Lôi Vĩ Vĩ… vừa… vừa… vừa nói cái gì cơ? Thi… thi… thi… thích… thích tôi á? Thật á?
“Tôi thích em!”Cậu ấy siết chặt tôi hơn trong lúc tôi còn đang nghệt
mặt ra không hiểu gì. “Không biết từ lúc nào nữa. Có lẽ bắt đầu từ lúc
thấy em ngủ ngon lành trong phòng tôi, à không, là lúc em an ủi tôi khi
tôi giả vờ ngủ trong tiết thể dục. Mà cũng không phải, chắc là lúc em
bước ra từ phòng thay đồ trong bộ váy trắng xinh đẹp, hay là lúc nghe em bị bị bắt nạt? Tôi chắc là lúc em bị tố cáo là làm tiếp viên quán bar,
hoặc là trước đó, lúc ở bữa tiệc sinh nhật của Thiên Thu. Cũng có thể là từ lúc nghe em gọi tôi bằng hai chữ ‘đại ca’. Hoặc là trước đó, từ khi
tôi thấy em cứ lắp bắp, sợ sệt nhìn tôi khi mới gặp nhau trong phòng y
tế.”
Lôi Vĩ Vĩ… cậu ấy… cậu ấy nhớ tất cả… nhớ tất cả mọi chuyện xảy ra với tôi.
Khoan, cái gì mà lúc em an ủi tôi trong khi tôi giả vờ ngủ trong tiết thế dục? Hic, vậy… vậy là cậu ấy nghe thấy hết sao? Ahhhhh, xấu hổ quá!
“Diệp Trúc Y, tôi nhận ra mình thật ích kỷ mỗi lần khi nhìn thấy em
nói chuyện với Hàn Băng Vũ. Không phải vì hắn là người tôi ghét, mà
là…”Lần đầu tiên tôi nghe thấy Lôi Vĩ Vĩ gọi cả tên cúng cơm của tôi và
của Hàn Băng Vũ ra, tôi cũng rất đỗi ngạc nhiên. “Tôi thấy rất tức giận, và ghen tị nữa. Em nói xem, đây là cảm xúc gì?”
“…”Tôi im lặng, chìm đắm trong cảm xúc hỗn loạn.
“Tôi thích trêu đùa em, sai em đủ thứ, nói em này nọ. Nhưng đó là
những lúc tôi thấy mình thật nhỏ bé trước mặt em. Tôi cố làm vậy là để
phủ nhận điều đó. Rồi dần dần tôi hiểu ra, khi gặp lại em ở đây, tôi
nhận ra mình đã thích em từ lâu rồi!”Giọng của Lôi Vĩ Vĩ ngọt ngào hơn
bao giờ hết, tôi nghe mà cứ thấy buồn bã, thương tiếc làm sao.
Lôi Vĩ Vĩ… cậu thật sự… thích tôi từ trước rồi sao? Vậy mà tôi không
hề để ý, còn suốt ngày nghĩ xấu cậu đủ thứ mặc dù tôi không ghét cậu.
Lôi Vĩ Vĩ bề ngoài trông rất cứng nhắc, mạnh mẽ, táo bạo nhưng ở bên
trong lại rất mềm yếu, dịu dàng, quan tâm tới tôi rất nhiều. Tôi bật
khóc, khóc không thành tiếng. Nước mắt tôi làm ướt đẫm cả vùng vai áo
của Lôi Vĩ Vĩ. Còn Lôi Vĩ Vĩ mãi mà không chịu buông tôi ra, cứ siết
chặt tôi mãi, như không muốn rời bỏ tôi vậy.
Lôi Vĩ Vĩ, thật sự tôi không biết mình có thích cậu ấy hay không, nhưng mà…
Khi Lôi Vĩ Vĩ nhắc tới Hàn Băng Vũ, tôi lại nhớ tới những kỉ niệm của mình với Hàn Băng Vũ. Nhớ lúc cậu ấy cầm đàn guitar, lúc cậu ấy đưa tôi đến dự tiếc, lúc cậu ấy cố gắng thuyết phục tôi, lúc cậu ấy ở trong
quán bar… Và rồi tôi mới là người phạm phải sai lầm, trách nhầm cậu ấy,
để cậu ấy tức giận rồi bước ra khỏi cuộc đời.
Hàn Băng Vũ… Lôi Vĩ Vĩ… tôi thích ai, tôi thích ai? Nếu nói tôi thích Lôi Vĩ Vĩ, thì tôi lại căm hận bản thân vì đã đổ tội lên đầu Hàn Băng
Vũ. Còn nếu nói tôi thích Hàn Băng Vũ, thì tôi lại cảm thấy mình đã phản bội lại tất cả những gì mà Lôi Vĩ Vĩ đã làm cho tôi.
Tôi ủn nhẹ Lôi Vĩ Vĩ ra, hai tay nắm chặt lấy vai cậu ấy, người không hết run, mặt vẫn cúi xuống. “Tôi…”Tôi cố gắng nói thành tiếng, thực ra
bản thân cũng đang phân vân không biết đáp lại như thế nào.
“Á khoan!”Lôi Vĩ Vĩ bỗng bịt miệng tôi lại. “Tôi… tôi chưa muốn nghe câu trả lời.”
“Dạ?”Tôi nghển mặt ra nhìn hắn, toát mồ hôi hột.
“Tôi… tôi đi ngủ đây! Khi nào tôi bảo cô trả lời thì cô mới được nói
đó.”Lôi Vĩ Vĩ nói rất nhanh, luống cuống chộp lấy hộp cứu thương rồi
chạy ra khỏi nhà. Tôi đang định chỉ hắn là phòng ngủ của hắn ở bên trái
nhưng… hắn ra khỏi nhà mất rồi. 0_0′
Cái tên này, tôi vừa nghĩ hắn oai phong xong thì đã lật mặt ba trăm
sáu mươi độ trở thành một tên Lôi Vĩ Vĩ thường ngày, tính sai bảo và trẻ con lại tái phát. Hơ, cụt hứng thật đấy! Tôi tưởng mọi thứ đang trên đà đi tới sự lãng mạn kinh điển y như trong phim cơ mà?
Nhưng mà… Lôi Vĩ Vĩ thật sự thích tôi sao?
Sáng hôm sau, lúc tôi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, đeo cặp đi ra phía ngoài cổng sân thì đã thấy Lôi Vĩ Vĩ đứng bên ngoài, đá bay hòn đá dưới chân. Cứ như là cơ thể của cậu ta không bao giờ chịu đứng yên
một chỗ vậy. Mà đó cũng không phải chuyện đáng nói, bây giờ cái chính là làm sao mà tôi có thể đối mặt với cậu ấy được đây!
“A, Y Y!”Lôi Vĩ Vĩ quay lại nhìn thấy tôi, cười nhăn răng ra vẫy tay
chào, khuôn mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Mấy vết thương
trên người hắn đã được băng bó xong xuôi.
“Ch… chào!”Tôi tiến lại gần, nở nụ cười gượng gạo.
“Đi học thôi!”Lôi Vĩ Vĩ nói một cách tự nhiên. Tôi vốn định chuồn
trước nhưng khi thấy phản ứng của cậu ta thế này thì cũng không dám nữa, chỉ tròn mắt nhìn cậu một hồi lâu. Sau đó, cả hai chúng tôi cùng cất
bước đi đến trường học. Tôi không ngờ rằng, Lôi Vĩ Vĩ vừa đêm qua và
sáng nay như hai người khác nhau vậy. Nói đến đây, tôi khẽ rùng mình,
chả lẽ cậu ta bị bệnh đa nhân cách?
Đi dọc bờ đê quen thuộc, hai chúng cùng im lặng nghe tiếng gió thổi
đìu hiu, thoang thoảng như làm dịu mát tâm hồn chúng tôi. Mùa đông chúng tôi trải qua cùng nhau ở đây, bắt đầu một học kì hai năm lớp mười ở
đây. Nơi đây có thể nói là chứa đựng rất nhiều kỉ niệm vui vẻ, có cả vui lẫn buồn. Tôi len lén nhìn Lôi Vĩ Vĩ. Mắt cậu ấy nhìn thẳng, khuôn mặt
không chút biểu cảm. Gương mặt điển trai của hắn bỗng làm tim tôi đập
thình thịch. Nhận ra, tôi vội quay mặt đi, vuốt vuốt ngực xoa dịu tinh
thần. Không thể để mình phải lòng hắn được, tôi tự biết nếu yêu một tên
xã hội đen, hậu quả sẽ khủng khiếp tới mức nào!
Bỗng, Lôi Vĩ Vĩ dừng lại, lặng lẽ để mái tóc dài bay theo chiều gió,
đôi mắt lim dim vừa mới ngủ dậy bỗng mở to dần, to dần thể hiện sự kinh
ngạc. Tôi không hiểu gì cho lắm, nên đã lặng lẽ nhìn theo hướng cậu ấy
đang nhìn. Vừa mới quay ra, hai tay tôi đã buông thõng xuống như gãy, và rồi hối hận khi mình đã nhìn theo ánh mắt của Lôi Vĩ Vĩ.
Một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đỗ ngay cạnh bờ đê. Đứng bên
cạnh là hình dáng quen cao lớn quen thuộc của một người con trai, tựa
người vào cửa kính của chiếc xe, hai tay cậu ấy đút túi quần, đăm chiêu
nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi. Cả Lôi Vĩ Vĩ và tôi đều bị một phen
kinh hãi không biết nói gì hơn.
Và, người đó là…