Tôi ngửi thấy mùi khét, giống như mùi của lửa đang đốt cháy thứ gì
đó. Những tiếng lách tách liên tục phát ra đã làm cho tôi có thể chắc
chắn đó là từ lửa mà ra. Tôi khẽ khịt khịt mũi, cảm thấy cơ thể mình
đang ngày một tê dại hơn, tới nỗi không thể cử động nổi, miệng cũng
không mở được, cảm giác như bị cái gì đó bịt lại. Tôi từ từ mở mắt, đôi
mắt lim dim của tôi chợt mở to ra khi nhìn thấy bếp lửa trước mặt, sau
đó bắt đầu nhìn quanh ngó quất.
Tôi… đang ở đâu thế này?
Khung cảnh quá xa lạ, nơi đây như một căn nhà kho. Ở trước mặt tôi là một bếp củi, thứ tôi nhìn thấy đầu tiên. Và rồi, ánh mắt tôi lướt ra
xung quanh, là những tên đàn ông có những khuôn mặt lạ lẫm mà tôi chưa
gặp bao giờ. Bọn họ nói chuyện trong thì thầm, thỉnh thoảng bật cười nhẹ trông khá vui vẻ nhưng khuôn mặt ánh lên vẻ hiểm ác khi tôi nhận thấy
những vết săm, rồi vết sẹo trên người họ. Tôi tỉnh hẳn, khẽ rùng mình
khi thấy mấy người đàn ông đó.
“Tỉnh rồi sao?”Một giọng nói ồm ồm nghe rất đáng sợ bỗng vang lên.
Tôi giật bắn mình một cái, cả người như nảy dựng. Tôi quay mặt về phía
vừa phát ra giọng nói. Một người đàn ông đang ngồi trong bóng tối, chỉ
nhìn thấy hai cặp chân dài trong chiếc quần màu đen đang vắt chéo lên
nhau. Tôi chợt nuốt nước bọt một cái, tự hỏi rằng, ông ta là ai?
Bỗng tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên. Hóa ra là cái người
đàn ông đó. Ông ta liền nhanh chóng cầm điện thoại, rồi cất cái giọng ồm ồm đó. “Alo?”
Rồi im lặng một lúc, trong phòng không có một động tĩnh, chỉ còn tiếng bếp lửa vẫn còn kêu ca vì thân mình quá nhỏ.
“Vậy thiếu gia hãy trở về xin lỗi lão đại. Nếu vậy, cô ta sẽ được an
toàn.”Giọng nói đó như cái loa phát thanh chợt bật lên một cái, làm tôi
toát mồ hôi hột.
Rồi lại là một sự im lặng hồi lâu. Nhưng lần này lại có thêm tiếng
chân di chuyển ra ngoài của mấy người đàn ông khác đang đứng khá cách xa tôi kia.
“Xin thiếu gia hãy chú ý lời nói của mình.”Ông ta nói tiếp, mặc dù
nói với giọng rất kính trọng, nhưng lại tỏ ra đáng sợ và đầy đe dọa.
Thiếu gia… lão đại… cô ta… an toàn…
Lẽ nào là… Lôi Vĩ Vĩ? Người… người nhà cậu ấy… bắt cóc tôi để đe dọa
Lôi Vĩ Vĩ sao? Không thể nào, tôi thì liên quan gì chứ, điều cần nghĩ
hơn là tôi chỉ là một ngươi fbanj của cậu ấy, sao họ lại có thể bắt cóc
bạn của con mình để hăm dọa chính con của mình chứ? Quan trọng là tại
sao tôi lại bị cuốn vào dòng chảy bi kịch này chứ? Rõ ràng là chuyện của nhà người ta…
Sau đó, tôi nhìn thấy cánh tay nằm trong chiếc áo sơ mi trắng đó cầm
chiếc điện thoại từ từ hạ xuống, rồi đưa cho cái anh chàng mặt trông trẻ trẻ đứng ở đằng sau. Ngay lập tức, anh chàng đó đi ra phía ngoài, rồi
tiếp đó là tiếng lạch cạch khóa cửa.
“Nếu cô chịu ngoan ngoãn thì chúng tôi sẽ thả cô ra sớm.”Cái giọng
đáng sợ đó thêm lần nữa bất ngờ vang lên làm tôi đau tim tới suýt chết.
Tôi không dám nói gì, thực chất là giờ tôi có muốn cãi thì cũng bị
cái thứ gọi là ‘bịt miệng’ ngăn lại. Và nếu không bị bịt miệng thì tôi
cũng chả dám thốt nửa lời. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Họ sẽ không
làm gì tôi cả (tôi đoán vậy), nhưng còn Lôi Vĩ Vĩ thì sao? Cậu ấy… liệu
sẽ về xin lỗi ‘lão đại’ nào đó chứ? Hic, Lôi đại ca vạn tuế, anh mau về
nhà xin lỗi lão đại của anh đi, để tôi còn được thả ra. Như vậy là một
mũi tên trúng hai đích, tôi an toàn mà anh cũng an toàn. Huhu, tôi sợ
quá, tôi không muốn ở đây thêm một phút nào.
Nhưng sau đó… thời gian như đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Rầm rầm rầm!
Bỗng bên ngoài cửa phát ra những tiếng động rất mạnh khiến tôi đang
ngủ gà ngủ gật thì trợn mắt ngẩng đầu lên. Hình như đó là tiếng đánh
nhau hỗn loạn. Cả nhóm ở bên trong này bỗng giật mình, kinh ngạc quay ra phía cửa. Một tên chạy ra mở cửa. Khổ thân gã đó, cánh cửa vừa mở ra
thì đã bị ăn ngay một cú đá mạnh mẽ của ai đó. Tôi kinh hãi khi nhìn
thấy cái tên đó miệng bật máu, ngã ngửa ra đằng sau bất tỉnh nhân sự.
Cái hình bóng cao lớn quen thuộc bước vào trong, hai tay bám vào hai bên tường, thở hổn hển. Tất cả những người bên trong đều lùi lại vài bước,
chỉ có cái người đang ngồi trong bóng tối đó là không hề di chuyển. Đôi
mắt của Lôi Vĩ Vĩ nhìn về phía tôi. Mặt cậu ta từ tức giận, từ vẻ lo
lắng rồi dần dần cơ mặt được giãn ra. Lôi Vĩ Vĩ siết chặt nắm đấm lại,
nghiến răng ken két. Còn tâm trạng tôi lúc này, không diễn tả nổi bằng
lời, chỉ biết là tôi đang chảy nước mắt, mừng tới phát khóc.
Lôi Vĩ Vĩ tiến lại gần về phía tôi vài bước rồi dừng lại. Có một nhóm đàn ông khoảng ba tên trông mặt rất đầu gấu đứng chắn trước mặt cậu ấy, có tầm hai tên rút súng ra rồi chĩa trước mặt Lôi Vĩ Vĩ. Còn cái tên
giọng ồm ồm kia chợt đứng dậy, đi ra phía tôi rồi giơ một khẩu súng ra,
đặt bên cạnh đầu tôi. “Cấm manh động.”Ông ta nói, hơi thở nóng phả lên
đầu tôi.
Súng?
Hic… làm ơn, hãy nói là họ đang đóng phim hình sự đi! Huhu, tôi có làm gì nên tội đâu, sao tôi phải chịu khổ thế này! Lôi đại ca ơi, anh hãy bình tĩnh, về xin lỗi lão đại của anh đi để tôi còn
được thả về với gia đình. Lôi đại ca, anh có nghe thấy suy nghĩ của tôi không hả?
Nước mắt tôi lưng tròng, lần này không phải vì vui sướng nữa. Tôi run bần bật nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Cậu ta cũng đang nhìn tôi, rồi lại nhìn sang
khẩu súng bên cạnh. Cậu buông thõng hai tay, để ở tư thế thả lỏng. Bất
ngờ, có một tên xông lên, thúc mạnh vào bụng Lôi Vĩ Vĩ. Cả người tôi như có luồng điện giật chạy qua, tôi cố hét lên nhưng không được vì bị bịt
miệng. Lôi Vĩ Vĩ ngã mạnh ra đằng sau. Một lúc sau, cậu ấy lại chống tay đứng dậy mà không hề sợ hãi. Chiếc áo sơ mi trắng rách đó có dính màu
đỏ tươi của máu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính bết vào gương mặt hoàn hảo
ấy. Chiếc quần dài đen thì bị mất một nửa ống bên trái. Trông cậu ấy
thật sự rất tả tơi vì vừa đánh một trận ở bên ngoài. Tuy vậy, nhưng có
lẽ đây là lúc cậu ấy ngầu nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng thấy, hoàn
toàn không thể phủ nhận được.
“Lôi thiếu gia, tôi khuyên cậu nên về nhà, cúi đầu xin lỗi lão đại.
Lão đại đã có một cô con gái không ra gì rồi, chắc chắn lão đại không
muốn thiếu gia trở nên như cô ta.”Tên điên rồ này cứ lải nhải suốt, ép
Lôi Vĩ Vĩ phải về xin lỗi lão đại, mặc dù tôi không biết lão đại là ai
cả.
“Im miệng. Cấm nói xấu chị tôi.”Lôi Vĩ Vĩ chỉ tay vào mặt hắn, lớn
giọng nói bằng sự quả quyết. Lôi Vĩ Vĩ nhìn vậy, nhưng là một người em
trai rất mực thương yêu chị. Tôi biết chị Điệp Điệp chỉ vì cái ‘trọng
nam khinh nữ’ trong gia tộc Lôi mà bỏ nhà đi, đoạn tuyệt với gia đình.
Cái tên giọng ồm đáng ghét, tôi bắt đầu thấy có ác cảm rồi đó! Mà thực
ra tôi thấy ghét hắn ta từ lúc nghe thấy cái giọng của hắn.
“Lôi thiếu gia!”
“Còn nữa, nếu mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy…”Lôi Vĩ Vĩ trừng mắt lên nhìn tên giọng ồm, trông cậu ấy như một con sư tử dữ dằn, oai
phong lẫm liệt khác với mọi ngày. “Tao sẽ phanh thây mày cho diều hâu
đấy.”
Câu nói dứt khoát của Lôi Vĩ Vĩ làm tôi càng thêm kinh ngạc, nhưng
cũng có phần hạnh phúc. Tôi bỗng muốn bất chấp tất cả, chạy ra tặng cho
cậu ấy thêm một cái ôm.
Lôi Vĩ Vĩ, tôi tự hỏi, trong tâm trí cậu thì tôi rốt cuộc ở vị trí như thế nào? Đặc biệt lắm sao?