Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 14: Chương 14




Quá nửa đêm khi Annabelle quay lại biệt thự, má cô vẫn còn đỏ bừng vì xem phim, và chiếc váy mùa hè bám chặt lấy cô bé nóng bỏng, ẩm ướt... rất ẩm ướt. Cô bé thất kinh hồn vía khi nhìn thấy ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ trước nhà. Có lẽ anh để điện sáng như một cử chỉ lịch sự. Làm ơn đừng còn thức nhé. Tối nay cô tuyệt đối không thể chạm mặt anh được. Ngay cả khi không xem bộ phim tục tĩu ấy, cô cũng gần như không thể rời anh ra được, nhưng sau những gì cô vừa xem...

Cô rón rén đi lên hiên nhà, kéo tuột đôi xăng đan ra, và cố gắng kéo chiếc cửa chắn cọt kẹt và chiếc tay nắm cửa lắc lư một cách khẽ khàng hết mức.

“Chào”

Cô há hốc miệng vì kinh ngạc và làm rơi đôi xăng đan. “Đừng có làm tôi sợ như thế chứ!”

“Xin lỗi”. Anh nằm ườn trên ghế xô pha, một đống giấy tờ trên tay. Anh không mặc áo sơ mi, chỉ có mỗi chiếc quần sooc thể thao. Chân để trần, mắt cá chân gác lên trên thành ghế, ánh sáng của chiếc đèn đứng biến lông trên bắp chân anh thành màu vàng. Mắt cô quay lại với chiếc quần sooc thể thao. Sau những gì cô vừa xem trên màn hình, anh mặc quá nhiều quần áo đến mức tội lỗi.

Trong khi cô cố gắng lấy lại hơi, anh nhấc đầu và vai lên, một hành động tất nhiên co những múi cơ ở bụng của anh thành sáu múi vàng tiêu chuẩn. “Sao mặt cô lại đỏ vậy?” anh nói

“Ch...cháy nắng”. cô biết mình dễ bị tấn công như thế nào, và lẽ ra cô nên nhảy xuống hồ để hạ nhiệt trước khi quay về đây.

“Đó không phải là cháy nắng”. Anh vung chân xuống sàn nhà, và cô nhận thấy tóc anh ướt. “Có chuyện gì với cô thế?”

“Không có gì!” Cô bắt đầu nhích dần ra xa. Điều đó có nghĩa là đi đường vòng xa hơn, nhưng cô không quay lưng lại.

“Anh lại tắm tiếp”

“Thì sao?”

“Anh đã tắm một lần sau khi bơi xong. Anh sao thế, ám ảnh về sự sạch sẽ hả?”

“Ăn tối xong Ron và tôi chạy một vòng. Sao cô quan tâm?”

Ôi, Chúa ơi, vồng ngực ấy, cái miệng ấy... đôi mắt màu xanh lá cây đó thấy hết mọi thứ. Ngoại trừ cô khỏa thân. Chúng chưa bao giờ nhìn thấy điều đó. “Tôi.. đi ngủ đây”

“Tôi nói gì đó à?”

“Đừng có đáng yêu thế. Làm ơn”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức”. Anh tặng cô nụ cười gian giảo. “Nhưng cứ đặt vào vị trí của tôi...”

“Thôi đi!” cô không có ý định dừng lại, nhưng chân cô tiếp tục đình công.

“Cô cần sữa ấm hay cái gì đó không?”

“Không, chắc chắn tôi không cần bất cứ cái gì nóng hết”

“Tôi nói ấm. Tôi không nói bất cứ cái gì về nóng hết”. Anh đặt đống giấy tờ xuống.

“Tôi.. tôi biết điều đó”

Cô có thể đứng yên, nhưng anh thì không, và anh nhìn chiếc váy nhăn nhúm, ướt đẫm của cô khi anh lại gần. “Có chuyện gì thế?”

Cô không thể rời mắt khỏi miệng anh. Nó gợi nhớ đến tất cả những cái miệng cô đã nhìn thấy trên chiếc màn hình tivi nhỏ chỉ mới cách đây chưa lâu và chính xác những gì chúng đã làm. Krystal và bộ phim chết tiệt của cô ấy. “Tôi chỉ mệt thôi”, cô chống chế.

“Cô trông không có vẻ mệt mỏi. Môi cô hơi sưng phồng lên, giống như cô vừa cắn chúng, và cô thở nặng nhọc. Nói một cách thẳng thắn, cô trông có vẻ bị kích thích. Hay đó chỉ là do đầu óc bệnh hoạn của tôi nghĩ ra?”

“Bỏ qua đi được không?” anh có cái sẹo nhỏ trên xương sườn, có thể là vết thương do bị cô bạn gái bị hắt hủi đâm dao.

“Tối nay các cô làm cái chết tiệt gì thế?”

“Đó không phải là ý tưởng của tôi!” cô nghe tội lỗi, và mặt cô càng trở lên đỏ hơn.

“Tôi sẽ tìm ra thôi. Một trong số các quý ông sẽ kể với tôi, vì thế cô có thể nói với tôi bây giờ”

“Tôi không nghĩ họ sẽ nói về chuyện này. Hoặc có thể có. Tôi không biết. Tôi không biết họ sẽ nói nhiều đến đâu”

“Không nhiều như phụ nữ, điều đó là cái chắc” Anh nghiêng đầu về phía bếp. “Cô có muốn uống gì không? Có chai rượu ở trong tủ lạnh”

“Ồ, phải rồi... Rượu vang chính là thứ tôi không cần lúc này.”

“Một bí mật chỉ đang chờ được giải quyết...” Rõ ràng anh bắt đầu thích thú.

“Để yên đi được không hả?”

“Chính xác điều anh chàng tử tế sẽ làm” Heath cúi xuống, cầm điện thoại di động lên. “Janine sẽ nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Cô ấy có vẻ thẳng thắn”

“Cô ấy ở nhà nghỉ. Cô ấy không có điện thoại trong phòng”

“Đúng rồi. Tôi sẽ hỏi Krystal. Cách đây nửa tiếng, tôi còn nói chuyện với Webster” Annabelle biết chắc Krystal và Webster đang làm gì lúc này, và họ không thích bị quấy rầy. “Đã nửa đêm rồi”

“Cuộc hội họp của các cô chỉ vừa mới giải tán. Cô ấy hắn chưa đi ngủ”

Đừng có đánh cược vào điều đó

Anh xoa ngón tay cái trên những con số trên điện thoại. “Tôi lúc nào cũng quý Krystal. Cô ấy thẳng thắn” anh nhấn nút đầu tiên.

Annabelle hít một hơi thật sâu. “Chúng tôi xem phim khiêu dâm, được chưa?”

Anh cười khoái chí và bỏ chiếc điện thoại xuống. “Giờ thì biết được điều gì đó rồi.”

“Tin tôi đi, đó không phải là ý tưởng của tôi. Và điều đó chẳng có gì buồn cười hết. Hơn nữa, nó không thực sự là phim khiêu dâm. Nó khiêu gợi. Dành cho phụ nữ”

“Có gì khác?”

“Đó chính xác là điều tôi hy vọng một gã đàn ông nói. Anh có nghĩ hầu hết chúng tôi sẽ xem một đống phụ nữ với những chiếc môi bơm và những bộ ngực như quả bóng nhảy xổ vào nhau không?”

“Từ lối diễn đạt của cô, tôi đoán là không”

Cô cần uống thứ gì đó thật lạnh, và cô đi về phía nhà bếp, tuy nhiên vẫn tiếp tục nói bởi cô có điều cần nói. “Giống như sự quyến rũ. Thậm chí liệu một bộ phim khiêu dâm trung bình của các anh có nghĩ về mấy việc cho thấy chút ít sự quyến rũ không?”

Anh đi theo cô. “Công bằng mà nói, thường không cần nhiều lắm. Phụ nữ tương đối hiếu thắng”

“Chính xác. Chà, tôi thì không.” Ngay khi những lời nói thoát ra, cô đã muốn đá cho mình một cú. Điều cô không muốn làm nhất là đưa chủ đề đó quay lại sự liên hệ bản thân.

Anh không vớ lấy sai lầm của cô, con Mãng Xà xảo trá thì không làm thế. Anh thích trêu đùa con mồi của mình trước khi tấn công. “Thế bộ phim có cốt truyện không?”

“Vùng nông thôn New England, một nghệ sĩ còn trinh, một người xa lạ cơ bắp, thế là đủ” Cô mở cửa tủ lạnh và nhìn chằm chằm vào trong mà không biết mình nhìn gì.

“Chỉ có hai người. Thế thì chán chết”

“Có vài nhân vật phụ nữa”

“À”

Cô quay sang anh, lòng bày tay ẩm ướt của cô vẫn nắm chặt cánh cửa tủ lạnh. “Anh nghĩ chuyện này buồn cười, đúng không?

“Ừ, nhưng tôi xấu hổ về chính mình”

Cô muốn ngửi anh. Tóc anh gần khô, da anh vừa được tắm sạch sẽ. Cô muốn úp mặt vào ngực anh và hít thở, giấu mình vào đó, có thể tìm thấy vài sợi lông mềm mại mọc không đúng chỗ và để chúng cù mũi cô. Cô gần như rên rỉ. “Làm ơn đi chỗ khác đi”

Anh cốc đầu mình. “Tôi xin lỗi. Cô vừa nói gì à?”

Cô vồ lấy thứ gì đó lành lạnh đầu tiên cô chạm phải và đóng cửa tủ. “Anh biết cách tôi cảm nhận về chuyện này rồi. Về...chúng ta”

“Tối qua cô đã rất rõ ràng”

“Bây giờ cũng thế”

“Tôi biết, cô rõ ràng”

“Vậy sao anh lại tranh cãi với tôi?”

“Hội chứng của kẻ ngốc. Tôi không thể cưỡng lại được. Tôi là đàn ông” Môi anh cong lên với nụ cười trễ nải. “Còn cô thì không”

Sự tấn công của dòng điện giới tính đang nạp vào không khí đủ để có thể chiếu sáng cả hành tinh. Anh đứng giữa cô và phòng ngủ, và nếu đi ngang qua quá gần, cô sẽ bị lôi cuốn, vì thế cô đi về phía hiên nhà và suýt vấp phải tấm nệm tối qua anh đã kéo ra ngoài đó. Anh xếp gọn khăn trải giường, xếp gối và gấp chăn một nửa, làm tốt hơn hẳn cô đã làm với chiếc giường đôi.

Anh bước nhanh ra ngoài. “Cô muốn sandwich với cái đó không?”

Cô không thể nghĩ ra anh đang nói về cái gì cho đến khi nhìn theo cái nhìn chằm chằm của anh xuống tay cô và thấy lọ mù tạt của Pháp thay vì lon Coca. Cô nhìn nó chằm chằm. “Mù tạt bất ngờ trở thành thứ hỗ trợ giấc ngủ tự nhiên”

“Chưa bao giờ nghe thấy điều đó.”

“Anh không phải là giáo sư biết tuốt đấy chứ?”

“Rõ ràng là không”. Một khoảng lặng trôi qua. “Cô ăn hay bôi nó?”

“Tôi sẽ đi ngủ”

“Bởi nếu cô bôi nó... tôi có thể giúp”

Mái đầu tóc đỏ của cô bừng bừng, và cô ném phịch cái lọ xuống chiếc bàn kiểu trang trại. “Tại sao tôi không đưa cho anh quần lót của tôi và thế là xong việc nhỉ?”

“Cái đó được đấy.” Răng anh nghiến kèn kẹt giống như những hàm răng cá mập. “Vậy nếu tôi hôn cô ngay lúc này, liệu cô có biến thành người ẻo lả to lớn lần nữa không?”

Cơn tức giận của cô tan ra, để lại sự lo lắng đọng lại. “Tôi không biết”

“Tôi có cái tôi lớn – cô biết rồi đó. Những cái cách cô từ chối tôi đêm qua vẫn khiến tôi gần như đau đớn.” Anh cho ngón tay cái vào trong quần sooc, làm cáp quần trùng xuống thành hinh chữ V sâu khiêu gợi. “Giờ, tôi tự hỏi, chuyện gì sẽ sảy ra nếu tôi đánh mất xúc giác của mình? Tôi sẽ làm gì?” Anh di chuyển ngón tay lại gần xương hông hơn, để lộ nhiều da thịt hơn. “Cô có thể thấy tại sao tôi lại có chút quan tâm rồi đấy”

Khi nhìn chằm chằm vào đường chính giữa của phần bụng hoàn hảo, cô phải chống lại ham muốn đập lọ mù tạt lạnh vào trán mình. “Ừ... tôi sẽ không mất ngủ vì điều đó đâu. “Tập trung vào chút ý chí cuối cùng, cô bắt đầu lướt qua anh, và cô hẳn đã thành công nếu anh không với tay ra chạm vào cánh tay cô. Ngón tay cái của anh lướt qua – cử chỉ đơn giản – nhưng anh tìm thấy làn da trần, và điều đó đủ khiến cô dừng lại.

Anh đứng yên như cô. Lúc anh cúi xuống nhìn cô, đôi mắt xanh lá cây là lời mời mọc tai họa phủ lên lời xin lỗi yếu ớt. “Chết tiệt” anh thì thầm, “Đôi lúc tôi quá tự cao tự đại”

Anh kéo cô lại gần, mơn trớn miệng cô, trượt tay xuống những đường viưng cô. Và cô để anh làm thế, cũng như tối qua cô đã cho phép anh, lờ đi sự thật đây là trận chiến đấu của những ý tưởng điên rồ, lờ đi tất cả những lý do tại sao cô không nên sống ở những giây phút thực tại đêm nay để rồi ngày mai phải đương đầu với những hậu quả của nó.

“Không thể chịu đựng được” Tiếng thì thầm của anh rơi xuống giống như sự mơn trớn qua má cô lúc anh kéo khóa chiếc váy của cô với cử động nhẹ nhàng.

“Chuyện này sẽ phá hủy mọi thứ” cô thì thầm lại miệng anh, cần phải nói những từ đó mặc dù cô chẳng làm gì để ngăn anh lại.

“Dù sao cũng cứ làm đi”, anh nói bằng giọng khó chịu khô khốc. “Chúng ta sẽ tính sau.”

Chính xác những gì cô muốn nghe. Cô quên mình trong nụ hôn – mềm mại, mê hoặc, ngu ngốc... một chút tình yêu.

Lúc sau, váy cô nằm trên đống bùng nhùng quanh chân cô cùng với áo ngực, quần lót, và tất cả những gì anh mặc – chiếc quần sooc thể thao màu đen. Họ đang ở ngoài hiên, nhưng trời tối, rừng cây rậm rạp, và ai quan tâm cơ chứ? Anh nhìn xuống bộ ngực cô, không chạm vào chúng, chỉ đơn giản nhìn. Một tay giữ vai cô. Tay kia, anh chạy những đầu ngón tay xuống xương sống của cô và mơn man xương cụt. Cô rùng mình và áp má vào ngực anh, rồi đặt môi vào làn da anh rồi đẩy anh ngược ra và bắt kịp hơi thở của anh trong tiếng rít dài.

“Đừng di chuyển.”

Anh đi khỏi và lao vào nhà bếp, để lại hình ảnh thoáng qua về cặp mông đàn ông căng tuyệt đẹp. Cô thoáng nghĩ anh có thể nhận điện thoại, có thể làm nhiều việc cùng lúc, nhưng anh tắt đèn trần trong nhà bếp, chỉ để duy nhất chiếc đèn ở bếp sáng, rồi biến mất trong khu vực sinh hoạt chung và tắt thêm những cái đèn khác. Lúc sau, anh xuất hiện trở lại. Ánh đèn vàng yếu ớt từ nhà bếp đùa giỡn cùng cơ thể với những cơ bắp dài của anh khi anh đi về phía cô. Anh hoàn toàn cương cứng. Lúc anh chạm vào sườn cô, anh giơ lên cái bao cao su và nói nhẹ nhàng. “Hãy xem cái này như bằng chứng tình trạng bệnh tật của tôi.”

“Ghi nhận và đánh giá cao”, cô trả lời, cũng nhẹ nhàng như thế.

Anh ấn cô xuống. Cô nhớ anh là người muốn mau chóng về đích như thế nào và nhận ra cuộc tụ tập cùng với bộ phim hẳn nâng cao sự mong chờ quá cao của cô đối với việc kéo dài màn dạo đầu. Chắc chắn, chẳng mấy chốc anh sẽ nằm lên trên cô, miệng anh ở ngực cô. Cô lùa những ngón tay vào tóc anh. “Anh chuẩn bị xông vào tôi đúng không?”

“Không nghi ngờ gì về điều đó” Anh trượt tay xuống bụng cô, rõ ràng nhắm vào trung tâm điều khiển.

“Tôi muốn được hôn nhiều hơn.”

“Không vấn đề gì” Anh ngậm nụ hoa của cô giữa hai môi.

Cô hít một hơi thật sâu. “Trong miệng”

Anh đùa nghịch đầu nhũ hoa cương cứng, nhỏ xíu, hơi thở của anh trở nên gấp gáp. “Chúng ta hãy thương lượng.”

Cô cọ những ngón tay lên tấm lưng ướt sũng vì kiếm chế của anh. Đùi cô tự động tách ra. “Tôi hẳn nên trông đợi điều này.”

Anh lần ngón tay qua cái đám lông loăn quăn ở bụng dưới cô và đùa với những sợi chỉ bốc lửa. “Tôi sẽ làm quá nhanh đối với cô. Đó là điều không thể tránh khỏi, và tôi xin lỗi trước.”

Cô thở hổn hển thỏa mãn khi anh chạm vào cửa mình ẩm ướt và ấm áp. “Nhưng tôi đã chờ quá lâu rồi, và có lẽ, chỉ vài phút trong thực tế...”

“Nếu thế”. Ngón chân cô cong lên

“Cũng giống như cả năm đối với tôi”. Giọng anh trở nên trêu chọc. “Vậy thì đây là những gì tôi sẽ đề xuất”. Cô kẹp chặt hông anh khi anh chơi đùa với cô. “Hãy chấp nhận sự thật rằng lần đầu tiên tôi không thể làm cô hài lòng. Điều đó sẽ loại bỏ áp lực cho cả hai chúng ta.”

Cô cong đầu gối và nói trong tiếng thở hổn hển gấp gáp. “Dù sao, hãy cứ làm theo cách của anh.”

“Nhưng một khi tôi giải phóng... cú đầu tiên...” anh nghẹt thở, những từ ngữ nhanh và đứt quãng. “Tôi có tất cả thời gian trên thế giới” – Đầu cô ngọ nguậy khi những ngón tay cứng của anh chọc ghẹo cô theo cách thân mật nhất – “để làm cho đúng”. Anh tách đùi cô rộng hơn. “Và cô, Tinker Bell...” cô đón nhận trọng lượng cơ thể anh. “Cô sẽ có một đêm không bao giờ quên.”

Anh xâm nhập vào cô cùng tiếng rên rỉ và mặc dù cô đã ướt đẫm và hoàn toàn sẵn sàng, nó không dễ dàng vừa vặn. Cô nâng đầu gối lên cao và cong lưng. Anh gắn miệng anh vào miệng cô, đặt hông cô vào lòng bàn tay anh, và điều chỉnh cô để có được góc độ cả hai cùng mong muốn.

Những hình ảnh điên cuồng, phát sốt lờ mờ sau mí mắt cô. Cơ thể chắc đậm, dài của con Mãng Xà thúc vào cô, duỗi ra... kéo căng... vào sâu hơn... thậm chí sâu hơn nữa. Lưng anh trở nên cứng nhắc dưới tay cô. Sự tấn công ngọt ngào... Đâm sâu. Lần nữa và lần nữa. Và cú cuối cùng. Anh bắt đầu rùng mình. Cô nuốt gọn tiếng rên rỉ khe khẽ tận sau trong yết hầu của anh. Ánh sáng lung linh phía sau mắt cô. Cô đón nhận sức nặng của anh, lùi đầu lại, và hoàn toàn đầu hàng.

Nhiều phút trôi qua. Anh cọ môi mình vào thái dương của cô, rồi nghiêng người, hầu như không ở trên tấm nệm hẹp. Cô dịch sang một bên để có chỗ cho anh. Họ điều chỉnh. Anh kéo cô lại gần làn da ẩm ướt của mình và bắt đầu đùa nghịch với tóc cô. Cô bàng hoàng, no nê, kiên quyết không suy nghĩ. Chưa đâu.

“Tôi... tôi chẳng cảm thấy gì hết”, cô nói

Anh nâng đầu dựa trên một khuỷu tay và nhìn vào đôi mắt dối trá của cô. “Tôi ghét phải nói điều này, nhưng tôi đã bảo cô thế rồi mà.”

“Như mọi khi, anh đúng.”

Những nếp nhăn hình thành ở đuôi mắt anh, và anh ấn một nụ hôn nhanh vào môi cô. “Hãy để chuyện này thành một bài học.” Anh đứng dậy “Tôi sẽ cần vài phút.”

“Tôi sẽ chơi trò xếp chữ trong đầu vậy.”

“Ý tưởng hay đấy”. Trong khi cô lắng nghe những âm thanh của màn đêm bao quanh chiếc tổ của nó trong rừng, anh biến mất vào trong. Vài phút sau anh quay lại với chai bia, ngồi xuống mép tấm nệm, và đưa chai bia cho cô. Cô uống một hơi và đưa lại. Anh đặt chai bia lên sàn nhà, rồi nằm xuống và kéo cô về phía vai anh, lại bắt đầu trêu đùa với mái tóc cô. Sự thân mật dịu dàng khiến cô muốn khóc, vì thế cô trườn lên trên người anh và bắt đầu chuyến thám hiểm cảm giác của chính cô.

Lúc này, hơi thở của anh trở lên nhanh hơn. “Tôi đoán...” anh nói bằng giọng bị bóp nghẹt “Tôi không mất nhiều thời gian để phục hồi như mình tưởng”

Cô lướt môi trên bụng anh. “Tôi đoán anh không thể đúng về mọi thứ”

Và đó là điều cuối cùng họ nói trong một khoảng thời gian dài.

Cuối cùng, anh ngủ, và cô có thể trườn ra về phòng ngủ của mình. Ngay khi cuộn mình trong chiếc gối, cô không thể trấn áp hiện thực những gì cô vừa làm được nữa. Anh đã làm tình với sự hăng hái nhiệt tình của kẻ tham công tiếc việc đúng như khi anh làm tất cả những việc khác, và, trong quá trình đó, cô lại phải lòng anh thêm một chút.

Nước mắt ứa ra, nhưng cô không chùi chúng đi. Thay vào đó, cô để mặc chúng rơi ra trong khi cô điều chỉnh lại, tái hiện lại, bố cục lại. Vào lúc chìm dần vào giấc ngủ, cô biết chính xác những gì sẽ phải làm.

Heath nghe thấy tiếng Annabelle đi vào phòng ngủ, nhưng anh không trở mình. Giờ khi cơn đói khát trong cơ thể anh đã được thỏa mãn, sự đáng khinh của những gì anh vừa làm tấn công anh mạnh mẽ. Cô quan tâm đến anh. Đêm nay cả thế giới cảm xúc mà anh không muốn nhận biết ấy đã nhìn thẳng vào anh từ đôi mắt màu mật ong ngọt ngào ấy. Giờ anh cảm thấy mình là kẻ tồi tệ nhất trên thế giới.

Cô đã nói với anh chuyện này sẽ là thảm họa, nhưng anh đã xây dựng cuộc đời mình quanh việc xông thẳng qua những chướng ngại vật, vì thế anh đã lờ đi sự thật hiển nhiên và gánh nặng trước mặt. Mặc dù biết cô đúng, anh vẫn muốn cô, vì vậy anh cứ làm tới, và hậu quả thật đáng nguyền rủa. Giờ thì đã quá muộn, anh hiểu chính xác tai họa này lớn như thế nào đối với cô, về mặt nghề nghiệp cũng như cá nhân. Cô có liên hệ tình cảm – anh thấy điều đó trên mặt cô – và điều đó có nghĩa cô không bao giờ có thể quay trở lại làm bà mối cho anh được.

Anh xoay người đấm vào gối. Anh đã nghĩ cái chết tiệt gì vậy? Anh đã không suy nghĩ, đó chính là toàn bộ vấn đề. Anh chỉ phản ứng, và trong quá trình đạt được cái anh muốn, anh thổi bay giấc mơ của cô. Giờ anh phải đền bù cho cô.

Anh bắt đầu vạch kế hoạch trong đầu. Anh sẽ ca ngợi công ty của cô và tìm một vài khách hàng tử tế cho cô. Anh sẽ sử dụng nhân viên quan hệ công chúng của mình và những mối quan hệ thông tin đại chúng để quảng bá cho cô. Đó là một câu chuyện hay – bà mối thế hệ thứ hai hoạt động kinh doanh kiểu cũ của bà ngoại vào thế kỷ XXI. Annabelle hẳn đã nảy ra ý tưởng này, nhưng cô suy nghĩ không đủ sâu xa.

Một điều anh không thể làm là để cô tiếp tục giới thiệu anh với những phụ nữ khác. Điều đó sẽ khiến trái tim cô tan vỡ. Nói một cách ích kỷ, anh không thích ý tưởng cô sẽ không làm việc cho anh nữa. Anh thích có cô bên cạnh. Cô khiến mọi thứ trở lên dễ dàng đối với anh.. anh báo đáp lại bằng cách hủy hoại cô, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.

Cha nào, con nấy.

Nỗi tuyệt vọng làm lắng lại trong anh cảm giác thân thuộc xưa cũ, giống như tiếng cánh cửa xe kéo han gỉ sập lại trong đêm.

Anh không nhớ mình đã chìm vào giấc ngủ, nhưng anh hẳn đã ngủ vì khi trái đất quay thì đã là ban ngày. Anh chậm chạp mở một bên mắt, nhìn thấy gương mặt anh vẫn chưa sẵn sàng đối diện, và anh quay mặt vào trong gối. Một trận động đất nhỏ rung chuyển cái nệm. Anh hé mi và chớp mắt khi một tia nắng rọi giữa hai mắt anh.

“Dậy thôi, món quà kỳ diệu dành cho phụ nữ”, một giọng nói vang lên líu lo.

Cô ngồi trên sàn nhà ngoài hiên cạnh anh, nâng niu cốc cà phê trong tay, một chân trần duỗi ra để cô có thể dùng bàn chân đẩy tấm nệm. Cô mặc quần sooc mầu vàng sáng và chiếc áo thun màu tím in hình người khổng lồ hoạt hình lố bịch và lời chú thích: CHÚNG TÔI CŨNG LÀ NGƯỜI. Tóc cô cuộn lại trong cuộc ẩu đả điên cuồng quanh gương mặt tinh quái, môi cô hồng hồng, và mắt cô trong hơn nhiều so với mắt anh. Chắc chắn cô chẳng có vẻ gì là bị phá hủy. Chết tiệt. Cô nghĩ buổi tối qua đã thay đổi mọi thứ. Anh thấy phát ốm. “Lát nữa” anh cố gắng thốt

“Không nấn ná được. Chúng ta sẽ ăn sáng cùng mọi người ở vọng lâu, và tôi phải nói chuyện với anh.” Cô nhấc chiếc cốc thức hai từ dưới sàn và đưa cho anh. “Thứ gì đó để xoa dịu nỗi đau trở lại.”

Anh cần phải cảnh giác, nhưng anh lại cảm thấy như đang ở dưới đáy chiếc gạt tàn bẩn thỉu, và tất cả những gì anh muốn là lảng tránh cuộc thảo luận này bằng cách xoay người lại mà ngủ tiếp. Nhưng anh nợ cô nhiều hơn thế, vì vậy anh tỳ lên khuỷu tay, cầm lấy cốc cà phê, và cố gắng quét sạch mớ bòng bong ra khỏi tâm trí.

Mắt cô nhìn theo tấm khăn trải giường khi nó trượt xuống lưng anh, và anh lại muốn cô lần nữa. Anh di chuyển cánh tay để che đậy bằng chứng. Anh biết làm cách nào đây để nói rằng cô là một người bạn, không phải một ứng viên cho mối quan hệ lâu dài, mà không làm cô tan nát cõi lòng?

“Đầu tiên”, cô nói. “Đêm qua có ý nghĩa với tôi nhiều hơn anh có thể hình dung”

Chính xác những gì anh không muốn nghe. Trông cô thật ngọt ngào. Chỉ thằng ngốc thực sự mới làm tổn thương một người như thế. Giá Annabelle là người phụ nữ anh hằng mơ – tinh tế, thanh lịch, với gu thẩm mĩ hoàn hảo và một tổ tiên nào đó là trùm tư bản thế kỷ XIX. Anh cần ai đó đủ từng trải để vượt qua được những khó khăn của đời sống, người phụ nữ nhìn cuộc đời như anh từng nhìn – một cuộc cạnh tranh để giành chiến thắng, không phải là tấm vé mời vĩnh viễn để đi ra mà chơi đùa.

“Đồng thời...” giọng cô chuyển sang trầm và nghiêm túc hơn. “Chúng ta không thể làm thế một lần nữa. Về phần tôi, đó là sự vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp, mặc dù nó cũng không hẳn là vấn đề như tôi hình dung.” Nụ cười mà anh chỉ có thể miêu tả là tinh quái hé ra. “Giờ tôi có thể giới thiệu anh bằng sự nhiệt tình tuyệt đối”. Nụ cười dần biến mất. “Không, vấn đề lớn hơn là tôi hấp dẫn như thế nào?”

Cà phê sánh qua miệng cô. Chuyện quái quỷ gì thế này?

Cô xông vào bếp lấy chiếc khăn giấy và đưa cho anh lau. “Quay trở lại vấn đề nhé”, cô nói. “Anh phải hiểu tôi thực sự biết ơn những gì anh làm. Toàn bộ chuyện với Rob thực sự khiến đầu tôi rối tung lên. Và kể từ khi chúng tôi chia tay, chà... Tôi chạy trốn tình dục. Sự thật đau đớn là, tôi xử lý chuyện đó rất tồi.” Cô chấm nhẹ một vài giọt cà phê anh bỏ sót. “Nhờ có anh, tôi đã vượt qua được chuyện đó”

Anh thận trọng nhấp một ngụm và chờ đợi, không dám chắc chuyện này sẽ dẫn tới đâu. Cô chạm vào cánh tay anh với một cử chỉ giống như người mẹ đang lo lắng. “Tôi cảm thấy sung sức trở lại, và tôi nợ anh điều đó. Chà, và cả bộ phim của Krystal nữa. Nhưng, Heath..” những nốt tàn nhanh nhỏ xíu rải rác trên trán cô gặp nhau khi cô cau mày. “Tôi không thể chịu đựng được cảm giác tôi... tôi kiểu như lợi dụng anh”

Cốc cà phê của anh tròng trành trong không khí. “Lợi dụng tôi?”

“Đó chính là điều chúng ta cần phải nói tới. Tôi xem anh như bạn, hơn nữa lại là khách hàng, và tôi không lợi dụng bạn bè. Ít nhất cho đến thời điểm này. Tôi biết với đàn ông thì khác – có thể anh không cảm thấy bị lợi dụng. Có lẽ tôi đang quan trọng hóa vấn đề. Nhưng lương tâm tôi cắn rứt, và tôi cần hoàn toàn thành thật về động cơ của mình”

Anh căng thẳng. “Tất nhiên rồi”

“Tôi cần ai đó an toàn có thể giúp tôi kết nối lại với cơ thể mình, ai đó tôi không có liên hệ về mặt tình cảm. Vì vậy, tất nhiên, anh là đối tượng hoàn hảo”

Không có liên hệ về mặt cảm xúc?

Cô gặm môi dưới, bắt đầu trông như thể đang lang thang ở nơi nào đó chứ không phải ở đây. “Nói với tôi anh không giận đi”, cô nói. “Ồ. Chết tiệt thật... tôi sẽ không để mình khóc. Nhưng tôi cảm thấy thật tồi tệ. Tối qua anh nghe Kevin nói rồi đấy. Tôi...” Cô hít thở sâu. “Toàn bộ rắc rối khác đó. Thật là một mớ bòng bong, đúng không?”

Cô lại tung ra một thủ thuật khác.

“Rắc rối khác?”

“Anh biết rồi đấy”

“Nhắc lại cho tôi xem nà

“Đừng bắt tôi nói ra. Xấu hổ lắm”

“Bạn bè có gì mà xấu hổ cơ chứ?” anh nói cẩn trọng. “Bởi chúng ta đang rất thành thật”

Cô nhìn chăm chú lên trần nhà, so vai lại rồi nhìn xuống sàn nhà. Giọng cô trở lên nhỏ, gần như là bẽn lẽn. “Anh biết rồi đấy... vụ say nắng nho nhỏ của tôi với Dean Robillard”

Sàn nhà chao đảo bên dưới anh.

Cô áp tay và mặt. “Ồ, Chúa ơi, tôi đang đỏ mặt lên rồi. Tôi tệ thật, đúng không, khi nói với anh về chuyện này?”

“Không, làm ơn” anh cố nặn ra lời để nói. “Cứ tự nhiên”

Cô bỏ tay xuống và nhìn anh hết sức nghiêm túc. “Tôi biết nó có thể chẳng thể đi đến đâu – chuyện với Dean ấy – nhưng trước tối qua, tôi thậm chí không dám tự cho mình cơ hội. Cậu ta rõ ràng là anh chàng có kinh nghiệm, và tôi sẽ làm gì nếu mối liên hệ mà tôi cảm nhận ấy không phải chỉ là tưởng tượng? Tôi sẽ làm gì nếu cậu ta cũng thích tôi? Tôi không thể đương đầu được với các công cụ kích dục. Nhưng sau những gì anh làm cho tôi tối qua, cuối cùng tôi đã có can đảm để ít nhất cho chuyện này một cơ hội. Nếu không có gì xảy ra cả, chà, cuộc sống là thế mà, nhưng ít nhất tôi cũng biết rằng không phải chứng loạn thần kinh chức năng của tôi đã ngăn tôi lại.”

“Cô muốn nói là.. tôi chính là người phá tan lớp băng giá của cô?”

Đôi mắt mật ong ấy tối lại bởi sự lo âu. “Xin hãy nói rằng chuyện đó không thành vấn đề với anh đi. Tôi biết chuyện chẳng liên quan gì đến cảm xúc của anh, nhưng, dù sao đi nữa, không ai thích nghĩ rằng mình bị lợi dụng cả”

Anh thả lỏng hàm răng. “Cô đã làm thế hả? Cô đã lợi dụng tôi?”

“Tôi, anh biết đấy, không hề nghĩ đến anh hay sao sao đó khi tôi cùng với anh đêm qua. Chà, có thể trong một vài giây, nhưng chỉ có thế thôi, tôi thề.”

Anh nheo mắt lại.

“Vậy chúng ta bình thường chứ?” cô hỏi

Anh không hiểu nổi khối oán giận âm ỉ đang lớn dần trong lồng ngực mình, nhất là khi cô vừa trao cho anh tấm giấy thông hành. “Tôi không biết. Chúng ta ổn không?”

Cô dũng cảm cười toe. “Tôi nghĩ thế. Trông anh có vẻ hơi cáu kỉnh một chút, nhưng không giống anh chàng bị xúc phạm danh dự. Có lẽ tôi không nên lo lắng đến thế. Đối với anh, đó chỉ là tình dục thôi, nhưng đối với tôi đó là sự giải phóng lớn lao. Cảm ơn, anh bạn.”

Cô giơ tay ra, buộc anh phải để cốc cà phê xuống mà bắt tay cô. Rồi cô nhảy lên, hất tay qua đầu và duỗi cơ thể nhỏ nhắn trong sự căng cơ thỏa mãn của con mèo khiến chiếc áo thun bị co lên và để lộ chiếc rốn hình ô van nhỏ xíu mà đêm qua anh đã thò đầu lưỡi của mình vào. “Hẹn gặp anh tại vọng lâu nhé.” Nét mặt cô toát lên vẻ sốt sắng. “Và, Heath, tôi hứa đấy, nếu anh còn chút xíu sự oán hận nào đối với tôi, nó sẽ biến mất vào tuần tới. Chuyện này càng khiến tôi thêm quyết tâm tìm cho anh người phụ nữ hoàn hảo. Giờ thì, nó không chỉ là công việc. Nó còn là vấn đề cá nhân nữa.”

Ném cho anh nụ cười tươi rói, cô chạy vào trong bếp, chỉ thò đầu ra ngoài. “Cảm ơn. Thực lòng đấy. Tôi nợ anh lần này.”

Lúc sau, cửa biệt thự đóng lại. Anh lại đổ người xuống gối, đặt cốc cà phê lên ngực, và cố chấp nhận chuyện này.

Annabelle lợi dụng anh như hành động khởi động trước khi đến với Robillard?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.