Thời gian trôi qua rất nhanh. Rốt cuộc cả ngày hôm nay ngoài việc bầu bạn với chị Điệp Điệp, tôi vẫn thu mình lại, không nói chuyện với ai.
Hơn nữa, họ cũng rất khó gần à. Tôi cũng không biết mình nên ra sao nữa.
Tách tách tách!
Ôi mẹ ơi, trời mưa ư? Chết thật, tôi không có mang ô.
Tôi đứng trong trường, vươn tay ra hứng những giọt mưa ngoài trời.
Lúc đầu chỉ lác đác vài hạt, tôi định chạy ù ra thật nhanh nhưng ngay
lập tức ông trời giáng mưa xuống thật to, cứ như cố tình cản trở việc
tôi về nhà.
Tôi đành trở lại phòng y tế, hi vọng có thể mượn chị Điệp Điệp cái ô. Nhưng mà sự tình nó không đơn giản như vậy.
“Chị già, mau đưa tôi cái ô!”
“Thằng nhóc hỗn xược, em gọi ai là chị già?”
“Thì đưa ô đây. Tôi còn về nhà à. Hôm nay tên Trần Hạo Nam không đón được tôi.”
Vừa mới mở cửa đi vào, đập vào mắt tôi đã là cảnh ‘chiến tranh chị
em’ của hai chị em họ Lôi. Tôi toát mồ hôi hột đứng đờ đấy nhìn, không
dám lên tiếng vì sốc.
“Ủa, Trúc Y? Em vào đây từ khi nào vậy?”Cuối cùng chị Điệp Điệp cũng nhận ra sự tồn tại của tôi.
“À… em…”Tôi đang định trả lời thì nhìn thấy cái liếc sắc bén của Lôi Vĩ Vĩ quẹt qua người tôi.
“Đồ xui xẻo, sao lại là cô?”Lôi Vĩ Vĩ đùng đùng chỉ vào mặt tôi. “Cô vào đây có ý định gì? Tôi bảo cô đừng bám theo tôi cơ mà.”
Hic hic, sao tôi biết anh ở trong này được chứ? Đây chỉ là ngẫu nhiên thôi à. Biết anh ở đây tôi có chết cũng không dám vào.
“Tôi… tôi…”Thực tình tôi muốn gân cổ lên để nói vậy nhưng cái mồm nó cứ không chịu mở ra.
“Này, nếu cô muốn chiếm ô của tôi thì mơ đi. Mau đi đi trước khi tôi
cho cô ăn đấm à!”Lôi Vĩ Vĩ hung dữ nói một cách hăm dọa, giơ nắm đấm lên nhưng rồi chị Điệp Điệp dùng cả quyển sách dày đập bốp vào đầu Lôi Vĩ
Vĩ.
“Chị già, chị đánh tôi?”Lôi Vĩ Vĩ ôm đầu, tức giận gào lên.
“Không đánh không chịu được.”Chị Điệp Điệp cũng gào lên không kém, làm cho tên Lôi Vĩ Vĩ đó khựng lại, kinh ngạc nhìn chị.
“Trúc Y, em tới mượn ô?”Chị vui vẻ quay sang tôi.
“À à… thôi ạ. Chị cứ cho Lôi Vĩ Vĩ đi ạ.”Tôi vội từ chối ngay kẻo rước họa vào thân.
“Không sao.”Chị cười, ném cho tôi cái ô. “Mai đem trả chị nhé!”
“Ơ…”Tôi ngạc nhiên, loạng choạng bắt lấy rồi cúi đầu. “Em cảm ơn.”Tôi vội mở cửa chạy mất dép. Thế mà sau đó tôi vẫn nghe thấy tiếng gào của
Lôi Vĩ Vĩ, than rằng bất công thế này thế nọ. Ôi trời ơi, chắc mình
không xong với hắn rồi. Đúng, tôi có thể dự cảm được tương lai gần.
Tôi mở ô ra, bắt đầu tiến ra phía cổng trường.
Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ôi ôi, một hàng siêu xe đỗ dài trong
khuôn viên trường. Cái tiểu thư, thiếu gia đều có người ra đón. Tôi nhìn mà thấy ghen tỵ. Tự hỏi không biết bao giờ mình mới được như thế? Haiz, nhà nghèo thì mãi hoàn nghèo thôi.
Bim bim!
Có tiếng còi xe đằng sau vang lên, tôi giật mình quay lại. Người lái xe mở cửa ra. “Tránh đường một chút!”
Cái gì mà tránh đường? Hả? Đường rộng mênh mông thì không đi sao lại bảo tôi tránh? Chuyện khỉ gì vậy?
“Đừng để tiểu thư chúng tôi đợi.”Người lái xe bấm còi. “Làm ơn tránh ra.”
Tôi inh hết cả tai vì tiếng còi. Tôi đứng sang một bên để họ đi, trong lòng khẽ thở dài.
Ào!
Cái xe vừa đi qua thì nước bắn hết lên người tôi.
Tôi ướt sũng từ đầu xuống chân.
Khụ khụ! Sao… sao lại có chuyện này xảy ra chứ? Thật sao? Họ còn chả
thèm xin lỗi nữa, có vẻ cố tình. Hừ, mấy người đừng tưởng nhà giàu là có thể chê bai, khinh bỉ kẻ nhà nghèo như tôi nhé. Mà không biết… vị ‘tiểu thư’ đó là ai nhỉ?
Tôi chán nản chạy vào nhà vệ sinh gần nhất, chỉnh sửa lại đầu tóc,
lau qua khuôn mặt và bộ quần áo ướt sũng. Hic, ngày đầu tiên đi học mà
đã như thế này ư? Đúng là tôi bị ông thần xui đeo bám thật.
Sau đó, tôi đã đi đứng cẩn thận hơn, không chơi trội đi ra giữa nữa.
Đi ra khỏi cổng trường, tôi thấy chỉ toàn xe là xe đi ra, chả có ai đi
bộ như tôi cả. Nhưng rồi tôi nhìn thấy một bóng người đứng dưới bóng cây không xa. Tôi chả biết người ta có bị ướt không nữa, nhưng chắc là bạn
đó không đi xe ô tô. Haha, vậy có người đồng cảnh rồi!
Tôi chạy ra phía đó. Nhưng càng gần thì nụ cười của tôi lại méo xệch. Phải rồi, đó chả phải người lạ gì, mà chính là cậu Hàn Băng Vũ nổi
tiếng đẹp trai, hot boy của trường. Cậu ấy đã ướt nửa người, nhưng hình
như cậu ta không có quan tâm. Đôi mắt đăm chiêu nhìn ra đâu đó, hai tay
đút túi quần. Có vẻ như đứng dưới cây vẫn làm cậu ấy ướt. Chiếc cây đó
tán rất rộng và dày, thế mà…
Không biết tôi có nên ra không nhỉ? Mặc dù còn chưa nói chuyện với
nhau lần nào, cứ như người lạ, liệu cậu ta có đi chung ô với tôi không?
Nhưng không hiểu sao tôi bị thần xui quỷ khiến hay sao ý, tự nhiên tiến về phía cậu ta, mạnh dạn hỏi. “Cậu đi ô cùng tôi không?”
Và đáp lại tôi chỉ là sự im lặng cùng với ánh mắt vô hồn mà đẹp như thiên thần đó.