Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 23: Chương 23




Từ lần Lăng Lăng cùng Dương Lam Hàng ăn tối khiến cô bị đau dạ dày trở về sau, việc học tập của cô vẫn tất bật, không có cơ hội gặp lại Dương Lam Hàng. Anh ta thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cô, quan tâm hỏi han một chút tình hình học tập cũng như cuộc sống của cô. Mãi đến khi kết quả thi thạc sĩ được thông báo, hôm Lăng Lăng tham gia thi vòng hai, cô mới lại thấy Dương Lam Hàng.

Nhìn một loạt gương mặt xa lạ ngồi đằng trước, đằng sau là một đám sinh viên trợn mắt nhìn mình, tim của cô tăng tốc đập bình bịch. Cô nghe nói giáo viên khoa Vật liệu người nào người nấy đều nghiêm nghị, mà cô thì, ngoài kiến thức trọng điểm đi thi viết trên đôi ba tờ giấy kia, những cái khác hoàn toàn không có…

Trong tình huống kiểu này, lại liếc nhìn qua Dương Lam Hàng đang ngồi trong bộ đồ vest là thẳng tắp, cô cảm thấy anh ta nhìn cỡ nào cũng vừa mắt. Nghiêm chỉnh trang trọng, tự tin tài năng hơn người, sức mạnh tu thân dưỡng tính, ngồi giữa một đám người già cả, chính là nổi bật hơn người…

“Em chào các thầy, em tên Bạch Lăng Lăng, em học ngành Điện tử điều khiển tự động.”

Cô vừa dứt lời, một thầy giáo thoạt nhìn rất nghiêm nghị bắt đầu hỏi: “Vì em vốn không học Vật liệu nên tôi sẽ không hỏi vấn đề gì quá sâu, em đơn giản nói qua vài phương pháp phân tích vật liệu xem.”

Mấy cái này đến cả nghe qua cũng chưa từng, cô chột dạ vuốt vuốt tóc, nhìn về phía Dương Lam Hàng cầu cứu. Thầy giáo vừa hỏi cũng quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt dường như muốn nói: Tôi đã thực tình giữ thể diện cho anh, câu hỏi này không khó đúng không?

Dương Lam Hàng che miệng ho khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn bảng điểm trong tay nói: “SEM, TEM, XRD, EPMA…”

Đều là cái khỉ gì vậy trời!? Anh ta làm ơn nói tiếng Trung Quốc được không? Lăng Lăng cố gắng lặp lại một lượt, tiếc là không nhớ nổi…

“S…E…T…M…”

Một thầy giáo hói đầu thật sự không chờ nổi, ngắt lời cô: “Cho qua đi, vậy em nói xem: Em có ý kiến gì về Vật liệu kỹ thuật hiện đại không?”

Ý kiến, mấy ông thầy này đừng hỏi những câu trừu tượng như vậy được không?! Lúc này Lăng Lăng phát hiện, câu hỏi mà Dương Lam Hàng đặt ra cho cô trong buổi bảo vệ tốt nghiệp hóa ra vẫn chưa phải biến thái nhất.

Cô suy nghĩ hết nửa ngày, khẽ khàng nói: “Thầy nói vật liệu gì ạ? Có thể nhắc lại được không ạ?”

Toàn bộ giáo viên ngồi dưới đều cúi đầu, cả buổi không ai nói chuyện. Các sinh viên chờ vấn đáp ngồi sau đều đang cười trộm. Lăng Lăng càng thêm bấn loạn, vô cùng bất an đứng trước mọi người…

Lại một giáo viên khác thấy không khí hơi yên lặng lúng túng, đành phải hỏi: “Vậy em biết cái gì thì cứ nói cái đó đi.”

Cô hết sức vô tội nhìn họ, vẻ mặt trống rỗng.

“Vậy tại sao em lại muốn chọn học Vật liệu?”

“Vì Vật liệu có tương lai…” Cuối cùng cô cũng trả lời được một câu, có vẻ như nói không được tốt lắm…

Giáo viên ngồi dưới đều dùng ánh mắt vô cùng thông cảm nhìn Dương Lam Hàng, không ai nói gì nữa. Lăng Lăng cũng vô cùng thông cảm nhìn anh, đoán chừng trước nay anh ta chưa bao giờ bị mất mặt như thế này.

Dương Lam Hàng thong thả dựa vào lưng ghế, nhìn cô cười cười, kiểu cười này giống như đang an ủi cô: Có tôi ở đây em không phải sợ gì hết.

Lăng Lăng hít thở sâu, xoa xoa lòng bàn tay mướt mồ hôi.

“Tại sao em cho rằng học Vật liệu có tương lai? Vật liệu có tương lai ở chỗ nào?” Dương Lam Hàng rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ điệu bình thản trấn định lướt nhẹ qua cõi lòng hoảng loạn của cô. “Không cần lo lắng, em có suy nghĩ gì cứ nói ra.”

Câu này mà không trả lời được nữa thì không biết ăn nói gì luôn.

“Bởi vì… bởi vì…”

Khoảng trống trong đầu cô bỗng nhảy ra một hàng chữ: “Người thường đều không ai lý giải được thiên tài. Cho nên, anh ta càng coi thường em, em càng phải thể hiện sự tự tin của mình… Em là người đã thay đổi anh, em nhất định sẽ tìm được cách cho anh ta thấy em ưu tú như thế nào!”

Cô ngẫm nghĩ cẩn thận, trả lời không tốt vẫn còn hơn không trả lời được câu nào! Cô hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Bởi vì ngành Vật liệu phát triển rất lạc hậu!”

Mọi ánh mắt đều hướng về cô.

Thú thật, hiểu biết của cô về vật liệu chỉ giới hạn trong một lần giáo viên môn Công nghệ thiết kế lên lớp “chê bai” giới Vật liệu: “Máy móc cùng công nghệ chế tạo điện tử đã trở nên hết sức hoàn thiện, nhưng vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu sản xuất, đó là vì công nghệ không ngừng nâng cao, vật liệu cũng không thỏa mãn được nhu cầu… Vật liệu hiện nay, độ bền thấp, độ cứng cao rất khó gia công thành những hình dạng phức tạp, khuyết điểm lại nhiều… Máy móc điện tử và công nghệ thông tin phát triển nhanh chóng, còn vật liệu chung quy vẫn không theo kịp nhịp độ.” Cô dừng lại, quan sát các giáo viên một chút, thận trọng bổ sung một câu: “Cho nên em muốn học Vật liệu, tương lai phát triển của ngành Vật liệu là rất lớn.”

“Ừ!” Dương Lam Hàng lại hỏi: “Theo quan điểm của em, công nghệ thông tin cần vật liệu gì?”

Khi nghe thấy câu hỏi này, cô hoàn toàn bị chỉ số thông minh của Dương Lam Hàng chinh phục, câu hỏi thích hợp với cô như vậy mà anh ta cũng hỏi ra được. Cô nhanh chóng nhớ lại giáo viên môn Kỹ thuật lắp ráp máy tính đã kỳ vọng vào tương lai phát triển của công nghệ thông tin, tự tin trả lời: “Xét về công nghệ mà nói, ngành sản xuất vi điện tử có thể chế tạo ra CPU cùng bộ nhớ có tốc độ vận hành nhanh hơn, không gian lưu trữ lớn hơn, đáng tiếc đã bị tính năng của vật liệu hạn chế. Nếu có thể dùng gốm sứ có tính tản nhiệt vô cùng tốt, nam châm vĩnh cữu chân chính, chất siêu dẫn, hoặc sử dụng vật liệu sinh học, máy tính hoàn toàn có thể có trí thông minh và khả năng như con người…”

Dương Lam Hàng cười nhẹ một tiếng, nghiêng người nói với thầy giáo hói đầu ngồi bên cạnh: “Xem ra công nghiệp thông tin kỳ vọng rất lớn vào chúng ta.”

Thầy giáo kia vẻ mặt coi thường: “Tôi chả tin, có cho bọn họ vật liệu sinh học cũng không thể làm ra não người!”

Một giáo viên khác nói xen vào: “Chất siêu dẫn?! Nam châm vĩnh cửu?! Theo tôi thấy, cần phải trang bị cho các giáo viên chuyên ngành khác kiến thức căn bản về vật liệu kỹ thuật.”

“…”

Lăng Lăng len lén chớp chớp mắt, có vẻ câu hỏi này cô trả lời “rất tốt”.

Các giáo viên thảo luận xong, Dương Lam Hàng ngồi thẳng người, lại hỏi: “Em có nghe nói qua tính toán kỹ thuật sử dụng phầm mềm giả lập chưa?”

“Em có học qua một chút về Ansys và Proe.” May là giáo viên Kỹ thuật phần mềm có giảng qua chút ít.

Ánh mắt Dương Lam Hàng ẩn hiện đôi chút ngạc nhiên. “Em có học qua Ansys sao?”

Được anh ta tôn trọng vài phần, cô nhất thời cảm thấy đặc biệt hãnh diện: “Dạ. Ansys có trí thông minh rất cao, mọi chương trình đều được mô-đun hóa, lúc sử dụng chỉ cần trực tiếp thuyên chuyển là được, đơn giản dễ học…”

Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn xem cô có ý gì? Cô nói sai rồi sao? “Đơn giản dễ học” cũng không phải lời cô, là giáo viên của cô nói à!

Dương Lam Hàng nhìn các giáo viên còn lại, thấy mọi người đều không có dấu hiệu muốn hỏi câu nào nữa, liền nói: “Em biết quá ít về kiến thức chuyên ngành, nếu muốn học nghiên cứu sinh thì trước hết phải học một chút kiến thức chuyên ngành cơ bản nhất.”

“Vâng! Em biết ạ!” Cô gật đầu.

“Thế này đi, trước tiên em đến phòng thí nghiệm của chúng tôi, học kỹ năng làm thí nghiệm.”

Nghe giọng điệu này, có vẻ vòng hai thi nghiên cứu sinh của cô đã qua truông. Hóa ra thi vòng hai cũng không có gì quá khó!

“Em cảm ơn thầy!” Lăng Lăng cúi đầu thật thấp, đi ra dưới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều sinh viên…

Ra tới cửa, Lăng Lăng quay đầu nhìn thoáng Dương Lam Hàng một cái, anh ta đang thu dọn đồ đạc, vừa đứng lên vừa nói: “Cảm ơn các thầy!”

Thấy anh ta cũng đi ra, Lăng Lăng vốn hiểu tri âm báo đáp nên cố ý đứng bên cửa, hết sức lễ phép cúi đầu nói với anh ta: “Thầy Dương, cảm ơn thầy!”

“Em theo tôi đến văn phòng một chút, tôi cho em xem một ít tài liệu, ít ra em phải biết cái gì là SEM, TEM.”

“Dạ!”

******

Đi vào văn phòng, thấy trên giá sách tầng tầng lớp lớp toàn là sách tiếng Anh nguyên gốc, Lăng Lăng hoa mắt chóng mặt, chăm chú nhìn những tên sách, ngoài chữ “of” ra cô không hiểu lấy một từ nào khác. Trời đất ơi, bảo cô đọc sách chuyên ngành bằng tiếng Anh thì chắc cô đọc đến hết đời quá.

Dương Lam Hàng xem vẻ mặt của cô, cũng nhíu mày nhìn những dòng chữ khó hiểu kia, tìm kiếm trên giá sách một lúc lâu mới lấy ra một quyển trông rất cũ đưa cho cô. Tốt quá, tiếng Trung!

“Em có đem USB không? Tôi copy cho em các tài liệu đề tài trọng điểm.” Anh ta hỏi.

“Em có mang ạ.”

Anh ta ngồi trên ghế mở máy tính. Lăng Lăng nhanh chóng lấy USB từ trong túi đem qua, vừa lúc thấy Dương Lam Hàng thu nhỏ cửa sổ QQ đang ở chế độ tự động đăng nhập. Cô choáng nặng!

Anh ta mà cũng chat QQ sao? Kỳ tích nha!

Vụng trộm nhìn dáng vẻ nghiêm trang của anh ta, Lăng Lăng thực tình không hình dung nổi anh ta khi chat chit với người khác trên mạng thì trông như thế nào! Nhất định là nói về mấy chủ đề chán muốn chết hoặc không ai có thể hiểu được.

Lăng Lăng cầm USB tìm quanh, không tìm được chỗ nhận dữ liệu, đành phải ngồi xổm xuống đất tìm lỗ cắm trên máy chủ.

“Để tôi làm cho.” Anh ta cúi người xuống, một làn hương hoa nhài thơm ngát tỏa ra từ mái tóc anh ta, hương thơm tươi mát say lòng người. Trong giây phút cô thất thần, anh ta đã cầm lấy USB từ tay cô, ngón tay mát lạnh lướt qua lòng bàn tay cô, hơi ngưa ngứa… Cô đem lòng bàn tay cọ cọ vào quần jeans… Tuy rằng không chán ghét việc anh ta ở gần sát, nhưng rốt cuộc vẫn có chút mất tự nhiên.

Cô muốn đứng lên tránh đi nhưng tóc không cẩn thận mắc vào cúc áo sơ-mi anh ta, cô quýnh quáng, cố sức gỡ ra nhưng tóc càng quấn chặt hơn. Nút áo khỉ gì vậy, chỉ là một cái áo sơ-mi nam, làm chi phải dùng công nghệ phức tạp đến thế đính nút vào. Lăng Lăng định dùng sức kéo thêm một chút thì Dương Lam Hàng đã nắm được cổ tay cô, bàn tay hơi vụng về nhẹ nhàng cẩn thận gỡ tóc cô ra, gương mặt trắng nõn chợt phiếm hồng.

Ở khoảng cách này, không những có thể nhìn rõ khuôn mặt anh ta… Ánh mắt anh ta, thực sự rất cuốn hút… Cô có thể cảm nhận hơi thở rối loạn của anh, lúc mạnh lúc yếu khiến nhịp tim cô hỗn loạn theo! Mùi hương quen thuộc khiến cô bất giác nhớ lại lần đầu gặp mặt nhau ở ký túc xá nữ sinh. Người cầm hoa tulip khi ấy là anh ta ư? Làm thế nào anh ta lại cầm hoa đứng ở nơi đó? Không lẽ anh ta…

Trong lúc suy nghĩ miên man, cô chợt phát hiện ánh mắt mình đang dừng lại trên khuôn mặt anh ta, hai má cô đỏ lên, nhích ra sau từng bước. Lọn tóc đen mềm mại trượt xuống trong lòng bàn tay anh, trong nháy mắt, cô mơ hồ nhận thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh ta xuất hiện một thoáng đỏ sậm… Ánh mắt này thật sự là… rất ái muội!

Khiến Lăng Lăng nhớ đến một tin hot đang được thảo luận rất sôi nổi trên mạng, một giáo viên đại học quấy rối nữ sinh viên… Hơ! Làm sao cô lại có ý nghĩ đen tối vậy chứ!?

Cô lại nhìn liếc qua Dương Lam Hàng đang sửa soạn lại giấy tờ trên bàn như không có việc gì, hình ảnh YY0 trong đầu lập tức biến mất. Cô thà tin tưởng chuyện nữ sinh viên quấy rối anh ta chứ không tin một kẻ thanh cao như vậy lại đi quấy rối nữ sinh của mình.

Chính lòng tin vô cùng vững chắc dành cho Dương Lam Hàng này đã khiến Lăng Lăng đem mọi biểu hiện tình cảm rõ ràng lẫn mập mờ quy kết cho đầu óc không trong sáng của chính mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.