Lúc tôi tỉnh dậy, xung quanh là khung cảnh của phòng y tế với màu trắng xóa thay vì là sân khấu và chốn thị phi. Tôi cảm thấy nặng đầu nhưng vẫn
gượng dậy. Chưa kịp đeo kính vào, tôi đã nhìn trước ngó sau, xem tình
hình tứ phía đã bình yêu chưa. Và cuối cùng, vẫn chỉ là một không gian
yên tĩnh nặc mùi thuốc của phòng y tế, không phải chốn sân khấu điện ảnh ồn ào, náo nhiệt, căng thẳng. Tôi vui mừng, nằm xuống giường định ngủ
tiếp.
Nhưng rồi, tôi chợt nhớ ra một điều vô cùng quan trọng.
Gì cơ? Vở kịch kết thúc rồi á?
Nghĩ tới đây, tôi bật dậy như lò xo, hai mắt liền mở thao láo. Tôi quan sát
những nơi bên cạnh mình để tìm kính, hóa ra là nó ở ngay cạnh giường.
Tôi với lấy rồi đeo vào, khung cảng phòng y tế hiện ra trước mắt tôi đã
rõ ràng hơn. Tôi nhìn thấy chị Điệp Điệp đang ngồi ở bàn làm việc, đang
chăm chú cắt sửa móng tay gì gì đó. Bỗng, chị quay sang tôi, cất tiếng
hỏi. “Em tỉnh rồi à?” 1
”À... vâng!”Tôi khẽ gật nhẹ, cười gượng. “Mà, sao em lại ở đây ạ?”
”Em bị ngất đó, không nhớ gì sao?”Chị ngạc nhiên hỏi.
”À...”Tôi gật gù tỏ vẻ hiểu. Thực ra thì tôi giả vờ ngất nhưng thành ngất thật thì đúng hơn. =.=
”Vở kịch rối tung lên chỉ vì thằng nhóc Vĩ Vĩ chết tiệt đó.”Chị Điệp Điệp
ngán ngẩm lắc đầu, thở dài một cái. “Bây giờ Ái Tâm đang dạy cho nó một
bài học rồi, em yên tâm đi.”
”Gì ạ? Dạy cho một bài học sao?”Tôi giật mình, hét lên vì kinh ngạc. Xong,
tôi bật ra khỏi giường như lò xo mà không kịp chỉnh lại quần áo tóc tai. Chị Điệp Điệp kinh ngạc nhìn tôi từ đầu tới cuối chạy ra ngoài cửa
phòng y tế, miệng đông cứng không thốt được nên nửa lời.
Đúng, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại chạy đi tìm Lôi Vĩ Vĩ nữa. Tôi chỉ
cắm đầu cắm cổ chạy, muốn tới chỗ cậu ta hỏi xem những chuyện gì đã xảy
ra, rồi cậu ta thấy thế nào, có bị làm sao không? Nếu đã bị chị Ái Tâm
dạy cho một bài học, chắc hẳn là chị ấy đang đánh Lôi Vĩ Vĩ (à mà cũng
không hẳn nhưng mà đại loại thế). Ôi trời Lôi đại ca của tôi ơi, về sau
cậu tàn tật thì tôi biết sống thế nào đây? 1
Lôi Vĩ Vĩ, hắn ta rốt cuộc ra sao rồi?
Nhưng xui thật, trên đường chạy đi tìm đại ca thì tôi đụng độ phải Hàn Băng Vũ.
Tôi cùng với Hàn Băng Vũ ngồi trên chiếc ghế đá dưới sân trường. Hàn Băng
Vũ vừa mới đi mua nước về, đưa tôi một lon. Tôi lúng túng nhận lấy, rồi
mở ra không chần chừ, tu một hơi hết nửa lon. Tôi nhìn sang chỗ khác,
con ngươi đảo hết hướng này đến hướng nọ, miễn là không nhìn vào đôi mắt của Hàn Băng Vũ. Phù, không hiểu sao tôi lại căng thẳng tới như vậy! 1
Rồi cả hai người có những khoảnh khắc im lặng sóng gió ngầm đến đáng sợ.
”Ừm... tôi... hỏi được không?”Tôi suy nghĩ kĩ lắm rồi mới dám lên tiếng trước.
”Chuyện gì?”Hàn Băng Vũ quay sang nhìn tôi, hỏi.
”Vở kịch... kết thúc như thế nào vậy?”
”Khi cô ngất, Lôi Vĩ Vĩ bị Tâm đưa đi, tôi đưa cô xuống phòng y tế.”Hàn Băng Vũ dừng một lúc rồi lại nói tiếp. “Người dẫn chuyện phải tự tạo ra một
cái kết. À, dì và chú của cô không cần phải lo nhé. Tôi đã giải thích
mọi chuyện rồi.”Cậu ấy như thể đang tóm tắt lại tất cả những gì mình
muốn nói với tôi. Ánh mắt dịu dàng nhìn tôi của Hàn Băng Vũ như đang
muốn thiêu đốt trái tim đã tan chảy sẵn của tôi.
Hic... sao tim tôi
đập mạnh thế này? >.< Chẳng lẽ cậu ấy đẹp trai tới mức có thể
khiến tôi chìm trong biển lửa tình thật sao?
Và rồi, cậu ấy đã hỏi
tôi một câu mà tôi có chết cũng không ngờ tới. “Cô tìm Lôi Vĩ Vĩ sao?”Bị Hàn Băng Vũ nói trúng tim đen, tôi đang ngồi im thì giật bắn lên một
cái. Không phủ nhận, tôi lặng lẽ gật đầu rồi uống tiếp một ngụm nước đầy nữa. Cậu ấy nói tiếp, quay người hướng ánh mắt sang phía khác. “Lôi Vĩ
Vĩ bị đưa về nhà rồi.”
”Hả?”Tôi kinh ngạc thốt lên.
”Tôi không biết vì sao, nhưng mẹ cậu ấy đưa về.”Hàn Băng Vũ nói.
”À à...”Tôi thấy có hơi thất vọng thật, nhưng Lôi Vĩ Vĩ chắc không bị chị Ái Tâm tẩn như lời chị Điệp Điệp nói đâu nhỉ?
”Cô thấy ổn không? Có cần tôi đưa về không?”Hàn Băng Vũ cất giọng đầy quan tâm, hỏi tôi.
”À không, tôi ổn mà! Cảm ơn cậu!”Tôi vội từ chối, miễn cưỡng nở nụ cười.
Và cứ thế, cuộc hội thoại gượng gạo và ngắn ngủi của chúng tôi kết thúc tại đây.
Chiều về, tôi đi không
vững do đầu vẫn còn choáng váng, lảo đảo mãi mới bước vào nhà. Mệt mỏi,
đau đầu, suy sụp tinh thần, xì trét nặng, tôi không chào dì và chú lấy
một câu mà vội vàng bước vào trong phòng rồi khóa cửa lại. Tôi cũng
không hiểu tại sao mình lại thấy 'mỏi tinh thần' hơn cả mỏi xương thế
này.
Ai da, tại sao tôi cứ lo lắng cho Lôi Vĩ Vĩ từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ thế? Hắn ta có gì đáng
lo sao? Tôi thật sự không muốn nghĩ đến nữa.
Điện thoại tôi bỗng rung lên như biển gào. Tôi mệt nhọc với lấy rồi mở ra thì là tin nhắn tới từ Hàn Băng Vũ. Cậu ấy đã nhắn như vậy này: Cô về nhà rồi chứ?
Tôi mỉm cười, vì thấy nhẹ lòng hơn nên nhắn lại và quyết định kèm theo mặt cười: Ừm. ^.^
Tôi vừa nhắn xong chưa
đầy mười giây thì tôi đã nhận được một cuộc gọi điện thoại từ Lôi Vĩ Vĩ. Lúc đầu tôi không có ý định nghe, nhưng chẳng hiểu sao, tôi vẫn làm
trái với suy nghĩ của mình, liền gạt nút nghe và áp vào tai. “Alo?”
”Y Y, cô đang ở đâu?”Lôi Vĩ Vĩ hỏi rất điềm tĩnh và nhẹ nhàng khiến tôi suýt thì không nhận ra giọng của hắn.
”Tôi... tôi đang ở... nhà!”Tôi đáp, giọng có phần bỡ ngỡ.
”Y Y, tôi phải làm gì để cô trả lời tôi đây?”Giọng Lôi Vĩ Vĩ có chút nào đó buồn rầu, nghe mà thấy rất đau lòng.
”Gì... gì cơ?”Tôi giả vờ không nghe rõ, hỏi lại. Lôi Vĩ Vĩ lần này không phải dùng cái miệng to
để bắt tôi trả lời tỏ tình của hắn nữa, mà là rất khẩn khoản, thật lòng
muốn nghe được câu 'có' của tôi.
”Y Y, chúng ta chạy trốn đi.”Nhưng rồi, Lôi Vĩ Vĩ lại nói sang một chủ đề khác.
“...”Hả? Cậu ta bị vở kịch Romeo & Juliet làm cho mụ mị đầu óc rồi sao?
”Chúng ta cùng nhau chạy tới một nơi nào đó thật xa, nơi không ai có thể tìm đến, rồi sống một
cuộc sống hạnh phúc, ấm no, chỉ tôi với cô thôi.”Lôi Vĩ Vĩ nói một cách
văn thơ lai láng, nửa đùa nửa thật. Nhưng mà tôi vẫn không hiểu nổi, cậu ta rốt cuộc có bị bệnh đa nhân cách không vậy?
“...”Đầu dây bên này là
tôi, từ nãy giờ vẫn giữ im lặng. Không phải là tôi không biết trả lời ra sao, mà là tôi phân vân không biết có nên hỏi lại gì hắn không. Thật
sự, cái việc chạy trốn này, tôi không thể đồng tình với hắn được.
”Lôi Vĩ Vĩ, có chuyện gì sao?”Tôi hỏi một cách chậm rãi sau khi đã nhẩm lại câu này trong đầu cả tỉ lần.
”Tôi sẽ nuôi cô. Cô chỉ cần ở bên cạnh tôi, là đủ.”Lôi Vĩ Vĩ cứ như đang nói chuyện một mình, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của tôi. 1
”Tôi...”Tôi đang định
nói gì đó nhưng lại quên béng mất, đầu óc rỗng tuếch. Tôi hoang mang,
thấp thỏm tới mức vuốt tóc mãi mà không thấy có gì tiến triển. Giọng của Lôi Vĩ Vĩ không to như mọi ngày, tôi có thể hiểu được phần nào rằng nhà hắn đã có chuyện không hay xảy ra. Có thể, việc không hay đó lại liên
quan tới tôi và Lôi Vĩ Vĩ.
”Y Y, cô có thể... Chết
cha, bố tôi lên, thế nhé!”Lôi Vĩ Vĩ vốn định tiếp tục nói năng nhăng
cuội về việc cao chạy xa bay, nhưng mà tự dưng hắn trở nên luống cuống,
nói bằng giọng run run rồi cúp máy. Lôi Vĩ Vĩ vừa nhắc tới bố, mà giọng
của cậu ấy lúc đó, hình như không phải là sợ bình thường.
Lôi Vĩ Vĩ và bố cậu ta có xích mích gì sao?
Tôi từ đầu đến cuối
không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thẫn thờ ngồi nhìn màn hình
sáng chói của điện thoại. Rốt cuộc hắn chơi tôi hay là tôi bị hắn chơi
vậy? Mà tôi lại nghĩ cái gì vậy, hắn chơi mình và mình bị hắn chơi không phải là một sao? 1
Hic... chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tôi muốn tới tìm Lôi Vĩ Vĩ quá, thật sự đó!
Nếu cậu ta thực sự có tâm sự trong lòng, tôi nhất định sẽ....
Tinh!
Một tin nhắn từ Lôi Đại Ca. Cậu ta nhắn rằng: Y Y, em yên tâm. Tôi sẽ trở lại, vì em.
Lôi Vĩ Vĩ, làm ơn đi,
hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với cậu được không? Mặc kệ
điều đó có chiều hướng tốt hay xấu, tôi vẫn muốn nghe một lời giải thích từ sâu trong trái tim cậu.