Hai tiết học liền kết thúc. Học sinh trong lớp đổ ra ngoài để đi chơi đâu đó. Tôi cũng một mình bước ra ngoài.
Đến khi bước ra ngoài, tôi thấy Lôi Vĩ Vĩ và Thiên Thu đang đứng nói
chuyện không xa. Đằng sau Thiên Thu là một cô bạn xinh xắn khác.
“Thiên Thu, cậu bị thằng bánh bèo kia làm mê mẩn rồi. Hắn ta chẳng tốt gì đâu.”Lôi Vĩ Vĩ nói.
“Không tốt nhưng tốt hơn anh gấp ngàn lần. Tôi chúa ghét loại người như anh. Đồ bạo lực!”Thiên Thu cãi lại không kém.
“Thiên Thu, tôi vì cậu mà học lại một năm.”Lôi Vĩ Vĩ nói. “Cậu nhớ
không? Cuối năm học trước cậu đã nói yêu tôi. Đó là lí do tôi quyết định ở lại để học chung lớp với cậu à.”
Yêu? Trời ơi, họ đúng là yêu chứ không phải thích hả?
“Hơ, anh tin sao? Đồ ngốc. Tôi còn lâu mới đi yêu loại người như anh. Dù anh có cả thế giới tôi cũng không yêu.”Thiên Thu ngang bướng kiễng
chân lên, gằn từng chữ một.
“Thiên Thu, tôi…”Lôi Vĩ Vĩ dần trở nên đau buồn, giọng cũng trầm lại.
“Anh câm miệng lại. Đừng nói chuyện với tôi nữa, cũng đừng bám theo
tôi.”Thiên Thu ngắt lời Lôi Vĩ Vĩ rồi kéo cô bạn đằng sau đi. “Chúng ta
đi.”
Trước mắt nhiều người, không chỉ có mình tôi đâu, Lôi Vĩ Vĩ bị từ chối một cách thẳng thừng. Hắn khẽ cúi đầu xuống, im lặng.
Dường như họ sợ Lôi Vĩ Vĩ nổi giận nên đều tản đi. Trên tầng trong
chốc lát chỉ còn lại mình tôi và hắn. Mà chắc là tôi nên để hắn một
mình.
Thế là tôi đi… đi… đi một cách rón rén về phía cầu thang đằng sau.
“Y Y, cô đứng lại.”Tôi chưa kịp chuồn thì giọng nói to như muốn xé ngang trời vang lên.
Y Y? Hắn vừa gọi mình à?
“Gì… gì vậy?”Tôi hoảng sợ quay phắt lại.
“Cô lại đây.”Hắn vẫy vẫy tôi lại.
Có linh cảm chẳng lành, tôi không dám đến gần. “Không… không… tôi bận…”
“Tôi bảo cô lại đây. Cô muốn chết à?”Hắn ta to giọng, vênh mặt lên giơ nắm đấm ra đe dọa tôi.
Sợ hắn giở trò lưu manh, tôi như con cún từ từ tiến lại gần hắn, mặt cứ cắm gằm xuống đất.
“Hôm nay đều tại cô cả. Vì gặp cô nên tôi mới xui xẻo vậy.”Lôi Vĩ Vĩ
mặc dù bị từ chối nhưng trước mặt tôi thì hắn vẫn chỉ là một tên bạo lực mồm to mà thôi.
“Tôi… tôi á?”Tôi ngạc nhiên. “Tôi… tôi đâu có…”
“Từ khi gặp cô trong phòng y tế, tôi đã không được trị thương…”
“Anh… anh tự đi ra…”
“Im đi. Cô dám ngắt lời tôi hả?”Lôi Vĩ Vĩ búng mạnh trán tôi.
“Ái da đau.”Tôi đau đến chảy cả nước mắt. Tuy nhiên, tên Lôi Vĩ Vĩ lại chả hề quan tâm.
“Sau đó lúc khai giảng tên bánh bèo được chọn lên phát biểu thay vì
tôi. Rồi tôi gặp bà già Kim Ngân, cả Thiên Thu và tên bánh bèo đi với
nhau.”Lôi Vĩ Vĩ vẫn tiếp tục kể tội của ‘tôi’ ra. “Nói chung, tại cô mà
tôi mới xui xẻo đó.”
Hic, sao cái gì cũng đổ lên đầu tôi thế? Tôi vô tội, tôi có làm gì đâu mà. Huhu, tôi khóc cũng không được này.
“Tôi… tôi thật sự không liên quan à!”Tôi xua tay xua chân. “Toàn là tự anh nghĩ thế thôi à.”
“Chính vì tôi nghĩ thế nên cô mới là thần xui xẻo đó.”Lôi Vĩ Vĩ tiếp lời tôi, húych mạnh vào người tôi suýt ngã.
“Đau…”Tôi xoa xoa chỗ tay vừa bị hắn húych.
“Này, đừng có giở cái mặt giả vờ đáng thương đó ra. Cô làm bổn thiếu
gia khó chịu rồi đấy.”Lôi Vĩ Vĩ nói vừa đấm vừa xoa, chả hiểu hắn nghĩ
cái quái gì trong đầu nữa.
“Tôi… tôi đâu có!”Tôi lùi lại vài bước, ái ngại nhìn hắn.
“Cô có phải phụ nữ không đấy?”Hắn hỏi, khịt khịt mũi.
“Có… có. Tôi… tôi không con trai.”Nghe cái câu hỏi kì cục đó, lưỡi tôi líu lại, trả lời kì cục theo, chả ra đâu vào đâu.
“Hừ, hôm nay ta đây tạm tha cho cô đó.”Hắn chỉ tay vào mặt tôi rồi
quay lưng bước đi. Nhưng được một lúc thì hắn lại quay mặt lại, nói với
tôi. “Thần xui xẻo, lần sau tránh xa tôi ra.”
Thần xui xẻo? Cái gì chứ? Có mà hắn tự rước họa vào thân thì có. Thực tình thì tôi cũng không biết mình xui xẻo thật sự hay bị ông thần xui
đeo bám nữa.
Hic hic, ngày đầu tiên đi học của tôi, đã bị gọi là thần xui xẻo rồi. Không biết mai sau sẽ như thế nào. Điềm báo này có thể khiến tôi bị xa
lánh trong tương lai không xa.
“Em là Trúc Y?”Một giọng nói quen quen phát lên sau lưng tôi. Tôi giật mình quay lại xem đó là ai.
“Chị… chị y tế…”Tôi ngạc nhiên vô cùng. “À, em chào chị.”
“Haha, em lễ phép nhỉ!”Chị y tế cười lớn, khoanh tay trước ngực. “Chả bù cho thằng em trai bất trị của chị.”
“Em trai? Ai cơ ạ?”Tôi khẽ nhìu mày nhìn chị.
“Ủa? Em không biết sao?”Chị nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn tôi. “À, hôm nay chị chưa nói cho em nhỉ!”
“Nói… nói gì ạ?”Tôi có cảm giác câu nói sắp tới của chị sẽ làm tôi sốc đến ngã gãy chân.
“Chị là Lôi Điệp Điệp.”Chị y tế mỉm cười rạng rỡ. “Chị là chị gái của Lôi Vĩ Vĩ.”
Quả đúng như tôi nghĩ. Tôi sốc đến mức muốn phụt máu ra mà chết. Đúng là chị em có khác, đều là tài tử giai nhân không thôi à! Hic hic, ngay
từ đầu mình gặp họ ở phòng y tế là thấy có vấn đề rồi. Đúng là cái gì
cũng tròn hết, đi đâu cũng đụng độ người mình đã gặp trước lễ khai giảng hết à. Đây liệu có thể gọi là định mệnh?