Tịch Nghiêu đi rồi, tôi lại cảm thấy có tội cho anh ta.
Hơn nữa, sao Hàn Băng Vũ có thể dễ dàng đuổi người quen đi như thế chứ? Mà
cũng không hẳn là đuổi, chỉ là thông báo rằng mình đã bao thôi mà, là do tự Tịch Nghiêu rút lui đấy chứ? Dù sao thì, tôi vẫn thấy ngượng thay
cho Hàn Băng Vũ, không hiểu sao.
”Ừm, Hàn Băng Vũ!”Tôi lên tiếng một cách tò mò. Hàn Băng Vũ ngay lập tức dịu mặt lại, quay đầu nhìn tôi. “Anh ấy... là ai vậy?”
”Tôi hay gặp Tịch Nghiêu ở thành phố Gia Trụ, lâu dần cũng thành thân
quen.”Hàn Băng Vũ chỉ nói mù mờ chứ không cụ thể. Mặc dù không vào đầu
được nhiều cho lắm nhưng tôi cũng biết điều, không được quá quan tâm vào chuyện riêng tư của người khác, nên tôi chỉ lặng lẽ gật đầu và không
hỏi gì thêm.
Nhưng rồi, Hàn Băng Vũ lại nói tiếp sau vài giây im
lặng khiến tôi vô cùng bất ngờ. “Anh ấy là dân nhảy chuyên nghiệp, hơn
chúng ta một tuổi.”
”À, vậy sao?”Tôi gật gù hiểu ra, đáp lại. Tôi bỗng nhớ đến cách cư xử lạnh lùng của Hàn Băng Vũ vừa rồi, cứ phân vân
không biết có nên hỏi câu này không. Hỏi ra thì sợ cậu ấy sẽ không trả
lời, nhưng nếu không hỏi thì lại thấy thắc mắc trong lòng.
”Cậu không ưa anh ấy sao?”Tôi buột hỏi thẳng.
“...”Hàn Băng Vũ nhìn tôi, không nói gì một lúc rồi mới trả lời. “Không hẳn, chỉ là anh ấy xuất hiện không đúng lúc thôi.”
À... không đúng lúc...
Đúng rồi, xuất hiện đúng cái lúc Hàn Băng Vũ đi với 'bạn gái' mà...
Tôi có phải người thừa không nhể? Có nên đi xin lỗi Tịch Nghiêu không? = =
Đúng là Hàn Băng Vũ thấy khó chịu khi bị Tịch Nghiêu gián đoạn 'buổi hẹn hò' của mình thật, nên mới đâm ra tức giận 'ngầm' với anh ta như vậy. Tôi
cũng thấy xấu hổ, đành cúi đầu nín thin thít, không dám mở miệng nói nửa lời. Mặc dù Hàn Băng Vũ rất dịu dàng, biết chú ý và hiểu được cảm giác
của tôi hơn là Lôi Vĩ Vĩ, nhưng ở bên cạnh cậu ấy, đôi lúc tôi cảm thấy
hơi ngột ngạt và căng thẳng.
Cho nên mỗi khi cậu ấy trở nên lạnh lùng như thế này, tôi lại chẳng dám bắt chuyện nữa.
Sau đó, chúng tôi cũng nhau chóng đi tới nơi mà Hàn Băng Vũ đã bao hết.
Hóa ra đây chính là Sailing Club mà tôi đã từng nhìn qua rất nhiều ở trên
mạng. Trong một căn nhà hai tầng xây theo lối biệt thự hiện đại phong
cách phương Tây nằm ven biển, tôi để ý rằng chỉ có một vài người ở trong đó. Tôi thậm chí còn thấy một DJ đeo tai nghe ở quanh cổ, điều chỉnh
nhạc sao cho vừa phù hợp vừa sôi động.
Tiếng nhạc này cũng chỉ để làm nền cho phong cảnh ở đây. Với lại, tôi cũng không hợp nghe mấy cái
thể loại chát xình xình như thế này cho lắm.
Là người nghèo và quê lúa lâu năm, đâm ra cũng thành mê xu hướng nhạc ballad hay nhạc Trung cổ ngày xưa.
Hàn Băng Vũ dặn tôi cứ việc đứng ngoài ngắm biển, còn cậu ấy thì đi vào
trong làm gì đó. Tôi làm theo lời cậu, cởi bỏ đôi giày thể thao màu đen
ra, cẩn thận đặt trước cửa câu lạc bộ rồi bắt đầu đi chân trần trên dải
cát mềm mại. Tôi cất bước lại gần bờ biển hơn, in lại những dấu chân
không mấy trọn vẹn cho lắm ở đằng sau. Tôi đứng ở nơi mà nước biển có
thể tạt nhẹ vào, để những cơn sóng nhỏ bé tạt nhẹ lên đôi chân và tạo
cảm giác mát lạnh sảng khoái.
Phía bên tay phải không xa kia, có
những con thuyền nhỏ màu trắng chạy bằng buồm xếp thẳng tắp ngay trên
bãi cát. Đằng đó chỉ có vài thanh niên cao thấp khác nhau đứng nói
chuyện rôm rả, lớn tiếng. Rồi nhìn sang phía bên tay trái là một khung
nhà khác làm bằng gỗ. Lung linh ánh đèn màu cam và nổi bật giữa ban
ngày, tôi có thể dễ dàng thấy đó chính là khu bếp, còn bên ngoài là
những chiếc bàn ăn đôi hình tròn được xếp ngay ngắn thành từng hàng. Và
đằng sau tôi đây, chính là những chiếc ghế tắm nắng xếp theo hàng ngang
dài. Đứng canh ở bên là những chiếc ô màu đen có vòng tay to lớn để tạo
những bóng râm mát mẻ phủ kín từng chiếc ghế.
Đây thật sự là một
câu lạc bộ lớn, chắc chắn kinh doanh hiện giờ rất tốt. Tại vì Hàn Băng
Vũ hôm nay đã bao hết nên mới có chuyện ít khách như thế này. Từ bé tới
giờ, tôi thật sự chưa từng được vào những nơi như thế này bao giờ, còn
chả biết sailing là gì.
Cũng đúng, sailing là gì...
”Trúc
Y.”Tiếng gọi của Hàn Băng Vũ bất ngờ vang lên ở sau lưng, như tia nắng
ấm sưởi ấm tôi giữa bãi biển trống vắng này. Tôi ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy cậu ấy đứng ở không xa, vẫy tay ra hiệu cho tôi rồi chỉ ra phía
những con thuyền buồm phía bên phải vừa rồi. Tôi nhanh chóng quay lại
căn biệt thự vừa rồi, đi đôi dép tông được cung cấp vào và theo Hàn Băng Vũ ra lấy thuyền.
Nhìn từ xa, tưởng nó rất bé nhưng bây giờ khi
được thấy tận mắt thì không nhỏ chút nào. Mấy anh thanh niên tôi nhìn
thấy vừa nãy đang loay hoay làm gì đó trên chiếc thuyền gần nhất. Hàn
Băng Vũ đang nói chuyện với hai ông bác nào đó trông lạ mặt. Một bác gái kì lạ từ đâu bước ra, đưa cho tôi một chiếc mũ rộng vành màu trắng, kèm theo lời dặn dò rằng trời sẽ nắng. Tôi vội nhận lấy và cảm ơn rồi mới
đội lên đầu. Hàn Băng Vũ đã nói chuyện xong, đi về phía tôi trước khi để tôi tiến về phía cậu ấy, liền nắm chặt tay tôi và đỡ tôi lên thuyền.
Nắm tay rồi... nắm tay rồi...
Tôi thoáng đỏ mặt, nhưng cũng may có chiếc mũ rộng vành này che bớt đi nên có vẻ như Hàn Băng Vũ không để ý cho lắm.
Nếu như tay của Hàn Băng Vũ là lông vũ, thì tay của Lôi Vĩ Vĩ như cây xương rồng.
Đau khổ...
Trên thuyền, ngoài chúng tôi ra thì còn có một người khác đi cùng để lái.
Tôi đứng dựa sát vào thành, tay để mặc cho Hàn Băng Vũ nắm lấy. Cậu ấy
dường như cũng không có ý định buông ra. Thuyền bắt đầu chuyển động sau
đó. Trong chốc lát, nó đã lướt ra xa bờ, êm dịu và thoáng đãng như bay
trên mặt bên xanh ngắt in hình bóng của những tia nắng mặt trời ấm áp.
Làn gió mát mẻ thổi tới tuy không quá mạnh nhưng cũng đủ để làm chiếc mũ của tôi bay đi mất.
”Chết rồi!”Tôi giật mình, định với tay ra lấy lại trước khi nó bị cuốn đi xa rồi rơi xuống mặt biển
Hàn Băng Vũ nhanh tay hơn tôi, đã kịp thời nắm lấy chiếc mũ. Cậu ấy đội nó
lại lên đầu cho tôi, rồi mỉm cười, nhè nhẹ xoa lên chiếc mũ. “Lần sau
cẩn nhận.”
Lúc này, trái tim tôi bỗng đập mạnh. Thoáng nhìn qua
Hàn Băng Vũ, mọi người sẽ chỉ nghĩ cậu ấy là một anh chàng lạnh lùng,
không thích gần gũi, tuy nhiên lại đẹp trai và có thể cướp mất trái tim
của bao nhiêu cô gái. Nhưng đến khi đã thực sự đứng đây với cậu ấy rồi,
tôi mới nhận ra một điều quan trọng, Hàn Băng Vũ không hề như thiên hạ
đồn đại, lạnh lùng rốt cuộc chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Cậu ấy rất dịu
dàng, quan tâm đến người khác và vô cùng tốt bụng đặc biệt là với phái
nữ, không như những công tử nhà giàu ăn chơi đập phá bét nhè khác.
Ngẫm kĩ, Hàn Băng Vũ đúng là chuẩn mực soái ca trong các truyện ngôn tình, thật sự hiếm gặp.
”Trúc Y, nhìn lên đi.”Hàn Băng Vũ hướng mặt lên trời. Tôi nhìn theo cậu ấy
lên bầu trời cao vời vợi, bỗng thấy một bóng người đang lao xuống với
một tốc độ chóng mặt cùng với một tiếng hét cực đã. Lúc đầu tôi hơi
hoảng sợ khi tưởng người đó tự tử, nhưng rồi Hàn Băng Vũ đã nhanh chóng
giải thích. “Đó là nhảy dù xuống đảo nhân tạo.”
Đúng như lời cậu
ấy nói, người đó nhảy xuống một hòn đảo ở cách không xa lắm so với vị
trí hiện tại của chúng tôi. Khi gần đáp xuống mặt đất thì chiếc dù lớn
bảy sắc cầu vồng kia được bật lên, làm giảm tốc độ rơi tự do của người
đó. Tôi trầm trồ khen ngợi, cơ thể tự giác vỗ tay. “Kinh thật đó! Cho
tôi tiền tỉ tôi cũng không dám nhảy.”Tôi cười, ngước đầu lên nhìn Hàn
Băng Vũ.
”Ở đây rất đẹp đúng không?”Hàn Băng Vũ hỏi.
”Đẹp như thiên đường luôn.”Tôi cười híp mắt lại. “Cảm ơn cậu nhé!”
”Vậy ta sang đảo nhân tạo nhé?”Hàn Băng Vũ đề nghị.
”Được sao?”Tôi ngạc nhiên hỏi. Khi thấy Hàn Băng Vũ gật đầu, tôi cũng đồng ý
mà không suy nghĩ gì thêm. Được đi chơi biển thế này thì không nên phí
nữa, cứ vui cho đã rồi tỉnh mộng sau cũng được. Những thứ như này cảm
giác như tôi đang mơ vậy.
Chiếc thuyền rẽ làn nước, quay đầu
hướng thẳng về phía đảo nhân tạo. Ở trong khung cảnh lãng mạn hoà hợp
với thiên nhiên kỳ thú như thế này, tôi ước gì ngày nào cũng có thể như
ngày hôm nay, lúc nào cũng được đứng trên thuyền nhìn ra toàn cảnh biển
của thành phố Bảo Phúc. Bây giờ không khí đã thoái mái và gần gũi hơn
rất nhiều. Thực ra nó đã không ngột ngạt như tôi từng nghĩ.