Không biết là chứng
viêm phổi của bố chưa đến giai đoạn trầm trọng hay là thuốc Penicilin
quá công hiệu mà chỉ sau bốn ngày nằm viện, bác sĩ đã cho ông ra viện.
Ngay ngày hôm sau, cũng là ngày cuối tuần, Âu Khánh Xuân, Lý Xuân Cường
và Đỗ Trường Phát đột ngột rời khỏi Bắc Kinh bay thẳng đến cố đô của
chín triều đại - Lạc Dương.
Trước khi rời Bắc Kinh, Khánh Xuân đã theo sở thích của ông, đem mấy cân chân gà hầm thật nhừ. Thực ra sức
khỏe của bố đã hoàn toàn khôi phục, cô không phải lo lắng đến chuyện cơm nước cho ông. Chẳng qua là cô muốn chuộc lại cái lỗi sơ ý không chăm
sóc bố trong mấy ngày trước.
- Con sẽ về nhanh thôi, nếu nhanh thì chỉ một vài ngày, chậm lắm cũng chỉ bốn năm ngày. - Cô nói với bố.
- Con cứ đi làm chuyện của con. Bố đã quen với việc sống một mình rồi.
Kể từ ngày tốt nghiệp và được phân về đội cảnh sát, bố cô đã quá quen với
việc cô đi công tác đột xuất như thế này. Chiều hôm ấy, họ đã nhận được
điện thoại của Cục Công an Lạc Dương và quyết định xuất phát ngay hôm
ấy, đi máy bay cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ. Người ta đã phát hiện ra
tung tích của Hồ Đại Khánh tại Lạc Dương. Theo tin tình báo, có thể hắn
sẽ có một cuộc mua bán diễn ra vào sáng hôm sau. Ban đầu, Mã Chiếm Phúc
muốn cử nhiều người đến Lạc Dương để tổ chức vây bắt và nếu vây bắt được thì sẽ áp giải Hồ Đại Khánh và cả đồng bọn của hắn về Bắc Kinh bằng tàu lửa, nhưng vì thời gian quá ngắn nên chỉ mua được ba vé máy bay. Do vậy mà Khánh Xuân, Xuân Cường và Trường Phát phải đi trước.
Khánh
Xuân vội vã quay về nhà để hầm chân gà, đồng thời là để thông báo cho bố biết mình đi Lạc Dương. Vừa rời khỏi nhà, cô lại nhận được tin nhắn của cậu sinh viên Tiêu Đồng. Cô gọi điện cho anh. Tiêu Đồng nói, lần trước
muốn trao đổi một số vấn đề nhưng cuối cùng là chưa nói được gì cả. Do
vậy anh muốn gặp lại để làm phiền cô một tí. Khánh Xuân nói, làm phiền
thì không dám, nhưng cô đang chuẩn bị lên máy bay, hẹn dịp khác. Trong
lòng cô thấy có chút bồn chồn không yên vì mơ hồ nhận ra rằng, chàng
trai trẻ này tìm cô chẳng có việc gì cả, chẳng qua là cố tình lấy cớ để
được gặp mặt cô mà thôi.
Tiêu Đồng không chịu bỏ điện thoại. Anh
hỏi, Nếu chị đi công tác thì ai chăm sóc bố? Có phải là bố chị vẫn còn
nằm viện, có cần tôi đến chăm sóc một thời gian không? Khánh Xuân nói,
Bố tôi đã khỏe, đã xuất hiện, cậu đừng lo gì cả. Tiêu Đồng hỏi, Thế chị
đi công tác mấy ngày? Khánh Xuân rất vội vàng vì sắp đến giờ đi sân bay, máy bay không bao giờ chờ khách. Do vậy, cô nói rất dứt khoát:
- Thế đã nhé, tôi phải đi rồi!
Cô không trả lời câu hỏi của Tiêu Đồng mà lại vừa khách sáo, vừa lạnh nhạt nói lời cuối cùng rồi dập máy. Trên đường đến sân bay, cô hơi ân hận vì hành động vừa rồi với Tiêu Đồng. Cô nghĩ, Tiêu Đồng là một chàng trai
dễ mến, chỉ vì còn quá trẻ nên chưa hiểu được cuộc đời nhưng anh là một
người lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, tính tình lại phóng
khoáng... Cô không nên ngắt điện thoại một cách đột ngột như vậy.
Khi máy bay hạ cánh, màn đêm đã bao trùm trên thành phố Lạc Dương. Công an
sở tại đã cử người đến đón họ tại sân bay và đưa thẳng về nhà khách của
đơn vị. Phó trưởng phòng Lưu của Cục Công an thành phố đang chờ ở đó và
một cuộc họp chớp nhoáng đã diễn ra ngay trong hội trường nhà khách.
Đầu tiên là đội trưởng họ Thạch thuộc công an Lạc Dương báo cáo tình hình. Vừa đứng lên, anh đã lên tiếng xin lỗi:
- Chiều hôm nay gọi điện cho các đồng chí hơi muộn chỉ vì đến chiều, tình báo của chúng tôi mới xác nhận tin tức này. Người mà các anh cần hiện
giờ đang ở tại khách sạn Hoa Thành, tên đăng ký tại khách sạn là Triệu
Hổ. Cái tên này cùng với những đặc điểm ngoại hình mà các anh đã cung
cấp là hoàn toàn trùng khớp. Đây là tấm ảnh mà chiều nay chúng tôi đã
chụp được, các anh xem đi. Tôi cho rằng hắn chính là người trong lệnh
truy nã.
Nói xong, anh đưa tấm ảnh cho mọi người. Vừa nhìn qua, Khánh Xuân đã khẳng định:
- Chính là hắn!
- Các anh phát hiện ra hắn như thế nào? - Xuân Cường hỏi.
Đội trưởng Thạch nói:
- Chúng tôi cũng có một vụ án điều tra đã hai tháng nay, tội phạm có biệt danh là “Răng Lớn”. Đến bây giờ chúng tôi đã có thể xác định là có một
tập đoàn buôn bán ma túy do gã Răng Lớn này cầm đầu và chính hắn là
người cung cấp hàng cho bọn bán lẻ. Vấn đề bây giờ là, chúng tôi vẫn
chưa điều tra được nguồn hàng mà Răng Lớn lấy là từ đâu, liên quan tới
hắn còn có những ai? Tối hôm qua chúng tôi nhận được báo cáo mật là ngày hôm nay, Răng Lớn sẽ có một cuộc gặp với một người từ nơi khác đến tại
Nhà sách Ích Phát. Chúng tôi đã dùng nghiệp vụ để nghe và giám sát bọn
chúng. Kết quả đã chứng minh rằng, gã Triệu Hổ mà các anh cần tìm cũng
chính là Hồ Đại Khánh. Rất có thể nguồn hàng của Răng Lớn chính là do Hồ Đại Khánh cung cấp.
Phó trưởng phòng Lưu đề nghị đội trưởng
Thạch cho các đồng chí công an Bắc Kinh xem đoạn băng ghi hình cuộc nói
chuyện của hai gã này. Lúc này Khánh Xuân mới phát hiện trong góc phòng
đã đặt sẵn một chiếc tivi và đầu máy video.
Họ tắt bớt đèn và xem băng. Để quay được những hình ảnh này, họ phải dùng đến hai máy quay
phim. Trong đó một máy chuyên quay ngoại cảnh của cuộc gặp gỡ. Đó là một nhà sách nhỏ trên đường phố, máy quay có thể được đặt trên lầu của căn
nhà đối diện bên kia đường phố nên cảnh vật trong băng đều thể hiện góc
độ từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng những khách ra vào
nhà sách. Khi gương mặt Hồ Đại Khánh xuất hiện với vẻ lén lút, ngó đông
ngó tây, dừng lại trước nhà sách bật lửa châm thuốc... trước ống kính,
Khánh Xuân không thể chế ngự được tình cảm của mình nữa và một khoái cảm được báo thù nhen nhóm trong lòng cô. Đột nhiên trong băng vang lên
những tiếng trao đổi và liên lạc của các trinh sát viên: “Hình như đúng
là gã này....”, “Quay cận cảnh thêm tí nữa...”; “Số năm chú ý, đối tượng đã đi vào...”... Những cảnh tiếp theo đương nhiên là được một máy quay
đặt trong nhà sách quay lại. Không biết chiếc máy quay này được đặt ở vị trí nào trên người của trinh sát viên mà những cảnh trong ấy đều là cận cảnh, nhiều đoạn cận đến độ hình ảnh bị nhòa đi. Hình ảnh dần dần di
chuyển vào bên trong, thật sâu trong nhà sách, có thể thấy Hồ Đại Khánh
đi đi lại lại giữa các kệ sách, cầm lên một tấm bản đồ du lịch Lạc
Dương, sau đó thì tới chỗ thu ngân để trả tiền. Nhân viên thu tiền là
một tên tướng mạo có vẻ gian xảo, dung tục, có hai hàm răng thật to. Máy quay lúc ngừng lúc chạy ghi lại những lời đối thoại của Hồ Đại Khánh và gã thu ngân này:
-... Ông rất thích đi du lịch, đúng không?
- Cũng đại khái... Ngày mai có thể đi hang núi Long Môn... Người ở đó đông không? Tôi không thích nhiều người...
- Ông đi sớm một tí, trước tám giờ rất ít người. Người đông chen lấn nhau rất bất tiện... Tám giờ...
Trả tiền xong, Hồ Đại Khánh rời khỏi nhà sách, đi men theo lề đường bên
phải và máy quay không thể quay tiếp được nữa. Đèn trong phòng được bật
lên. Mọi người bình luận mấy lời về góc độ và chất lượng quay phim rồi
đội trưởng Thạch tiếp tục giới thiệu:
- Răng To chính là gã thu
tiền và cũng là chủ nhà sách ấy. Còn Triệu Hổ, chúng tôi đã cho người
bám sát và biết là hắn ở tại khách sạn Hoa Thành, phòng 607, đăng ký
phòng với cái tên Triệu Hổ và tất nhiên là sử dụng chứng minh nhân dân
cũng với cái tên này. Người của chúng tôi đã không rời mắt khỏi hắn kể
từ khi hắn đặt chân vào khách sạn. Ngoài việc đi ăn cơm, cho đến bây giờ vẫn chưa phát hiện hắn rời khỏi phòng. Theo báo cáo của các cơ sở tai
mắt của chúng tôi trong tối nay thì Răng To nói sáng ngày mai hắn sẽ đi
sớm, đi đâu và làm gì không rõ. Theo phán đoán của chúng tôi, bọn chúng
trực tiếp gặp gỡ nhau vào khoảng trước sau tám giờ, địa điểm cũng có thể là tại hang núi Long Môn.
Phát biểu xong, đội trưởng Thạch đưa
mắt nhìn cấp trên của mình. Phó trưởng phòng Lưu là một người đứng tuổi, quê ở Hà Nam, vóc người to cao, giọng nói nằng nặng. Anh nói:
- Ý kiến của chúng tôi là, nếu lần này mà chúng giao hàng thì chúng ta bắt
ngay tại hiện trường. Nếu chúng không giao hàng, chúng ta phải để Răng
To ở ngoài một thời gian nữa nhằm truy tìm nguồn cung cấp hàng cho rõ
ràng. Còn với tên Triệu Hổ, các đồng chí Bắc Kinh định xử lý thế nào?
Lý Xuân Cường nói:
- Cho dù hắn không giao hàng chúng tôi cũng phải bắt hắn.
Đội trưởng Thạch nói:
- Nếu chúng tôi chưa muốn làm kinh động đến Răng To thì các đồng chí
không nên bắt Triệu Hổ khi hai đứa gặp nhau, chờ cho chúng rời nhau ra
rồi hẵng nói.
Phó trưởng phòng Lưu nói:
- Chúng tôi đã bố
trí rất kín ở hang động Long Môn. Bọn tội phạm chọn điểm này để gặp nhau chứng minh chúng rất giảo hoạt. Thứ nhất, thời gian ước định là tám giờ hoặc trước đó một tí. Lúc này du khách rất ít, địa thế chung quanh cực
kỳ bất lợi cho việc ẩn nấp của chúng ta; Thứ hai, đây là khu bảo tồn
nghệ thuật được xây dựng từ thời Bắc Ngụy đến Thịnh Đường với 403 năm,
là khu bảo tồn văn vật trọng điểm cấp quốc gia. Nếu chúng ta buộc lòng
phải dùng vũ khí, e rằng vô cùng bất tiện. Chẳng may làm hư hỏng hang
động, chúng ta sẽ phạm tội lớn đối với lịch sử.
Đỗ Trường Phát chen ngang:
- Đúng vậy. Tôi đã từng đến hang Long Môn, ở đó có đến ba nghìn hang
Phật, một trăm nghìn tượng Phật và bốn mươi bảo tháp. Đúng là vô cùng
hùng vĩ, địa hình cũng quanh co khúc khuỷu lắm...
Đội trưởng Thạch nói:
- Tượng Phật, khám thờ Phật thì hằng hà sa số, rải đều khắp hang, ở trung tâm hang thì không nhiều lắm nhưng có điều ở đây, địa hình cực kỳ phức
tạp, nhiều khúc quanh, nhiều góc chết nên rất khó theo dõi, cũng không
dễ ẩn nấp.
Lý Xuân Cường nói:
- Hành động ngày mai thế nào chắc các anh đã có kế hoạch. Các anh thông thuộc địa hình, các anh bảo
làm thế nào, chúng tôi xin phục tùng mệnh lệnh chỉ huy của các anh.
Tất cả các đồng chí Lạc Dương đều cười vang, có người nói:
- Đội trưởng Lý khách sáo quá!
Rõ ràng, kế hoạch hành động của các đồng chí Lạc Dương rất chu toàn. Bốn
giờ sáng hôm sau, cả nhóm đã bị đánh thức, cơm sáng ăn luôn trên xe,
thức ăn là bánh bao và một ít nước ngọt do các đồng chí Lạc Dương chuẩn
bị. Họ đi bằng một chiếc xe 12 chỗ ngồi, bên hông xe có dòng chữ “Công
ty lữ hành Hoa Đô Lạc Dương”. Ngoài ba người ra còn có năm sáu trinh sát viên của công an thành phố Lạc Dương. Tất cả đều mặc thường phục sắm
vai khách du lịch, vai đeo ba lô, bình nước và máy ảnh, trên đầu còn có
mũ du lịch của Công ty lữ hành Hoa Đô. Có người còn mặc chiếc áo chống
nắng, sau lưng có dòng chữ quảng cáo cho cơ sở sản xuất ở huyện Thông,
Bắc Kinh. Mọi người tha hồ bình luận cách phục sức của nhau và hỏi Khánh Xuân là cả bọn có giống với một đoàn khách du lịch đến từ Bắc Kinh hay
không? Đỗ Trường Phát nói, Dễ dàng nhận ra điểm khác nhau giữa người Bắc Kinh với người Lạc Dương, người đi lại trên đường phố Trường An. Anh ta có thể nhận ra ai là người Bắc Kinh, ai là dân ngoại địa. Xuân Cường
nói, Các anh đừng nghe anh ta nói dóc. Kiểu ăn nói của Trường Phát chứng tỏ anh ta không phải là dân Bắc Kinh chính hiệu mà chỉ là của nông dân ở ngoại ô mà thôi. Tôi nói thế không có nghĩa là coi thường nông dân. Tôi chỉ muốn nói là người Bắc Kinh chúng tôi rất thật thà phúc hậu mà thôi.
Khánh Xuân cười nói:
- Các anh không lên tiếng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì lộ rõ
khẩu âm Hà Nam, tuy nó rất gần gũi với khẩu âm Bắc Kinh. Bắc Kinh đã là
thành phố dành cho dân di cư, gốc gác của tôi cũng tận Sơn Đông.
Các đồng chí cảnh sát Lạc Dương tỏ ra rất hiếu kỳ với Khánh Xuân, mồm năm miệng bảy hỏi:
- Cô là sinh viên hay là diễn viên đến Cục Công an của chúng tôi để thể
nghiệm cuộc sống phải không? Chúng tôi chẳng thấy cô giống một cảnh sát
để làm những công việc nguy hiểm như chúng tôi chút nào cả.
- Không giống ư?
- Không giống!
- Vì sao?
- Làm cảnh sát hình sự thì phải đội mưa đạp tuyết. Các cô gái làm công
việc này nửa năm thì thân hình đã tiều tụy, không giống như cô mặt hoa
da phấn thế này. Hay là tí nữa đến Long Môn, cô cứ ngồi yên trên xe,
giúp chúng tôi trông coi đồ đạc, lỡ có đánh nhau, cô mà hy sinh thì tiếc ơi là tiếc!
Xuân Cường và Trường Phát chỉ ngồi cười, lắng nghe
Khánh Xuân cùng với các đồng chí Lạc Dương đấu khẩu. Khánh Xuân đã thâm
niên trong đội hình sự nên không còn thẹn thùng như con gái khuê các
nữa, sắc mặt không hề đỏ trước những câu bông đùa của họ.
Theo kế hoạch hành động, họ được phân làm bốn tổ. Một tổ nhanh chóng tiến vào
trong hang và tìm chỗ ẩn nấp. Hai tổ phân công nhau bám sát Hồ Đại Khánh và Răng To. Tổ thứ tư là đội dự bị, nằm im đợi lệnh, đề phòng tội phạm
thay đổi địa điểm gặp nhau. Có lẽ là Bộ Công an đã phát lệnh truy nã Hồ
Đại Khánh là một tội phạm ma túy nguy hiểm, có vũ khí. Người ta còn kháo nhau là hắn rất tàn nhẫn và hung bạo nên công an Lạc Dương cử rất nhiều người tham gia vào kế hoạch này.
Bảy giờ sáng, chiếc xe đưa họ
đến một địa điểm đã chuẩn bị trước, phụ cận với hang Long Môn. Từ nơi
này có thể trông thấy những vách núi dựng đứng ở hai phía đông và tây và những hang động dày đặc như tổ ong. Dòng Y Thủy chảy vòng quanh chân
hai ngọn núi rồi từ từ xuôi về nam. Ở đây còn có thể trông thấy hang
động chùa Phụng Tiên cực kỳ hùng vĩ từ xa xa. Trong động có tượng Phật
Di Lặc bằng đá lúc nào cũng nở nụ cười trên môi, đôi mắt chan chứa vẻ
yêu thương, hồn hậu mà trang nghiêm lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật như gần
như xa trong sương sớm lành lạnh này.
Nơi ẩn nấp của tổ là gian
nhà không lớn lắm, hình như là một cửa hiệu ăn uống thì phải. Đội trưởng Thạch, lúc này đã cải trang thành một hướng dẫn viên du lịch vừa nói
chuyện với ông chủ hiệu ăn uống vừa nhắn tin liên lạc với hai tổ nhận
nhiệm vụ bám theo Hồ Đại Khánh và Răng To. Anh giới thiệu với Xuân Cường rằng, ông chủ cửa hiệu ăn uống này là cơ sở bí mật của đội.
Từ
nơi tập kết đến địa điểm ẩn nấp này đi xe không quá mười phút. Hai tổ
nhận nhiệm vụ bám sát khách sạn Hoa Thành và hiệu sách Ích Phát lần lượt thông báo là Hồ Đại Khánh và Răng To đều đã xuất hiện. Qua sự liên lạc
của hai tổ ấy, họ biết rõ hai mục tiêu đang ở vị trí nào. Nửa tiếng đồng hồ đầu tiên, cả hai đều không đi thẳng đến hang Long Môn mà liên tục
thay đổi taxi, cứ lẩn quẩn trong khu vực công viên Vương Thành và đại lộ Trung Châu đến nỗi đội trưởng Thạch đâm ra nghi ngờ những phán đoán đêm qua có thể không chính xác. Có thể hai tên này sẽ không gặp nhau ở hang Long Môn mà là một địa điểm khác. Chỉ có Phó trưởng phòng Lưu vẫn tin
vào dự đoán của mình, dùng điện thoại nhắc nhở những đồng chí đang ẩn
nấp phải nhẫn nại chờ đợi. Quả nhiên, đến khoảng bảy giờ bốn mươi, hai
tổ theo dõi đã thông báo: Đối tượng đã lên hai chiếc taxi chạy thẳng đến đường Long Môn.
Tính toán thật kỹ thời gian, cả tổ cũng đồng
loạt lên xe. Chiếc xe du lịch rời khỏi cửa hàng ăn uống chạy về hướng
hang Long Môn. Theo kế hoạch họ phải có mặt ở đó trước khi hai tên tội
phạm xuất hiện. Ngày ấy, thời tiết không tốt lắm, mây đen đầy trời, gió
rất lạnh, không chừng trời sắp đổ mưa. Tại bãi đậu xe chỉ có mấy chiếc
xe nằm cô quạnh. Có lẽ là còn sớm nên du khách vô cùng thưa thớt. Toàn
đội xuống xe tập trung trước cửa hang nghe đội trưởng Thạch trong vai
hướng dẫn viên du lịch huyên thuyên giới thiệu nhằm giết thời gian. Lý
Xuân Cường nhìn địa hình chung quanh, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng, kéo
Khánh Xuân và Trường Phát về phía sau, nói:
- Chỗ này rất khó
khống chế đối tượng, chúng ta phải hành động linh hoạt một tí. Nếu tất
cả xảy ra đều bình thường, chúng ta sẽ hành động ngay trong lúc chúng
trao đổi hàng. Nếu Hồ Đại Khánh không giao hàng, nhiệm vụ chủ yếu của
chúng ta là phải bám chặt hắn, không cần phải quan tâm đến tên Răng To
ấy. Nếu không bám được nữa thì phải ra tay, hai người hãy chú ý mệnh
lệnh từ tay của tôi.
Đỗ Trường Phát nói:
- Nếu bọn chúng
không giao nhận hàng, theo đề nghị của các đồng chí Lạc Dương, chúng ta
không được ra tay ở đây vì không muốn làm kinh động đến gã Răng To.
Lý Xuân Cường hạ thấp giọng, thì thào:
- Chúng ta không thể quan tâm nhiều đến như vậy. Hồ Đại Khánh là tội phạm nguy hiểm mà Bộ Công an có lệnh truy nã. So với tên Răng To, hắn quan
trọng hơn nhiều. Chúng ta phải bắt cho được Hồ Đại Khánh mới là chuyện
chính, nếu hắn trốn được lần nữa, không biết phải ăn nói làm sao với cấp trên.
- OK! - Khánh Xuân và Trường Phát đều gật đầu đồng ý.
Tám giờ mười phút, một chiếc taxi màu đỏ chạy thẳng vào bãi đậu xe, Răng To bước xuống khỏi xe. Đội trưởng Thạch phất cao lá cờ nhỏ và cao giọng
gọi các “du khách” đi về hướng chùa Phụng Tiên.
Xuân Cường do dự
giây lát rồi thì thầm với Khánh Xuân vài câu. Anh đã quyết định để Khánh Xuân ở lại bãi đậu xe quan sát rồi cùng Trường Phát nối đuôi theo đoàn
“du khách”.
Còn lại một mình, Khánh Xuân đứng bên cạnh một quầy
hàng lưu niệm giả vờ xem rất chăm chú. Răng To vẫn đang dáo dác nhìn
chung quanh. Hắn vẫn chưa trông thấy Hồ Đại Khánh nên bật lửa châm thuốc hút. Mấy trinh sát viên bám theo hắn đến đây cũng tản mát ra chung
quanh.
Cuối cùng chiếc xe chở Hồ Đại Khánh cũng xuất hiện và bò
dần vào bãi đỗ xe. Không hiểu vì lái xe tính tiền quá lâu hay Hồ Đại
Khánh muốn ngồi lại trong xe để quan sát động tĩnh chung quanh mà lâu
lắm, hắn mới bước ra khỏi xe, không thèm nhìn Răng To đang đứng hút
thuốc bên đường, đi thẳng lên cửa hang. Kẻ thù xuất hiện trước mặt khiến Khánh Xuân thoáng run nhẹ. Cô không thèm quan tâm đến những trinh sát
Lạc Dương trong những bộ thường phục bám theo sau Hồ Đại Khánh có ý kiến gì không. Cô rời khỏi quầy hàng lưu niệm đi theo hắn, gã Răng To cũng
bám theo phía sau lưng cô.
Hồ Đại Khánh mặc bộ quần áo thể thao,
sau lưng có một túi du lịch trông có vẻ rất nặng. Hắn không để ý gì
chung quanh, dáng đi cũng rất ung dung tự tại. Nhưng chỉ mới khoảng trăm bước, hắn đột ngột dừng chân rồi quay trở lại. Khánh Xuân không kịp
tránh, đành phải đối mặt với hắn, để cho hắn vượt qua gần như đụng vào
vai cô. Khánh Xuân cảm thấy lo lắng, mồ hôi toát ra khắp mình. Cô nghĩ,
lực lượng chủ lực đang ở bên trong chờ hắn, thằng chó chết này tại sao
lại không tiến vào bên trong. Để tránh bị bại lộ, cô nhất quyết không
quay đầu lại. Cô vẫn tiến về phía trước thêm vài chục bước nữa mới dừng
chân. Nhưng khi chưa kịp quay người lại, cô đã nghe thấy một tiếng quát
thật lớn vang lên từ phía sau. Tiếng quát ấy khiến Khánh Xuân rụng rời,
quay đầu nhìn lại. Thì ra không biết vì nguyên nhân nào mà các trinh sát mặt thường phục đã ra tay, mấy người tụm lại với nhau thành một đống
nhưng rõ ràng Hồ Đại Khánh đã thoát ra ngoài và chạy thẳng về hướng cô.
Một cách bản năng, cô thò tay vào trong chiếc túi xách nhưng không biết
chân cô đã vấp phải vật gì nên mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất, miệng
lại hô to:
- Đứng lại!
Những trinh sát phía sau Hồ Đại
Khánh cũng đồng loạt hô vang, hô câu gì thì Khánh Xuân nghe không rõ. Cô chỉ trông thấy Hồ Đại Khánh không chút đắn đo chĩa súng thẳng về phía
mình, cũng thấy rõ gương mặt thô kệch và ánh mắt điên cuồng như loài ác
thú của hắn. Ánh mắt ấy như tích tụ sự thù hận đối với cô đã mấy trăm
năm!
Khẩu súng ngắn loại 64 trên tay cô rung nhẹ và phát ra một
tiếng nổ đanh gọn. Hồ Đại Khánh chợt khựng lại rồi bước thêm mấy bước,
nặng nề đổ ụp xuống ngay trước mặt Khánh Xuân. Cô vẫn ngồi trên đất,
họng súng vẫn hướng về phía gương mặt đầy máu cách cô không xa.