Lần đầu tiên gặp mặt trong phòng y tế, tôi nghĩ Lôi Vĩ Vĩ là một con
người vô cùng bạo lực, chỉ giỏi đánh nhau và bắt nạt người yếu thế. Hơn
nữa, hắn còn là một con hổ có tính chiếm hữu rất cao, bắt ép tôi làm đủ
việc, còn dọa là sẽ trừng phạt tôi rất nhiều lần.
Lần thứ hai tôi thay đổi suy nghĩ về Lôi Vĩ Vĩ, chính là lần đầu tiên nhìn thấy hắn ngượng ngùng trước mặt tôi. Đặc biệt là cái hôm cậu ta
hôn tôi, tỏ ra vui vẻ khi được tôi ôm. Lôi Vĩ Vĩ như một đứa trẻ, trở
nên ngoan ngoãn khi thấy tôi lo lắng cho hắn. Mặc dù tôi thấy sợ cậu ta, nhưng không có nghĩa là tôi ghét Lôi Vĩ Vĩ.
Và lần này, tôi được trông thấy một Lôi Vĩ Vĩ hoàn toàn khác. Cậu ấy
đánh bại toàn bộ ‘ đội quân’ của tên giọng ồm đang đứng canh ở bên
ngoài, rồi bước vào trông rất hoành tráng, oai phong lẫm liệt như chúa
sơn lâm. Lôi Vĩ Vĩ tức giận thật sự, quyết bảo vệ cả người chị của mình, và cả tôi bất chấp mọi thứ. Tôi thấy phục cậu ấy, phục lắm! Lôi Vĩ Vĩ,
mặc dù tôi thấy cậu rất giỏi, làm mọi việc vì tôi và chị Điệp Điệp,
nhưng mà… làm ơn làm theo lời hắn đi. Như vậy cậu sẽ không bị thương,
tôi cũng sẽ được thả về, cả hai được bình an vô sự.
“Lôi thiếu gia, lão đại đã nói rồi ạ. Nếu cậu không chịu về nhà quy
hàng trước lão đại và chấp nhận hôn ước với tiểu thư Triệu Ánh Nguyệt,
chúng tôi nhất định không thả cô gái này ra.”Cái tên giọng ồm này không
hề chịu thua, cũng không hề sợ hãi trước Lôi Vĩ Vĩ. Mặt hắn lạnh tanh,
dường như không có một giọt cảm xúc nào cả.
Triệu Ánh Nguyệt? Tiểu thư cao quý nhà họ Triệu trong Lôi – Diêu –
Khương – Hàn – Cao – Triệu? Tôi kinh ngạc mở to mắt, hết nhìn tên giọng
ồm rồi nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Cậu ta mặc không một hột máu, ngạc nhiên không
khác gì tôi. Mọi hành động của cậu ấy dừng lại, khí thế giảm dần. Tên
giọng ồm buông súng xuống, tôi khẽ thở phào.
“Vậy… tao thà chết còn hơn!”Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ ngẩng mặt, cười khẩy
một cái rồi lao lên, đánh một phát rất nhanh, xử lí gọn lẹ đám người
đứng chắn trước mặt bằng tay không.
Tôi giương đôi mắt long lanh đầy ngưỡng mộ về phía Lôi Vĩ Vĩ. Cậu ta quả đúng là con của gia tộc xã hội đen độc nhất vô nhị của thế giới ngầm. Giỏi võ kinh khủng! Tôi cứ tưởng cậu ta trẻ con, chả biết võ là gì, ai ngờ lại khủng tới mức này!
“Lôi thiếu gia!”Tên giọng ồm gằn giọng.
“Mày giết cô ấy thử xem, xem mày còn có tay có chân để về gặp ông già hay không.”Lôi Vĩ Vĩ không hề chùn bước, dùng tay hất ngược mái tóc ướt đấm ra đằng sau, để lộ khuôn mặt đầy vết bầm tím ra, sử dụng đôi mắt tức giận tới long sòng sọc nhìn tên giọng ồm.
Ông già… là ông của cậu ấy… hay là bố nhỉ? Có lần ở bữa tiệc mà Hàn
Băng Vũ dẫn tôi đến, tôi đã nghe thấy một cái giọng rất đáng sợ. Chỉ cần một mệnh lệnh của cái giọng đó, Lôi Vĩ Vĩ bị dẫn ra ngoài ngay lập tức. Cậu ấy có kêu gào ‘ông già’, hình như đó đúng là bố cậu ấy thật. Quả
thật là một người đàn ông đáng sợ. Sao mẹ cậu ấy có thể yêu ông ta chứ!
Nghĩ tới đây, tôi chảy mồ hôi ròng ròng vì sợ thế lực của ‘lão đại’ nhà
Lôi Vĩ Vĩ.
Tên giọng ồm ném khẩu súng sang phía Lôi Vĩ Vĩ, cậu ấy rất nhanh bắt được bằng một tay. “Lôi thiếu gia, cậu sẽ hối hận đấy.”
“Nếu để Y Y bị thương thì tao còn hối hận hơn.”Lôi Vĩ Vĩ nói với giọng đều đều, dường như trở nên nhẹ nhàng hơn lúc trước.
Tên giọng ồm vừa nói vào bộ đàm vừa bước nhanh phía cửa. “Lão đại, về chuyện của Lôi thiếu gia…”Xong, hắn đi khuất.
Tôi bây giờ mới được thở phào thật sự, trút được toàn bộ căng thẳng,
gánh nặng. Lôi Vĩ Vĩ nhanh chóng ra cởi trói cho tôi, rồi tháo băng bịt
miệng giúp tôi. Cậu ấy tháo dây thừng rất nhanh. Không nói một câu nào,
hai chúng tôi đều đang trong nỗi căng thẳng và hoang mang. Loáng một cái Lôi Vĩ Vĩ đã kéo tôi đứng dậy, cùng rời khỏi căn nhà kho cũ rích này.
……………….
Ngồi ở trong căn phòng nhỏ, bên cạnh là hộp sơ cứu mà tôi mượn tạm từ Đình Đình, Lôi Vĩ Vĩ ngồi trước mặt tôi, không nói một câu nào. Nhưng
đôi mắt của cậu ấy lại nhìn tôi chằm chằm không rời, để mặc tôi xoa dịu
vết thương trên mặt. Từ cái lần mà Lôi Vĩ Vĩ đã cứu chữa cái chân đau
của tôi hôm dự tiệc, tôi đã nhờ dì Khuê dạy cách sơ cứu, chữa thương nên biết được một vài điều. Giờ đây, tôi có thể tận dụng cơ hội, cho Lôi Vĩ Vĩ xem là tôi còn sơ cứu giỏi hơn cậu ấy! (Tác giả: Diệp Trúc Y ơi, đến nước này rồi mà còn khoe khoang =_=)
Bỗng, Lôi Vĩ Vĩ bắt chặt lấy cổ tay đang bôi thuốc lên mặt cậu ấy.
“Đủ rồi, không đau nữa!”Cơ mặt cậu ấy giãn ra, nhoẻn miệng cười.
“Nhưng mà…”Tôi vẫn lo lắng, nên vẫn cố gắng tiếp tục bôi thuốc. Khổ
nỗi tay Lôi Vĩ Vĩ rất mạnh, dù cố thế nào tay tôi cũng không thể nhích
nổi dù chỉ một li. Tôi đành thở dài, hạ tay xuống, ngồi quay ra phía
khác.
“Cảm ơn cậu!”Lôi Vĩ Vĩ xoa nhẹ đầu tôi. “Vì đã lo cho tôi.”
“Không lo mới là lạ!”Tôi lẩm bẩm, bĩu môi nhìn Lôi Vĩ Vĩ. “Sao từ đầu cậu không về xin lỗi bố cậu đi?”
“Nếu tôi làm vậy, thì có lẽ cả đời này tôi sẽ chả được gặp lại cậu.”
“…”Thôi, Lôi Vĩ Vĩ nói câu này là để tôi đủ hiểu rồi. Bố cậu ấy quả thật quá quyền lực!
“Sao cứu tôi? Tôi quan trọng vậy sao?”Không hiểu sao tôi lại buột
miệng hỏi câu thẳng thắn như vậy. Hỏi xong, tôi mới nhận ra mình phạm
sai lầm. Thế là vội vã xua tay, rồi che tay lên mặt, tôi luống cuống
giải thích. “Thôi… tôi… nhầm ý mà!”
Nhưng Lôi Vĩ Vĩ lại nắm lấy hai cổ tay tôi, kéo nó xuống rồi nắm chặt lấy hai bàn tôi. Bàn tay của Lôi Vĩ Vĩ đỏ ửng, tuy bị thương nhưng vẫn
ấm áp. Tôi cúi xuống nhìn bốn tay nắm lấy nhau, không dám ngẩng đầu lên, bối rối lúng túng không tả nổi. Xong, Lôi Vĩ Vĩ kéo mạnh tôi ngã về
phía hắn, ôm chặt lấy tôi. Tôi không phản kháng, cũng không bất ngờ cho
lắm, nhưng vẫn không thể tin được vào chính mắt mình. Lôi Vĩ Vĩ dạo này
cứ kiểu gì ý, hết hôn, rồi nắm tay, rồi ôm tôi. Rốt cuộc cậu ấy bị làm
sao vậy?
Im lặng mãi, ôm mãi, cứ như đang qua bao nhiêu năm rồi, nhưng tôi lại thật sự muốn đưa hai tay lên đáp trả lại cái ôm, nhưng hai bàn tay lại
đang nắm chặt lại, không thể nâng lên được.
“Tôi thích em!”Lôi Vĩ ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ. “Tôi thích em.”Cậu ấy lặp lại.
Và giờ còn lạ hơn nữa, cậu ấy… nói thích tôi!