Sau khi ăn xong, Tiêu Đồng chia tay Khánh Xuân và Xuân Cường, tìm một máy điện thoại công
cộng bên đường gọi cho Văn Yến. Anh gọi cho cô vì từ thứ Năm đến này,
ngày nào Văn Yến cũng liên tục gọi cho anh.
Giọng của Văn Yến
trong ống nghe đương nhiên chẳng vui vẻ gì, cố gắng kềm nén sự bực tức
và nghi ngờ hỏi anh cả tuần nay làm gì, đi đâu. Anh nói dối là đi với
hai người bạn ra ngoại ô. Văn Yến tiếp tục truy hỏi, Ngay cả một cú điện thoại anh cũng không thể gọi cho em hay sao, trong khi em đã nhắn không biết bao nhiêu lần? Anh nói, Ở ngoại ô nên máy nhắn tin không nhận được tin nhắn, nếu có nhận được cũng không có điện thoại. Văn Yến nói, Em cứ nghĩ rằng anh đã gặp phải chuyện gì đó, gọi mãi mà không có trả lời
khiến em sốt ruột. Tiêu Đồng nói, Không có việc gì, em đừng lo lắng
không đâu.
Thực ra thì ngoài việc tìm Khánh Xuân tối nay, từ thứ Năm cho đến Chủ nhật, anh bị Âu Dương Lan Lan đeo bám không rời.
Lúc gặp Lan Lan bên sân vận động, Tiêu Đồng không biết phải xử trí như thế
nào. Nhưng vốn là một chàng trai lịch thiệp, đã ăn với nhau một bữa cơm
cũng có thể gọi là quen biết nên anh đã chủ động chào hỏi, có điều anh
cố ý làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Ôi! Có phải là Âu Dương... Lan Lan không? Sao cô lại đến đây, tìm người quen chăng?
Gương mắt Lan Lan vẫn giữ nét lạnh lùng cố hữu, một nét cười thoáng qua nhưng lập tức tắt ngấm:
- Đúng thế, tìm người.
Ánh mắt cô không những không tránh né cái nhìn của Tiêu Đồng mà còn ghim
thẳng vào mặt anh. Ánh mắt ấy khiến Tiêu Đồng biết là không thể nói vòng vo được nữa, anh cũng bắt chước cô, không cười nữa:
- Tìm tôi chăng?
- Đúng!
- Có chuyện gì à?
- Muốn nói chuyện.
- Ủa! Giáo sư Uất đã nói gì với cô chưa?
- Nói anh rất có ấn tượng với tôi!
Tiêu Đồng lặng người, chửi thầm Uất Văn Hoán. Ông ta đã vì cái danh Phó giáo sư cũng như việc làm ăn mà đem anh chuyền như một quả bóng sang tay Lan Lan, bất kể thái độ của anh như thế nào. Tiêu Đồng vẫn nghĩ rằng đây
chẳng qua là một trò đùa mà kết thúc của nó đã được dựng sẵn nhưng thực
tế thì chính anh lại phá vỡ quy tắc của trò đùa ấy. Đột nhiên một ý định độc ác xuất hiện trong đầu, anh cất giọng bông phèng:
- Đúng, tôi đã yêu cô!
Gương mặt Lan Lan chẳng hề thay đổi:
- Tôi thừa sức để nhận ra đâu là thật, đâu là giả.
Lời của Lan Lan khiến Tiêu Đồng gạt bỏ ngay ý định độc ác lóe lên trong đầu vừa rồi. Anh và cô gái này không thù không oán, không thể biến cô thành nơi trút giận trong lòng mình, anh nói:
- Đương nhiên là cô nhận ra. Bữa ăn tối hôm qua chính là do cô và thầy Uất sắp đặt diễn xuất.
Trong bốn người chúng ta, chỉ có bố cô là bị lừa thôi.
- Nhưng tôi lại rất thích thú được làm quen với anh.
Nghe thấy lời này, Tiêu Đồng nghĩ là cũng nên có vài lời khách sáo:
- Tôi cũng rất vui, có điều thế nào đi nữa thì giữa chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Gặp nhau cũng là duyên phận, bản thân chuyện này đã có ý nghĩa rồi.
Sự cố chấp của cô gái khiến Tiêu Đồng cảm thấy lo lắng. Anh không muốn xúc phạm đến lòng tự trọng của cô nhưng không biết phải thể hiện thái độ
của mình như thế nào. Anh thở dài, nói:
- Cuối cùng thì thầy Uất đã nói gì với cô?
Âu Dương Lan Lan cười nhẹ:
- Vừa rồi là tôi nói dối anh đấy thôi. Thầy Uất đã nói hết những gì anh nghĩ với tôi.
- Tôi nghĩ gì nào?
- Anh cho rằng chúng ta không hợp khi kết bạn với nhau!
- Ô...! Tiêu Đồng hoàn toàn bị bất ngờ nên không biết nói gì. Âu Dương
Lan Lan đã nói thẳng tuột vấn đề, anh không thể không tỏ ra khách khí
một chút - Thực ra thì...
- Thực ra thì không tiếp xúc với nhau, làm sao biết được là hợp hay không hợp?
- Thực ra tôi không nói là không hợp. Tôi chỉ nói, lúc này tôi đang là
sinh viên, chưa muốn tìm bạn gái sớm quá như vậy. Đã là sinh viên thì
phải lấy chuyện học hành làm chính. Tôi lại phải nghỉ học đến mấy tháng
nên cần phải tranh thủ thời gian học lại những bài đã bị mất.
-
Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện học của anh. Có lẽ khi nào anh
thấy mệt mỏi về việc học, tôi sẽ là người điều chỉnh tinh thần lại cho
anh.
Tiêu Đồng cảm thấy chạnh lòng. Anh chưa từng gặp người con
gái nào lại chủ động bày tỏ tình cảm đến như thế, ngay cả Văn Yến cũng
không đến mức dạn dĩ như thế này. Anh buồn bã nghĩ: Cô ta thấy mình hay ở điểm nào nhỉ?
- Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, được không?
Cô gái đã chính thức mời anh đi dạo! Tiêu Đồng lúng túng nói:
- Lại nữa, cô đã biết hay chưa, tôi không phải là nghiên cứu sinh, thầy
Uất đã lừa cô. Tôi chỉ là sinh viên năm hai, tuổi còn nhỏ hơn cô, mới
hai mốt.
- “Gái lớn hơn ba, trong nhà đầy vàng” - Lan Lan bình thản nói.
- Cô nên nghĩ lại cho chín chắn, tính tình tôi xốc nổi lắm, lại nóng tính. Bạn gái tiếp xúc với tôi không chịu nổi quá ba tháng.
- Ba tháng? Thế thì tôi thử nghiệm xem. Tôi nghĩ, tôi sẽ chịu được, không có chuyện chịu không được đâu.
Tiêu Đồng chỉ biết thở dài. Dù sao thì tính cách của cô gái này ít nhiều cũng khiến anh tò mò, nhưng cuối cùng thì anh vẫn nói:
- Thế thì xin lỗi vậy, tôi đã có người yêu!
Đây là lá bài cuối cùng của anh. Quả nhiên Âu Dương Lan Lan sững sờ trong
giây lát. Câu nói của Tiêu Đồng hiển nhiên là ngoài tầm suy nghĩ của cô. Cô nửa tin nửa ngờ đưa mắt nhìn Tiêu Đồng. Nét mặt bình thản của anh
đang ẩn vẻ đắc ý, bồi thêm một câu nữa:
- Đó là sự thật, tôi không hề nói dối cô.
- Được rồi, tôi không ép anh - Âu Dương Lan Lan gật đầu - Thế thì chúng
ta trở thành một đôi bạn bình thường vậy. Nếu sau ba tháng, người yêu
của anh theo lệ thường không chịu nổi quá ba tháng như anh đã nói mà bỏ
anh. Anh đừng quên rằng vẫn còn có một người khác bổ sung vào chỗ ấy.
Tôi thích anh!
Tiêu Đồng đưa mắt nhìn quanh, xua tay nói:
- Đừng nói to! Chúng ta có thể trở thành bạn thân, nhưng có một số điều
lệ, chúng ta phải giao ước với nhau ba điều. Cô có đồng ý hay không?
Âu Dương Lan Lan cười lạnh:
- Anh đúng là một thằng tâm thần!
- Thứ nhất: Bạn bè thông thường phải đúng nghĩa là bạn bè thông thường,
khi gần nhau phải đảm bảo cự ly - Tiêu Đồng không đếm xỉa đến lời cô,
lên tiếng.
- Đừng có tự cho mình là quá hấp dẫn. Anh cho rằng tôi sẽ cưỡng dâm anh chắc!
- Với cá tính của mình, chuyện gì mà cô chẳng dám làm.
- Thứ hai là gì?
- Thứ hai, từ nay về sau, cô không được đến trường tìm tôi. Thầy giáo và
bạn bè trông thấy thì ảnh hưởng không tốt tí nào. Ngoài ra còn có người
yêu tôi nữa, nhỡ cô ấy biết thì tôi chắc chết!
- Xem ra cô ta vẫn lợi hại hơn tôi rất nhiều - Lan Lan cười nhạo.
- Cô bằng lòng hay không?
- Anh phải cho tôi biết làm thế nào để tìm được anh? Anh đừng sợ, tôi sẽ không làm anh ghét bỏ tôi đâu.
- À, cô cứ nhắn vào máy cho tôi là được. Có chuyện gì cứ nhắn vào máy
nhưng đừng chờ tôi trả lời điện thoại. Điện thoại trong trường tôi khó
gọi lắm.
Âu Dương Lan Lan ghi số máy nhắn tin của anh xong thì hỏi tiếp:
- Thứ ba?
Tiêu Đồng suy nghĩ giây lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được gì thêm, đành nói:
- Thôi thì cứ hai điều ấy đã, sau này nghĩ ra sẽ quy ước tiếp.
- Được, tôi cũng có ba điều giao ước với anh.
- Cô đừng được thế mà làm gì có được không? - Tiêu Đồng nhăn nhó.
- Tôi chỉ muốn bình đẳng thôi.
- Được rồi, cô nói đi! - Bất đắc dĩ, Tiêu Đồng phải đồng ý.
- Thứ nhất, đã là bạn bè của nhau thì hai bên phải chân thành, nói lời
chân thực, không lừa dối, không coi thường nhau. Anh có làm được không?
- Cô cứ nói tiếp điều hai đi! - Tiêu Đồng giục.
- Làm được không?
- Tôi làm được! Điều thứ hai thế nào?
- Anh không được nói chuyện yêu đương với cô gái thứ ba nào nữa!
- Sao lại có người thứ ba? Ai là người thứ hai?
- Ngoài người yêu hiện tại ra, anh không được yêu cô nào khác nữa.
- Thế thì tôi không còn chút tự do nào cả sao?
- Tôi ghét nhất là loại con trai tìm mọi cách bẻ hoa ghẹo liễu ở khắp nơi!
Tiêu Đồng nghiêm túc nói:
- Tôi không phải là loại người ấy. Nhưng quan hệ giữa chúng ta là gì, cô với tay hơi dài rồi đó.
- Cứ xem là bạn bè bình thường, tôi cũng có trách nhiệm nhắc nhở anh. - Lan Lan có vẻ đuối lý, nói.
- Được rồi. - Tiêu Đồng cười khổ - Tôi phục tùng cô.
Âu Dương Lan Lan cũng cười nhẹ, nói:
- Thứ ba..., thứ ba...là...
- Không có điều thứ ba. - Tiêu Đồng cắt ngang - Tôi cũng chỉ có hai điều, không phải là cô muốn bình đẳng hay sao?
Lan Lan không thèm tranh luận, nói:
- Được rồi, bình đẳng! - Như vừa hoàn thành một công việc nặng nhọc, cô
thở một hơi dài khoan khoái, nói tiếp - Để chúc mừng tình hữu nghị giữa
anh và tôi bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đi ăn cơm tối với nhau, được
không?
Sau cuộc đọ kiếm vừa rồi, Tiêu Đồng cảm thấy rã rời toàn thân nên vội vàng xua tay nói:
- Không được, không được. Tôi phải về nhà đây, tôi còn có một số việc phải làm.
- Chuyện gì mà quan trọng đến thế?
Tiêu Đồng đưa một ngón tay lên nói:
- Này, cô nghe đây. Tôi đã đồng ý với cô là chúng ta phải nói những lời
chân thực, không được lừa nhau nhưng điều đó không có nghĩa là chuyện gì tôi cũng phải báo cáo với cô. Tôi có còn chút tự do cá nhân nào không?
Âu Dương Lan Lan cũng cất giọng ngang ngạnh không kém:
- Anh có quyền lợi không nói nhưng không có nghĩa là tôi không có quyền lợi được hỏi anh!
Tiêu Đồng không muốn gây chiến nữa nên câm bặt, lâu lắm mới nói:
- Được rồi, chúng ta đều phải tôn trọng quyền lợi của nhau. Tôi phải đi đây, đúng là tôi có chuyện phải làm.
- Anh đi đâu, tôi có thể đưa anh đi, tôi có xe.
- Không cần đâu, tôi có xe đạp rồi!
- Xe đạp của anh có thể cho vào cốp xe của tôi. - Lan Lan cười nói - Anh yên tâm đi, đưa anh đến nơi là tôi đi về thôi.
Tiêu Đồng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
- Được thôi. Có lời cám ơn trước.
Tiêu Đồng dắt xe đạp cùng với Âu Dương Lan Lan rời khỏi trường. Để tránh
những lời dị nghị, anh cố ý giữ một khoảng cách với cô, trên đường hai
người không hề trao đổi gì với nhau. Vừa ra khỏi cổng trường, Tiêu Đồng
đã thấy một chiếc BMW 740 nằm sát lề đường, một tiếng hú vang lên, đèn
xe lấp loáng. Âu Dương Lan Lan dùng chìa khóa điều khiển từ xa mở cửa xe và một tiếng “cách” kèm theo, cốp xe bật mở. Tất cả những gì đang diễn
ra khiến Tiêu Đồng đứng nhìn ngẩn ngơ.
- Đây là xe của cô à?
Lan Lan không trả lời, nâng chiếc nắp cốp xe lên cao, ra lệnh:
- Đặt chiếc xe đạp của anh vào đây!
Tiêu Đồng nhấc chiếc xe đạp lên đặt vào, vừa làm vừa hỏi:
- Liệu có làm trầy sướt xe của cô không?
Có vẻ không quan tâm, Lan Lan nhát gừng nói:
- Không đâu!
Đây là chiếc xe rộng rãi nhất, sang trọng nhất mà Tiêu Đồng được ngồi cho
đến lúc này. Ghế đệm bọc da, những chiếc đồng hồ sáng loáng, máy điều
hòa nhiệt độ êm ru..., tất cả đều làm cho anh thấy trái tim mình đập
nhanh hơn. Động tác lái xe của Lan Lan cực kỳ trang nhã khiến người ta
dễ có cảm tình, Tiêu Đồng không ngăn được những lời tán dương:
- Chiếc xe này quá tuyệt!
- Anh biết lái không? Có thử một đoạn không?
Tiêu Đồng lắc đầu nói:
- Tiếc là tôi không biết lái xe, nhưng chắc chắn là tôi sẽ học lái!
Đèn đường đã bắt đầu sáng, chiếc xe đưa họ đi giữa đường phố sáng trưng,
bon bon như bay. Trong những âm thanh êm dịu của động cơ, Tiêu Đồng lại
có cảm giác như mình đang ngồi trên một chiếc xe bọc thép, khí thế bỗng
đâu dâng lên cuồn cuộn. Cho đến khi chiếc xe dừng lại trước khu chung
cư, những cảm giác lâng lâng của anh vẫn chưa hết. Âu Dương Lan Lan hỏi:
- Tôi lái xe thế nào?
- Rất đẹp. Phụ nữ mà lái xe cũng có phong cách riêng?
- Phong cách gì?
- Thần thái ung dung, phong độ ngời ngời!
Âu Dương Lan Lan rất thích thú trước lời tán dương này nên chủ động nói:
- Tôi dạy anh lái xe, có được không?
Lúc này Tiêu Đồng đã mở cửa bước xuống, đưa tay vỗ vỗ lên trần xe, nửa thật nửa đùa nói:
- Muốn dạy tôi thì phải dùng chiếc xe này.
Lan Lan cười nhẹ:
- Miễn phí luôn!
- Thế thì cám ơn cô quá.
Vừa nói, Tiêu Đồng vừa đóng cửa xe, mặc nhiên chấp nhận lời đề nghị của Lan Lan. Thực ra anh đã có ý định học lái xe từ lâu rồi nhưng vì phải sang
Đức thăm bố mẹ, lại gặp phải chuyện đôi mắt bị hỏng nên dùng dằng chưa
quyết. Kế hoạch của anh là đến mùa hè này nhất định phải học xong bằng
lái xe. Được ngồi trước vô lăng trên chiếc xe của chính mình là mơ ước
của anh từ thuở nhỏ.
Chiếc xe màu xanh đậm phụt ra một làn khói
mỏng rồi nhẹ nhàng phóng vụt đi. Tiêu Đồng đứng ngây nhìn hai chiếc đèn
hậu đỏ rực của nó cho đến khi mất hút mới quay người bước lên lầu. Anh
nhìn theo không phải vì tiễn Âu Dương Lan Lan mà chỉ vì sức hút của
chiếc BMW ấy.
Bước vào nhà, công việc của anh là hấp một ít sủi
cảo có sẵn trong tủ lạnh, mở một chai bia, vừa uống vừa xem lại những
tài liệu mà thầy giáo phụ đạo Lư Lâm Đông đưa cho anh nhằm chuẩn bị cho
đợt thi diễn thuyết sắp tới. Anh phải học thuộc mớ tài liệu này trước
thứ Tư tuần sau bởi Lư Lâm Đông đã mời một chuyên gia về diễn thuyết đến tập luyện cho Tiêu Đồng vào ngày ấy. Ngoài ra anh còn phải đọc một số
sách tham khảo, tuần sau sẽ thi môn Tài chính Quốc tế. Môn này anh vắng
khá nhiều, may mà thầy giáo dạy môn Tài chính Quốc tế này có vẻ thích
anh nên cũng đã hé cho một vài bí mật của đề thi. Anh phải đọc thêm để
có thể vượt qua môn học này, nếu không đủ điểm trung bình, phải thi lại
thì mất mặt với bạn bè lắm.
Đêm đã khuya, tuy chưa thấy mệt mỏi
nhưng những dòng chữ trên sách lại nhòe hẳn đi. Anh lắc đầu, cố tập
trung tinh thần nhưng suy nghĩ lại bay bổng đến tận nơi nào. Lúc này Âu
Khánh Xuân đang làm gì nhỉ? Ngày cuối tuần của một cô cảnh sát trôi qua
như thế nào? Cô mặc cảnh phục trông sao mà oai vệ. Cô nói là đã hai bảy
tuổi nhưng nhìn mãi, Tiêu Đồng cũng chỉ thấy cô bằng vai phải lứa với
mình. Lần đầu tiên trông thấy Khánh Xuân trước cổng thư viện, Tiêu Đồng
đã xác định rằng, cô chính là người tình trong mơ của mình: Xinh đẹp,
khỏe mạnh, chân thành. Hình mẫu một nữ anh hùng cứ choáng ngợp trong tâm trí anh, từ một cái cau mày đến một nụ cười, từ một động tác vung tay
đến những bước chân... Anh không thể nào xua đuổi được những hình ảnh
tưởng tượng trong đầu mình: Bộ cảnh phục bó khít lấy thân hình xinh đẹp, eo lưng thon thả có một khẩu súng ngắn, ngồi trên xe, mái tóc ngắn bay
tung trong gió. Đó không phải là chiếc BMW 740 bóng lộn và sang trọng mà là một chiếc xe Jeep, loại xe được mệnh danh là “Vua sa mạc”... Tất cả
những cảnh tưởng tượng ấy khiến Tiêu Đồng ngây ngất. Một lực hấp dẫn khó lòng gọi tên trói chặt lấy anh. Lực hấp dẫn ấy ngoài tính chất giới
tính ra còn có thể có một chút sùng bái thần tượng. Sùng bái luôn luôn
tồn tại trong tưởng tượng. Khi sự mê đắm giới tính làm cho Tiêu Đồng
ngây ngất với những tưởng tượng thì anh lại xác định được rằng, tình yêu của mình đối với Khánh Xuân đã vượt qua những dục vọng thông thường để
thăng hoa thành một kiểu sùng bái thần tượng, giữa linh hồn và thể xác
hầu như đã hoàn toàn tách ly.
Đôi khi anh cũng bắt đầu suy tính
một cách thực tế. Anh hy vọng là sau khi tốt nghiệp được điều động về
Cục Công an để trở thành đồng đội của Khánh Xuân cho dù anh vẫn biết là, sinh viên tốt nghiệp ngành Luật tuyệt đại đa số là trở thành thẩm phán, kiểm sát viên hoặc luật sư, rất hiếm khi được điều động về Cục Công an. Nhưng biết đâu rằng, theo nguyện vọng cá nhân sau khi tốt nghiệp, người ta sẽ cho anh làm một cảnh sát hình sự thì sao?
Đêm ấy anh có
rất nhiều cơn mơ cùng người đẹp lý tưởng của mình nhưng sáng hôm sau
tỉnh dậy, chúng hoàn toàn biến mất trong ký ức. Ngâm mình trong nước
lạnh, anh quay về với hiện thực. Nhìn thấy đống sách dày đặt trên bàn,
anh cảm thấy ngao ngán. Vội vàng mặc quần áo, không còn lòng dạ nào
chuẩn bị bữa sáng, anh cầm một quả táo, vừa đi xuống lầu vừa nhai, phân
vân vì chuyện có nên trả lời nhắn tin của Văn Yến hay không. Từ tối qua
đến giờ, máy nhắn tin của anh kêu liên tục. Lần nào cũng thế, anh mang
một tia hy vọng, run run mở máy ra xem, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Tất cả những tin nhắn đều là của Văn Yến. Nếu không chờ đợi tin nhắn của Khánh Xuân, có lẽ anh đã tắt máy từ lâu rồi. Anh tự an ủi: Mọi con
đường dẫn đến thành công đều phải được xây dựng trên lòng nhẫn nại và sự chờ đợi!
Vừa bước ra đường, anh đã phải dừng chân. Anh đã trông
thấy từ xa, chiếc xe hiệu BMW 740 màu xanh đậm và chủ nhân của nó quần
bò áo thun đang ngồi trước mũi xe và một nụ cười rất hiếm thấy đang nở
trên mặt cô ta.
- Ôi dào, bây giờ mới dậy cơ đấy!
Tiêu
Đồng đứng lặng nhìn Lan Lan, khó lòng xác định là tâm tình mình đang
ngạc nhiên hay phản cảm hoặc chán ngán. Một chút thú vị về cô ta le lói
trong lòng anh ngày hôm qua đột nhiên biến mất, anh lạnh nhạt hỏi:
- Cô đến làm gì?
- Chờ anh!
- Chờ tôi làm gì?
Âu Dương Lan Lan nhảy xuống khỏi mũi xe, hất mặt lên với vẻ khiêu chiến:
- Anh không muốn học lái xe sao?