Rốt cuộc cũng sống sót qua những ngày nhớ lại mà kinh hồn, nếu không
mơ màng say sưa tận hưởng vài ngày thần tiên thì thật là có lỗi với bản
thân!!! Tối hôm qua mời toàn phòng đi ăn, hát karaoke, mọi người thác
loạn đến tận khuya mới về!
Giữa trưa, Lăng Lăng đang vùi đầu ngủ
sảng khoái thì điện thoại phòng ngủ reo điên cuồng. Khi điện thoại réo
đến đợt thứ năm, cô rốt cuộc cúi đầu chào thua kẻ gọi điện lì lợm kia,
đứng dậy bắt điện thoại.
“Xin chào!”
“Cho hỏi Bạch Lăng Lăng có đây không?”
Giọng nói quen thuộc, nỗi buồn đã lâu trước đây, cơn buồn ngủ của Lăng Lăng
lập tức tan biến, cô cầm điện thoại ngồi trên ghế trong phòng ngủ.
“Tại sao không gọi di động cho em?”
“Sợ em không chịu nhận điện thoại của anh.” Trịnh Minh Hạo nói.
“Sao anh lại nghĩ em vô tình vô nghĩa vậy chứ?”
“Vậy ư! Nói thế di động em luôn tắt máy là vì hết pin à?”
Cô cười gượng hai tiếng, từ ngày nhận được SMS đó của Trịnh Minh Hạo, cô
luôn tắt máy, sợ nhận được điện thoại của anh thì không biết phải đối
đáp ra sao. Về sau có một lần Lăng Lăng nghe các bạn cùng phòng tám
chuyện mới biết công ty Trịnh Minh Hạo thực tập phái anh đi thành phố B
phụ trách một dự án, vì là cơ hội hiếm có nên anh tạm xin nghỉ học để
đến thành phố B. Sau khi dự án kết thúc anh không quay về đại học T nữa, ở lại thành phố B gây dựng sự nghiệp riêng của mình. Nghe tin đó, cô
một đêm không ngủ, bởi người bạn tin cậy nhất rốt cuộc cũng rời khỏi
cuộc sống của cô!
“Nghe nói em thi đậu vòng hai rồi. Khi nào thì khao anh đây?”
“Không phải anh đang ở thành phố B sao?”
“Giờ anh đi máy bay về phỏng chừng có thể kịp ăn tối.”
Nếu anh không nói vậy, cô thực sự rất muốn cùng Trịnh Minh Hạo ăn bữa cơm
đạm bạc, hàn huyên ôn chuyện, tiếc là… lời nói của anh khi đó vẫn còn
mang theo niềm chờ mong đối với cô. Cô nhịn xuống cảm giác xúc động muốn nói “Được”, từ chối khéo: “Tối nay em hứa mời các bạn cùng phòng đi ăn
rồi.”
“Đúng lúc quá, không danh không phận đi theo em lâu như vậy, cũng đến lúc đường đường chính chính gặp gỡ người ta.”
“Mặt mũi anh rất xấu xí, em sợ anh dọa người khác mất.”
“Mắt thẩm mỹ em kém cũng không sao, nhưng em không thể cho rằng mọi cô gái đều giống em – không có gu thưởng thức!”
“Vậy gu của anh cao lắm à?”
Tiếng nói bên kia điện thoại ngừng một chút, dùng một giọng thật khiêm tốn nói: “Đúng là chả cao đến đâu hết!”
Lăng Lăng vừa tính hỏi anh học được giọng điệu khiêm tốn hồi nào vậy, nhưng
cẩn thận ngẫm lại một chút lời nói của anh, càng nghĩ càng thấy anh đang hạ giá cô. Đề tài này thực nhạy cảm, cô quyết định đổi sang cái khác an toàn hơn.
“Em nghe nói anh tự mở công ty, thế nào rồi ạ?”
“Anh vừa đàm phán thành công dự án đầu tiên.”
“Chúc mừng anh.”
“Ai cũng đều có lý tưởng, anh không nói ra không có nghĩa là anh không có…”
Lăng Lăng một lần nữa cảm thấy trái tìm mình như bị người khác đột ngột đâm
một nhát, máu chảy không ngừng, tay cầm điện thoại cũng run run theo.
“Mỗi câu em hạ giá anh, anh đều để bụng sao? Em với anh hay đùa nhau
thôi mà.”
“Em coi anh là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy à?!” Cô vừa định tỏ vẻ
đồng tình, Trịnh Minh Hạo đã bổ sung một câu: “Mấy câu em xài xể anh anh cũng không nhớ rõ lắm, trừ vụ em nói anh mỗi ngày chỉ biết ăn không
ngồi rồi, ASP lẫn JSP đều không biết, làm mất hết thể diện khoa Tin đại
học T. Rồi thì, không phụ nữ nào đi thích đàn ông như anh, ai muốn cưới
anh chính là nhảy vào hố lửa… Còn có, em nói người như anh may mắn sống
trong thời đại xã hội chủ nghĩa, nếu không đã sớm chết đói…”
“Em có nói hả?” Cô nhìn trần nhà cố gắng nhớ lại, những lời vô trách nhiệm như thế cô đều đã nói qua hết.
“Chín giờ mười hai phút ngày mười bảy tháng năm năm hai nghìn không trăm linh bốn sau Công nguyên, em hỏi Lý Vi có thể dùng ASP thuyên chuyển cở sở
dữ liệu được không…”
“Ngừng! Anh Trịnh Minh Hạo, em rất vô trách nhiệm mà nói anh biết, anh là gã hẹp hòi nhất trần đời mà em từng quen!”
“Chờ một chút.” Anh nói: “Để anh lấy sổ chi chép ra ghi lại, dạo này anh bận quá, trí nhớ không tốt lắm.”
Cô gục lên bàn, lấy tay đập mạnh vào đầu mình, tại sao thói quen xài xể
anh ta mãi không sửa được vậy. Nghe thấy trong điện thoại thực sự có
tiếng bút viết sột soạt, cô tỏ vẻ tội nghiệp cầu xin: “Anh có thể cho em rút lại những gì đã nói không?”
“Hả?! Chờ chút, để anh gạch bớt…”
“Cảm ơn! Phiền anh viết thêm một câu…” Cô cố hết sức thu gom mọi từ ngữ ca
ngợi mình có dùng lên người anh, hy vọng có thể bù đắp một chút khuyết
điểm của bản thân: “Anh là người đàn ông đáng yêu nhất, chân thành nhất, tốt bụng nhất em từng gặp.”
“Không kể những người chưa gặp qua.”
“…” Đề tài này càng nhạy cảm hơn.
Trịnh Minh Hạo thấy cô không trả lời, lại hỏi: “Em định khi nào mới chịu đối mặt với sự thật?”
“Em không có gì là không thật…”
“Tình cảm của em đối với anh ta chẳng qua chỉ là một dạng mê muội, bởi vì
không gặp được, nên đem anh ta ảo tưởng thành một người hoàn hảo như
thần thánh. Yêu đương trên mạng đều không có kết quả tốt. Nếu em gặp con người thật của anh ta ngoài đời, sớm chiều ở bên anh ta, có lẽ em sẽ vô cùng thất vọng.”
“Minh Hạo, kỳ thật anh đối với em cũng chẳng
qua cũng là một dạng mê muội. Nếu ngày nào đó em và anh bên nhau, em
cũng sẽ làm anh thất vọng.”
Anh trầm mặc trong chốc lát: “Thực ra trước đây anh cũng từng nghĩ như vậy. Cho nên lúc Đào Tử nói muốn theo
đuổi em, anh lựa chọn từ bỏ, anh đã nghĩ cảm giác của anh đối với em
chẳng qua chỉ là rung động nhất thời, sẽ nhanh chóng phai nhạt đi… Nhưng càng cố gắng muốn xem em là bạn, anh càng cảm thấy em đáng yêu… Em mang cho cậu ấy sườn nướng, anh nghe liền thèm chảy nước miếng; em tặng cậu
ấy khăn đan nhìn thật ấm áp; khi em chờ cậu ấy trước cổng ký túc xá nam, vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh, mặc kệ người khác nhìn em thế nào đi
nữa…
Nó thường khen em trước mặt anh, nó nói em biết tôn trọng,
em không đòi nó tặng quà cho mình, cũng không tặng nó những đồ đắt tiền; em mặc váy hàng hiệu nhưng không ghét bỏ quần áo cũ nát của nó, em mỗi
ngày không một câu trách móc theo nó đến nhà ăn chung, nếu muốn cải
thiện thì cùng lắm là đi quán ăn nhỏ với nó… Nó nói em là cô gái tốt, là loại con gái nên cưới về nhà mà yêu thương quý trọng. Mỗi lần nghe nó
nói như vậy, anh đều hối hận, không phải hối hận đã từ bỏ em mà hối hận
đã đem em tặng cho một kẻ không biết quý trọng con người em… Nó chỉ biết hưởng thụ sự thông cảm em dành cho nó mà chưa bao giờ để ý đến nỗi đau
gần như tuyệt vọng trong mắt em…”
Cô khóc, nước mắt chảy xuống
hai má, theo điện thoại, từng giọt tí tách rơi xuống mặt bàn. Hóa ra
Trịnh Minh Hạo mới là người thực sự hiểu cô, yêu con người cô! Tình yêu
của anh giống như dòng nước chảy xiết bên dưới mặt hồ phẳng lặng, dễ
dàng nuốt trọn hết thảy…
“Lăng Lăng, anh biết rõ em thương anh ta chừng nào. Đừng dày vò bản
thân nữa, nếu muốn gặp thì gặp đi, sợ gì ăn một bữa cơm, tán gẫu với
nhau một chút. Em không thể ôm bàn phím sống cả đời…”
“Em…” Cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh!”
“Em khóc à?” Trịnh Minh Hạo vừa cười vừa nói: “Sớm biết vậy anh đã không
tán tỉnh em như thế!” Quả thực rất tán tỉnh, tới độ khiến cô muốn cưới
anh luôn.
“Chẳng trách Lý Vi nói không có cô gái nào chống cự được miệng mồm anh, hóa ra là có ý này.”
“Anh nghĩ… ý nó không phải vậy.”
“Hở?”
“Có dịp em thử xem thì biết.”
Mặt Lăng Lăng chợt đỏ lên, cầm điện thoại dở khóc dở cười.
“Hôm nay dừng ở đây đi. Sau này muốn tìm em nói chuyện cứ gọi vào di động
cho em, em cũng sẽ không quên sạc pin nữa đâu – mặc dù trước giờ nó
không hề đổ chuông!”
“Em không chọc ngoáy anh có được không?!”
“Được, lần sau em lại cộng thêm nhiều điểm tán tỉnh cho anh, bye!”
“Bye bye!”
Cúp máy, Lăng Lăng ngồi bên điện thoại im lặng thật lâu. Ai nói giữa đàn
ông và phụ nữ có thể tồn tại tình bạn đơn thuần. Cô là một ví dụ “đau
thương” để chứng minh cho thiên hạ thấy, tình cảm tra tấn con người ta
nhất không phải tình yêu, mà là “tình bạn đơn thuần” giữa nam và nữ!
Lăng Lăng thở dài một hơi, trong lúc cảm xúc chưa ổn định, bỗng thấy trên
bàn có một quyển “Khoa học Vật liệu căn bản”. Dương Lam Hàng đưa cuốn
này cho cô cả tuần nay, một trang cô cũng chưa đọc. Thuận tay cầm lên mở ra, làm cho sơ đồ lập phương trừu tượng đập vô mắt, rồi một đoạn định
nghĩa không hiểu ra đâu vào đâu chạy vô óc, khiến cô suýt chút nữa té
xỉu.
Lăng Lăng vốn cho rằng “Moore” mới là đáng sợ nhất, chỉ vì
cái định lý của ông ta mà cô mắc bệnh sợ hóa học. Nào ngờ trên đời còn
có một ông “Bravais” khoa học gia, ổng tự nhiên vẽ mười bốn loại ô
vuông, bảo đây là kết cấu vi mô của tinh thể, cô quan sát cái bàn sắt
thật lâu, làm sao cũng không phân biệt được nó thuộc loại ô vuông nào…
Nhưng đó chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là ông ta còn dùng
[111″> để thể hiện một mặt phẳng, dùng một loạt
[101″>[110″>[001″> để miêu tả sơ đồ lập thể, cô mỗi lần thấy
mấy con số này đều phải vẽ lên giấy mất cả buổi, nhưng căn bản vẫn không hiểu rốt cuộc ổng muốn nói cái gì.
Ba tiếng sau cô ý thức sâu
sắc rằng khoa học uyên thâm rộng lớn biết bao nhiêu, so với lý thuyết
khoa học Vật liệu, sơ đồ mạch điện quả thực giống như môn Mỹ thuật tạo
hình, còn ngôn ngữ tổ hợp chẳng qua là trò chơi của con số và ngôn ngữ.
Những nhà Vật liệu học đem một micrômét coi là “cỡ siêu lớn” mới chính
là thiên tài bí hiểm nhất.
Mở máy tính lên, Lăng Lăng thấy “Vĩnh
viễn có xa không” đang online, cô vội vàng hỏi: “Anh có bao giờ đọc qua
cuốn Khoa học vật liệu căn bản chưa?”
“Có xem qua một ít. Nhập môn căn bản khoa học vật liệu, đơn giản dễ hiểu!”
“Đơn giản dễ hiểu!” Lăng Lăng bỗng nảy sinh cảm giác tôn sùng anh. “Anh có thể cho em biết Bravais còn sống không vậy?”
“Em thích ông ấy hả? Anh chỉ biết ông ấy vào năm 1848 đã chứng minh ra 7 hệ tinh thể có 14 loại mạng khác nhau.”
1848? Hơn một trăm năm, xương cốt đã lạnh tanh rồi.
“Em yên tâm rồi, em chỉ sợ ổng lại nghĩ ra thêm mấy cái lý thuyết đáng sợ tra tấn em.”
“Em yên tâm, Bravais tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu. Nhưng mấy nhà khoa học khác thì anh không chắc.”
Cô vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nghe giọng điệu này, con đường phía trước còn dài nha!
Lúc này, điện thoại reo, cô lấy di động ra thấy trên màn hình hiển thị:
Thầy Dương. Cô sợ tới mức đứng bật dậy, nơm nớp nhận điện.
“Chào thầy, thầy Dương! Thầy tìm em có việc gì ạ?” Cô âm thầm cầu nguyện bất cứ giá nào cũng đừng hỏi chuyện học hành của cô.
“Tài liệu tôi đưa em đọc có hiểu không? Có thắc mắc gì không?”
“Em có đọc một chút.” Cô thành thật trả lời. “Lần đầu tiên tiếp xúc với sách về Vật liệu, em có chút không hiểu lắm.”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Dạ… rất nhiều chỗ…”
Anh ta nói: “Đương lúc tôi có thời gian, em đến văn phòng tôi, tôi sẽ giảng giải cho em.”
“Cảm ơn thầy, em sẽ qua giờ đây.”
Cúp điện thoại, cô không nhịn được oán giận: “Haiz! Thầy giáo kiểu gì vậy a!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cho em tổng kết, em sẽ đưa ra một định lý: Nếu lấy Dương Lam Hàng ra làm
tiêu chuẩn đánh giá một người có bình thường hay không thì thế giới này
sẽ không có người nào là bất bình thường hết.”
“Rất sâu sắc.”
“Hắn bảo em tới văn phòng, em đi đây!”
Cô lưu luyến tắt máy tính, vội vàng thu dọn một chút, đi thẳng đến khoa Vật liệu.
Khi cầm sách tiến vào văn phòng của Dương Lam Hàng, anh ta đang chuyên chú
viết báo cáo. Ngón tay nhẹ nhàng chuyển động trên bàn phím, chẳng những
có tiết tấu mà tốc độ đánh máy so với người chuyên chat chit như cô còn
nhanh hơn. Kẻ có tài quả nhiên không giống người thường, ngay cả đánh
chữ nhìn cũng đẹp hơn người khác!
“Em ngồi đi!” Anh ta chỉ vào ghế dựa bên cạnh mình, chờ cô ngồi xong rồi hỏi: “Có chỗ nào không hiểu?”
Cô đương nhiên không dám mở ra ngay trang nhất, tùy tay lật đến một trang ở giữa sách, chỉ chỉ công thức: “Chỗ này ạ!”
“Phương trình Praha? Nó quả thực hơi khó hiểu.”
Anh ta cầm giấy bút bắt đầu vừa giảng vừa vẽ, nói cái gì cô hoàn toàn không hiểu. Nửa tiếng sau, đầu óc của cô trôi bồng bềnh, còn nghiêm túc cân
nhắc coi hai ông Praha với Bravais có bà con họ hàng gì với nhau không?
“Em hiểu chưa?”
“Hiểu rồi ạ!” Định lý thứ nhất của trò ngoan: Không hiểu không quan trọng, mấu chốt là phải giả vờ hiểu!
“Vậy em tính toán bài tập này một chút đi.”
“Dạ?” Cô nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt, chữ nào cũng biết, vấn đề là
không hiểu chúng có ý gì. Cô sợ hãi nhìn về phía Dương Lam Hàng, chỉ chỉ lên trang sách, nhỏ giọng hỏi: “Thầy Dương, điều kiện nhiễu xạ là cái
gì ạ?”
Dương Lam Hàng hơi nhíu mày, hỏi: “Em có biết phạm vi bề mặt tinh thể là gì không?”
Cô lắc đầu.
Anh ta nhẹ nhàng xoa xoa sống mũi thẳng tắp giữa hai hàng lông mày. “Hằng số mạng tinh thể thì sao?”
Cô lắc đầu.
Anh ta hít vào một hơi, tiện tay vẽ một hình lập phương trên giấy, đường
nét rất thẳng, góc cạnh rõ ràng. “Em có biết đâu là mặt phẳng 211
không?”
[111"> cô biết, [211"> thì một hình lập phương là
đủ sao? Cô cắn cắn môi, còn vẽ tới vẽ lui trên hình lập phương, đến khi
cô ngẩng đầu lên vẻ mặt không chắc chắn thì thấy Dương Lam Hàng vốn có
khả năng duy trì phong thái tao nhã trong mọi tình huống nay đang dùng
sức day day trán, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Cô nhỏ giọng nói: “Thầy Dương, em xin lỗi! Em trở về nhất định sẽ học nghiêm túc.”
Anh ta chỉ vào phía bên kia bàn: “Từ hôm nay trở đi, em ngồi bên đó đọc sách, chỗ nào đọc không hiểu lập tức hỏi tôi.”
Từ hôm nay trở đi là sao?!
Trời ơi! Tại sao Dương Lam Hàng mới có hai mươi chín tuổi mà không phải là chín mươi hai tuổi!?