Sau khi được
điểm danh xong, tôi trốn khỏi hàng lớp đi ra phía đằng sau khách sạn,
nơi Hàn Băng Vũ đang chờ. Khó nhất là cái tên Lôi Vĩ Vĩ, mãi mới thuyết
phục được hắn rằng tôi chỉ đi vệ sinh, vệ sinh một lát thôi. Nhưng cũng
may một phần là mấy tên đàn em làm cho Lôi Vĩ Vĩ phân tâm nên tôi mới
trốn thoát được dễ dàng như vậy. Nếu không tôi đã bị hắn xích lại ở cổ
như chó rồi.
Mặc dù hôm nay tôi 'cao chạy bay xa' cùng Hàn Băng
Vũ, thông thường thì tôi sẽ thấy có lỗi với Lôi Vĩ Vĩ, nhưng không hiểu
tại sao tôi lại thấy rất hồi hộp và vui mừng. Vì tôi thừa biết rằng Hàn
Băng Vũ sẽ không bao giờ làm mấy cái chuyện xấu hổ giống với Lôi Vĩ Vĩ,
ví dụ như tự sáng tác một bài hát hay thơ thủng gì đó để tặng cho tôi.
Lúc tôi ra được đến sảnh đằng sau thì cũng là lúc tôi thấy Hàn Băng Vũ đang ngồi trên chiếc ghế đá ngay ngoài cổng, một tay đặt lên lưng ghế phía
sau, tay còn lại cầm chiếc điện thoại bấm bấm gì đó trên màn hình. Trông cái dáng ngồi đậm chất công tử này làm tôi đơ người mất vài giây. Cảnh
tượng này khiến cho Hàn Băng Vũ càng ngày càng giống y hệt một chàng
hoàng tử từ trong truyện cổ tích bước ra, ngồi ở một nơi đầy lãng mãn để đợi công chúa đến.
Mà... tôi đâu phải công chúa nhỉ? = =
Dứt khỏi giấc mộng có mơ cũng không được, tôi chạy lại gần Hàn Băng Vũ.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của tôi, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn.
Vừa chạm phải ánh mặt của tôi, Hàn Băng Vũ đã vội bật dậy như chuẩn bị
ăn mừng trúng số độc đắc, rồi mỉm cười nhẹ nhàng chào tôi như thiên sứ.
Ôi mẹ ơi, cậu ấy cười kìa! > o <
Chết rồi, đây không phải là thời gian để sướng đâu, Diệp Trúc Y. Tập trung
vào câu chuyện chính đi, nếu không Hàn Băng Vũ sẽ nghĩ mày chỉ là một
con hám zai không hơn không kém.
”Sao cậu tách được đoàn nhanh vậy?”Tôi nghĩ vội ra một chủ đề nào đó, hỏi.
”Tôi xin phép!”
'Đoàng!' lên một cái như sét đánh ngang tai. Tôi sốc tới tận gót chân của trời. Xin phép được á?!
Thấy tôi há hốc mồm ra vì kinh ngạc, Hàn Băng Vũ khẽ bật cười. “Không phải cậu trốn chứ?”
'Đùng!' lên một cái như phát súng nổ bên tai. Tôi xấu hổ tới tận cọng lông chân của trời. Sao mình không hỏi Hàn Băng Vũ ngay từ đầu rằng có được xin
phép hay không?
= 3 = đáng trách!
”Ừ thì... tôi đâu có biết là được xin phép!”Tôi cười gượng gượng mà trả lời. Tay đưa ra sau đầu gãi lên gãi xuống.
Xấu hổ chết đi được ý, để Hàn Băng Vũ cười vào cái mặt mình là một nỗi sỉ nhục của cả dòng họ đó.
Hàn Băng Vũ giỏi đoán tâm tư và biểu cảm của người khác hơn Lôi Vĩ Vĩ, nên
cậu ấy dễ dàng nhận ra rằng tôi đang vô cùng ngượng nghịu. Hàn Băng Vũ
khẽ đặt một tay lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa đều như vỗ về một đứa bé. Tôi suýt thì phụt máu mũi khi nhìn thấy cậu ấy nở nụ cười.
”Được
rồi, ta đi thôi.”Giọng nói phảng phất mùi hương nước hoa hương gỗ ngạt
ngào, lại còn thêm ngữ khí dịu dàng khó cưỡng làm tôi nhìn chằm chằm vào cậu như bị trúng bùa mê, rồi liền gật đầu đồng tình khi Hàn Băng Vũ vừa dứt lời.
Hàn Băng Vũ cùng tôi bắt một chiếc taxi và đi ra một bờ biển hoang sơ cách khách sạn chúng tôi đang trú ngụ nửa tiếng lái xe.
Tôi không biết cậu ấy dẫn mình đi đâu, bởi vì tôi chưa từng tới đây bao
giờ, và dường như đi xa trung tâm tới mấy thì cảnh quan vẫn như vậy,
người không thưa bớt, cây cối không nhiều thêm, tòa nhà cao tầng không
giãn đi.
Thành phố Bảo Phúc xinh đẹp có được đường biển uốn lượn
trải dài được ví như đường cong tuyệt hảo của đất nước, không sao nhìn
được hết vẻ đẹp tuyệt mĩ của nó. Bên bờ biển phía tôi đang ngồi đây, có
hàng cây dừa lao xao trong gió, có bãi cát mịn như thảm lông. Những điều này càng tôn thêm cái đẹp vốn có của bãi biển xanh mát, ấm lòng người
này. Phía bên thành phố ở đằng sau là những tòa nhà cao ốc rực rỡ ánh
nắng mặt trời khi tất cả đều có mang thành phần kính. Những khách sạn
năm sao đẹp lung linh sáng chói mắt ấy chưa một lần nào thiếu khách.
Đường đi bộ lát đá đỏ đang có rất nhiều du khách trong và ngoài nước tản bộ nhịp nhàng, và cũng là để xách hai tay hai chân lên để mua sắm, ăn
uống và vui chơi, tận hưởng những ngày tháng nghỉ mát êm đềm. Thành phố
lớn này là địa điểm thích hợp cho những ngày mùa hè oi bức. Mặc dù thời
tiết bây giờ vẫn chưa phải quá nóng, nhưng tới đây để hưởng thụ những
làn gió biển tự nhiên thì còn gì bằng.
Chiếc xe taxi dừng đỗ bên
cạnh một lối vào nhỏ với hai bên là những rặng dừa nghiêng xuống chào
đón. Vùng đất này xếp rải rác mọi nơi là những resort rộng lớn, to gấp
mấy lần thị trấn Đức Ngọc. Tôi vừa mới đặt một chân xuống xe, làn gió
thoáng mát đã lướt nhẹ qua khuôn mặt của tôi. Mái tóc xoăn xoăn hôm nay
tôi đã cất công chải đẹp để xõa ra, nó đáng lẽ ra vốn gọn gàng nhưng bị
thổi bay và trở nên rối bờ.
Ngứa mặt quá, sao mình không buộc lên cho xong?
Đợi chiếc xe taxi đi rồi, Hàn Băng Vũ mới chân chính đứng trước mặt tôi,
dùng những ngón tay thon dài kia chỉnh lại những lọn tọn bay vô tư trong không khí của tôi vào đúng khuôn của nó. Tôi thoáng đỏ mặt khi ngước
mắt lên nhìn cậu ấy, rồi lại hơi nhìn xuống phía dưới, để mặc cho bàn
tay ấm áp của Hàn Băng Vũ chơi đùa với mái tóc của mình.
Thôi kệ, xõa ra cũng có cái tốt!
Lát sau, Hàn Băng Vũ đút hai tay túi quần, tiếp thêm động lực vui vẻ cho
tôi bằng cách một lần nữa cười thật niềm nở. “Ta đi thôi!”
Xong,
cậu đi lên lối đi nhỏ duy nhất giữa một rừng cây dừa trồng trên bãi cát
trắng mịn. Tôi sải bước đi theo Hàn Băng Vũ, đứng sau dõi theo bóng lưng dài của cậu. Càng đi sâu vào trong lối đi, tôi lại càng nghe rõ những
tiếng nhạc bốc lửa. Mỗi lúc một lo, tôi định bụng hỏi Hàn Băng Vũ đây là nơi nào, thì bỗng dưng có một bóng người nhanh nhẹn từ phía sau chạy
lên phía trước, nhảy bổ lên người Hàn Băng Vũ và khoác qua vai cậu. Đó
là một người chàng trai vô cùng cao lớn thậm chí còn hơn cả Hàn Băng Vũ. Cách ăn mặc của anh ta nhìn thoáng qua thì có vẻ đoán được phần nào là
dân hip hop. Không dừng lại ở cách 'fashionable' đó, anh chàng này lại
còn cực kì cực kì đẹp trai, chững chạc và cuốn hút nữa.
”Xin
chào!”Anh ta cười, nói to như hét. “Hàn Băng Vũ, lâu lắm mới thấy đến
đây nhé.”Rồi quay ra sau nhìn tôi cười tít mắt, nhăn răng lại và nói với giọng tò mò. “Lại còn dẫn bạn gái đến nữa. Haha, cậu nhóc của tôi
trưởng thành rồi!!!!”Anh ta vỗ tay bùm bụp lên vai của Hàn Băng Vũ.
”À... không... tôi...”Theo phản xạ, tôi vội phản đối, mặt dần dần trở thành đỏ như trái cà chua chín mọng.
”Tịch Nghiêu, đủ rồi!”Hàn Băng vũ nói với giọng điềm tĩnh, không hề có chút phủ nhận nào. “Đừng làm bạn gái tôi ngượng.”
Đùng đùng đoàng đoàng!
Trong cơn mưa có tiếng súng.
Tôi giật mình, mở to mắt nhìn Hàn thiếu gia. Cậu ấy tự nhận tôi là bạn gái
của mình, lại còn vô cùng bình tĩnh tuyên bố như đây là sự thật công
bằng ý. Tôi vốn định tiếp tục phủ nhận, nhưng nhìn sang anh chàng Tịch
Nghiêu làm mặt cợt nhả, nửa trêu nửa thật nhìn tôi, bản thân lại nhụt
hết ý chí.
”À há, vậy là thật hả?”Tịch Nghiêu cười, bỏ cánh tay
ra khỏi người Hàn Băng Vũ, quay bộ mặt điển trai và hớn hở đó nhìn tôi.“Khẩu vị của cậu thay đổi rồi à?”Anh ta quan sát tôi rất kĩ, vừa nheo
mắt vừa vuốt ve chiếc cằm tròn tròn đó.
Tôi rụt cổ lại như rùa, ánh mắt cố tình liếc sang chỗ khác.
”Chưa bao giờ thay đổi!”Hàn Băng Vũ nói một cách chắc nịch và dứt khoát, rồi
liếc mắt sang nhìn Tịch Nghiêu. “Thế sao anh tới đây?”
”Có show
quảng bá ở đây. Đang có thời gian rảnh nên đến, bạn bè tôi lát nữa mới
phóng tới.”Tịch Nghiêu cho hai tay ra sau gáy, nở một nụ cười đẹp mê
hồn. “Tôi tới trước để đặt thuyền.”
”Vậy xin lỗi nhé.”Tịch Nghiêu vừa dứt lời thì Hàn Băng Vũ đã nói tiếp lời luôn. “Tôi đã bao cả chỗ này rồi.”
Tôi đứng một chỗ, im như phỗng, nghệt dài mặt ra.
Hàn thiếu gia ơi, sao cậu lại phí tiền ra để bao chỗ này làm gì? Cho tôi á? Không cần đâu, tôi không cần mấy thứ xa xỉ như vầy đâu.
Tịch
Nghiêu đang vui cười thì chợt, biểu cảm đó nhanh chóng vụt tắt. Anh ta
quan sát Hàn Băng Vũ với ánh mắt đầy kinh ngạc. Hai tay đang đặt ở sau
gáy của mình thì cũng từ từ hạ xuống rồi buông thõng. Hàn Băng Vũ đáp
trả lại ánh mắt đó của Tịch Nghiêu với biểu cảm vô hồn, lại còn đầy sự
ám chỉ ngầm: 'Chỗ này giờ là của tôi và bạn gái, giờ anh hãy mau biến
đi.'
Thấy không khí giữa hai người có vẻ căng thẳng, tôi đang
định phá vỡ thay nó bằng sự vui tươi hơn thì bỗng, Tịch Nghiêu vỗ mạnh
một bên vai của Hàn Băng Vũ, mở miệng cười lớn. “Haha, cậu làm anh đây
mất hết cả hứng.”Rồi anh ta dần trở nên bình tĩnh, không còn thái độ
trêu đùa nữa. “Thế nhé, vui vẻ với bạn gái. Anh cậu đi phiêu bạt
đây!”Tịch Nghiêu vừa nói xong thì nháy mắt với tôi một cái, rồi đút hai
tay vào trong túi quần bó đen, cất bước đi ra bên đường lớn với dáng vẻ
ung dung chưa từng có.
Anh ta quả là một người kì lạ!
..................
Chúc mừng năm mới các độc giả yêu quý của tôi! *heart* *heart* *heart*