Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 15: Chương 15




Khi tới gần vọng lâu, Annabelle trông thấy Ron và Sharon ôm eo nhau trên con đường mòn phía trước. Cô vẫn còn run, và bụng cô giống như một đầm lầy acid. Cô có thể không phải là diễn viên xuất sắc nhất trong khoa sân khấu ở trường Tây Bắc, nhưng cô vẫn biết cách diễn. Trước mắt cô, Ron mở cánh cửa vọng lâu cho Sharon. Tay kia đi lạc dưới mông vợ. Không có gì bí mật về chuyện họ làm tối qua. Giờ tất cả những gì cô phải làm là đảm bảo không ai trong số họ mảy may nghi ngờ những gì cô đã làm.

Khi cô đi qua cánh cửa chắn, tất cả mọi người đều hớn hở chào, và cô chưa bao giờ thấy một nhóm người thỏa mãn tình dục và thiếu ngủ hơn vậy. Molly có một vết hồng hồng trên cổ trông giống như vết bỏng nhẹ, và dựa vào vẻ tự mãn trên mặt Darnell thì Charmaine không xứng đáng với danh hiệu người đàn bà thẹn thùng. Phoebe và Dan ngồi trên chiếc ghế xô pha làm bằng liễu gai ăn chung cái bánh nướng xốp. Và thay vì cằn nhằn Webster như mọi khi, Krystal thì thầm gọi chồng là “anh yêu”. Những gương mặt trong sáng duy nhất thuộc về Pippi, Danny bé bỏng, và Janie.

Annabelle hướng sự chú ý của cô vào bữa ăn mà Molly đã chuẩn bị, mặc dù cô không có tâm trạng ăn uống lúc này. Chiếc lọ gốm màu vàng nắng với những bông cúc đặt ở trung tâm chiếc khăn trải bàn màu hạt nhục đậu khấu, trên bàn bày những bình nước quả lạnh, bánh mì thịt hầm kiểu Pháp, giỏ bánh xốp tự làm, và món đặc biệt của nhà nghỉ, bột yến mạch nướng với đường nâu, quế và táo.

“Heath đâu rồi?” Kevin hỏi. “Thôi khỏi nói. Đang nói chuyện điện thoại.”

“Sẽ tới,” cô nói. “Anh ấy sẽ đến muộn. Tôi không biết tối qua mấy giờ anh ấy đi ngủ, nhưng lúc tôi lên giường thì anh ấy vẫn còn thức.” Lúc bước về phía chiếc bàn bày các món ăn tự chọn, cô tự nhủ lời nói dối là hành động tử tế, bởi sự thật sẽ phá hoại không chỉ một vài bữa sáng.

Jaine, đang lấy thức ăn vào đĩa của mình, ném cái nhìn cáu kỉnh vào hành vi ướt át đang diễn ra phía sau. “Nói cho tôi biết sáng nay tôi không phải là người duy nhất cảm thấy đói tình dục đi.”

Annabelle đánh trống lảng. “Krystal hẳn nên thông cảm hơn đối với hai chúng tôi.”

“Vậy là chúng tôi sai về cô và Heath hả?

Annabelle chỉ đảo tròn mắt. “Mọi người thực sự thích vở kịch của mình đấy.”

Cô và Janine ngồi xuống cặp ghế liễu gai không xa gia đình Tucker, Annabelle đang gặm góc chiếc bánh yên mạch thì Heath xuất hiện. Anh mặc quần soóc kaki và áo thun hiệu Nike. Ít nhất một phần những gì cô nói với anh là sự thật. Cô thực sự cảm thấy như thể cô vừa chôn cất bóng ma của Rob. Không may, một bóng ma khác lại chen vào.

Pippi, đang đập những miếng chuối nhỏ từ cái khay trên ghế cao của cậu em trai nhỏ, chạy xuyên qua vọng lâu và túm lấy đầu gối Heath. “Hoành tả!”.

“Chào nhóc,” Heath vụng về vỗ nhẹ lên đầu con bé, và chiếc kẹp tóc chú thỏ trên cây thụy hương trượt xuống cuối lọn tóc xoăn vàng hoe.

Phoebe nhăn mặt. “Nó gọi anh là gì thế?”

Annabelle đốp chát bằng vẻ mặt tươi tỉnh nhất. “Hoàng tử. Không đáng yêu sao?”

Phoebe nhướn một bên lông mày. Dan hôn vào khóe miệng vợ, có lẽ bởi anh quý Heath và muốn đánh lạc hướng vợ mình. Cô bé ba tuổi tiếp tục bám chặt chân Heath trong khi nhìn về phía mẹ nó. “Muốn hoành tả lấy nước quả cho con.” Con bé ngước nhìn Heath. “Cháu bị nghẹt mũi.” Con bé nhăn mũi để chứng minh.

Molly, đang chùi vệt chuối trên sàn nhà đá vôi, vẫy tay lơ đãng về phía chiếc bàn. “Nước quả ở đằng kia.”

Pippi nhìn anh vẻ vô cùng đáng yêu. “Chú có điện thoại không?”

Kevin ngẩng đầu lên. “Đừng để con bé lại gần điện thoại của anh. Nó sẽ kiếm chuyện đấy.”

Heath định trả lời, nhưng Webster đã chen vào. “Chúng ta sẽ đi dạo ở đâu thể?”

Kevin nhận cái tạp dề bẩn t. “Con đường mòn chạy vòng quanh hồ. Tôi tính chúng ta sẽ đi từ đây vào thị trấn – gần sáu dặm. Phong cảnh rất đẹp. Troy và Amy tình nguyện chở mọi người về khi chúng ta kết thúc chuyến đi.”

“Họ sẽ trông bọn trẻ,” Molly nói.

Troy và Amy là cặp đôi trẻ coi sóc khu nghỉ dưỡng. Pippi vỗ vào cẳng chân trần của Heath. “Nước quả, làm ơn.”

“Nước quả đang trên đường tới.” Heath đi về phía chiếc bàn đặt món ăn, lấy đầy một cốc to rồi đưa cho con bé. Con bé nhấp một chút rồi đưa trả lại mà không đánh rơi lấy một giọt, và cười toe. “Cháu phải đi.”

Lần này miệng Heath cong lên thực sự thích thú. “Thật hả?”

“Cẩn thận.” Con bé thả mình xuống tấm thảm bện bằng sợi và lộn một vòng.

“Giỏi lắm.” Heath giơ ngón cái hướng lên phía trên về phía con bé.

“Bố cũng nói cháu giỏi nữa.”

Kevin mỉm cười. “Lại đây nào, bí ngô. Để hoàng tử yên cho đến khi chú ấy ăn sáng xong.”

“Ý kiến hay đấy.” Phoebe thì thầm. “Người sói có thể biến hình bất cứ lúc nào.”

Lờ cô đi, Heath uống một ngụm từ cốc nước quả của Pippi. “Mấy giờ thì chuyến đi bộ bắt đầu?”

“Ngay khi chúng ta chuẩn bị xong.” Kevin trả lời.

Heath đặt cốc nước quả xuống và lấy thêm vài miếng bánh mì thịt hầm kiểu Pháp. Anh nói, hơi quá ra vẻ tình cờ. “Tôi định bay về Detroit ngay sau bữa sáng, nhưng vụ này quá hay để bỏ qua.”

Annabella đâm một nhát chán nản vào chiếc bánh yến mạch vuông. Sáng nay cô gân như không thể diễn nổi màn kịch lớn của mình. Làm sao cô có thể tiếp tục tươi tỉnh với cuộc đi bộ dài sáu dặm đây?

Vậy nhưng hóa ra họ hầu như không ở cạnh nhau. Annnabelle cố nghĩ xem điều đó là tốt hay xấu. Mặc dù không phải tiếp tục giả vờ, cô cũng không chắc chắn anh tin vào vở kịch của cô sáng nay.

Lúc mọi người quay trở lại khu nghỉ dưỡng, Pippi lao vào bố mẹ như thể con bé đã không gặp hai người nhiều năm vậy. Kevin dụ con bé để Molly có thể cho Danny bú, và Molly ôm đứa bé trong chiếc xích đu làm bằng liễu gai của vọng lâu. Danny muốn nhìn xung quanh, bèn đẩy chiếc chăn bạc màu mẹ nó đã choàng qua vai cho kín đáo.

“Tôi có thể có một chút riêng tư ở đây được không, anh bạn?” Cô đặt tay quanh cái đầu nhỏ xíu của thằng bé.

Annabelle uống một ngụm lớn trà lạnh. Molly xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp đến với cô ấy, và Annabelle không hề ghen tị với cô, nhưng cô cũng muốn những điều đó: cuộc hôn nhân tuyệt vời, những đứa con xinh đẹp, và sự nghiệp văn chương. Heath ngồi cạnh cô trên chiếc ghế dài. Bởi anh sẽ rời đi sớm, anh chọn trà lạnh như đám phụ nữ thay vì bia như cánh đàn ông.

“Con ong!” Pippi reo lên, chỉ xuống sàn. “Nhìn này, hoành tả, con ong!”

“Đó là con kiến, con yêu,” bố cô bé nói.

Những người đàn ông bắt đầu bói về trại huấn luyện, và Janine tuyên bố cô muón chia sẻ ý tưởng về một cảnh trong cuốn sách mới của mình cho đám phụ nữ. Danny kết thúc bữa ăn qua loa của mình, và Molly đặt thằng bé xuống dưới sàn cho nó chơi. Cô vừa chỉnh trang lại quần áo thì một giọng nói quá quen thuộc véo von từ phía con đường mòn bên ngoài vọng lâu. “Hóa ra tất cả mọi người ở đây.”

Annabelle lặng người.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn xuyên qua tâưới chắn khi một bà bầu đáng yêu và cao lớn tiến về phía bọn họ.

Annabelle không thể tin được chuyện này. Không phải bây giờ. Không phải trong khi cô đang đương đầu với tai họa tối qua.

“Gwen?” Krystal nhoẻn cười. Cô nhảy lên khi cánh cửa mở ra, và những người còn lại bám theo sau.

“Gwen! Cậu đang làm gì ở đây thế?”

“Mình tưởng cậu không đến được.”

“Hôm nay mọi người sẽ quay về. Sao cô lại đợi đến lúc muộn thế này?”

“Cuối cùng thì cô cũng mặc đồ bầu.”

Và rồi, từng người một, những người phụ nữ rơi vào yên lặng khi ý thức được tính phức tạp trong sự xuất hiện của Grewn. Molly có vẻ xúc động mạnh. Cô quay sang nhìn chằm chằm Annabelle, rồi nhìn Heath. Những phụ nữ khác chỉ sau cô vài nhịp. Vẻ mặt đắn đo của Dan cho thấy Phoebe đã kể với anh về mưu đồ bất lương của Annabelle, nhưng những người đàn ông còn lại rõ ràng mù tịt.

Kevin giật kịp chai bia đúng lúc Pippi tóm lấy. “Hôm qua Gwen gọi điện cho tôi để chắc chắn chúng ta còn phòng,” anh cười toe nói. “Cô ấy muốn làm mọi người ngạc nhiên.”

Và cô đã khiến mọi người ngạc nhiên chưa từng thấy.

“Chồng cô đâu?” Webster hỏi.

“Anh ấy tới liền.” Do bị cánh phụ nữ vây quanh, Gwen vẫn chưa trông thấy Heath, và anh chậm rãi đứng dậy. “Buổi ký hợp đồng bị hoãn,” cô nói rồi nhận ly trà lạnh mà Sharon đưa cho. Annabelle quá nôn nao để có thể hiểu được lời giải thích của Gwen – chuyện gì đó về rắc rối với ngân hàng, đồ đạc của họ sẽ bị xếp vào kho trong thời gian ngắn, và một tuần để giết thời gian khi họ có thể chuyển vào nhà mớ

“Chào mọi người.” Ian bước vào vọng lâu. Anh mặc quần soóc kẻ sọc nhàu nhĩ và áo thun Dell. Cánh đàn ông lên tiếng chào. Darnell vỗ vào lưng Ian, đẩy anh về phía Kevin, Kevin ôm chặt quanh vai anh.

“Anh chưa gặp người đại diện của tôi.” Kevin kéo anh về phía mất người phụ nữ. “Ian, đây là Heath Champion.”

Cánh tay duỗi ra của Ian bất động, Gwen thở gấp, và bàn tay cô đặt lên chiếc bụng lùm lùm của mình. Cô nhìn chằm chằm, đầu tiên nhìn Heath, rồi tới Annabelle.

Annabelle nặn ra nụ cười yếu ớt. “Đổ bể rồi.”

Heath bắt bàn tay cứng đờ của Ian mà không nói bất cứ lời nào, nhưng Annabelle có thể nhận ra sự sững sờ ẩn chứa.

“Rất vui được gặp anh, Ian,” anh nói. “Và, Gwen... Rất vui được gặp lại cô.” Anh gật đầu về phía bụng cô. “Nhanh thật. Chúc mừng.”

Gwen chỉ muốn nuốt khan. Annabelle cảm thấy những ngón tay của Heath cuộn chặt quanh bắp tay mình. “Mọi người thứ lỗi cho chúng tôi chứ? Annabelle và tôi cần nói chuyện.”

Ngay lúc nghe thấy câu đó, câu lạc bộ sách bất ngờ hành động. “Không!”

“Không đi đâu cả!”

“Anh sẽ không đưa cô ấy đi đâu hết.”

“Quên chuyện đó đi.”

Vẻ mặt Heath là quả bom sắp nổ. “E rằng tôi sẽ phải kiên quyết giữ ý kiến của mình.”

Kevin trông bối rối. “Chuyện gì đang xảy ra thế?

“Công việc.” Heath lôi Annabelle về phía cánh cửa có màn chắn. Nếu cô trùm một chiếc áo len qua đầu lúc này, đây sẽ không khác gì cuộc dẫn độ tội phạm.

Molly vọt tới trước mặt họ. “Tôi sẽ đi cùng hai người.”

“Không.” Heath nói dứt khoát. “Cô sẽ không đi.”

Krystal ném cho Phoebe cái nhìn điên cuồng. “Chị khiến tất cả mọi người trong Liên đoàn Bóng bầu dục sợ hãi. Hãy làm điều gì đi?”

“Tôi đang nghĩ đây.”

“Tôi biết...” Molly chộp lấy cô con gái và đẩy nó về phía Annabelle. “Mang Pippi theo cậu.”

“Molly!” Phoebe giận dữ tiến lại.

Molly tuyệt vọng nhìn chị gái. “Làm sao anh ta có thể cứng rắn nếu có một đứa bé ba tuổi đang nhìn chứ?”

Phoebe lôi đứa cháu gái ra khỏi mối nguy hiểm. “Không sao đâu, cưng. Mẹ đang bị yểm bùa rồi.”

Gwen yếu ớt đưa tay ra. “Annabelle, mình xin lỗi. Mình không biết.”

Annabelle gượng gạo nhún vai. “Không phải lỗi của cậu. Tự mình chuốc lấy chuyện này.”

“Chính xác,” Heath nói. Và rồi anh kéo tuột cô ra khỏi cửa.

Họ không nói lời nào trong nhiều phút. Cuối cùng họ đến vườn cây và anh quay sang cô. “Cô đã lừa tôi.”

Không chỉ một lần nếu tính cả buổi sáng hôm nay, nhưng cô hy vọng anh không phát hiện ra điều đó. “Tôi cần sự đảm bảo chắc chắn để anh ký vào hợp đồng, và Gwen là người có khả năng thành công cao nhất mà tôi co thề là tôi đã định sớm hay muộn sẽ nói với anh sự thật. Tôi không đủ can đảm.”

“Giờ thì thật ngạc nhiên.” Đôi mắt xanh lá cây lạnh lùng ấy hẳn có thể cắt cả thủy tinh. “Mồi chài và lừa gạt.”

“Tôi... tôi e là vậy.”

“Làm thế nào cô có được sự đồng ý của ông chồng thế?”

“Một... hừm... năm trông trẻ miên phí.”

Ngọn gió thổi tung mái tóc gọn gàng của anh. Anh nhìn cô chằm chằm lâu đến mức da cô bắt đầu ngứa ngáy. Cô nghĩ về tất cả những gì đã bắt bản thân trải qua sáng nay... Chẳng vì cái gì cả.

“Cô đã lừa tôi,” anh nói lại lần nữa, như thể đang cố gắng chấp nhận điều đó.

Nỗi sợ hãi thắt lại trong bụng cô. “Tôi không còn cách nào khác.”

Một con chim kêu toáng trên đầu. Một con khác kêu thét lên đáp lại. Và sau đó khóe miệng anh nhếch lên. “Cách thức, Tinker Bell. Đây chính xác là những gì tôi đã nói tới.”

Chỉ bởi Heath phê chuẩn mưu đồ bất lương của Annabelle không có nghĩa cô thoát được bài thuyết giảng về đạo đức kinh doanh. Cô bảo vệ bản thân bằng cách thành thật nói sẽ không bao giờ làm điều gì mang tiếng như thế với bất kỳ khách hàng nào khác.

Anh vẫn chỉ hài lòng phần nào. “Một khi tay đã nhúng chàm thì khó lòng quay lại lắm.”

Và không phải đến giờ cô mới biết điều đó.

Cuối cùng Kevin thò đầu qua bụi cây. “Ồ, tốt,” anh nói khi trông thấy Annabelle. “Tôi nói với Molly có lẽ cô vẫn còn sống.”

Cô đi bên cạnh Kevin khi cả ba người họ đi bộ trở lại vọng lâu. Không lâu sau đó, Heath đi. Khi anh đi rồi, cô nhận thấy mình đang coi chuyện lừa gạt này là quá khứ. Heath sẽ phản ứng thế nào nếu cô thành thật? Đúng vậy. Cứ như thể đó không phải là công thức phá hủy mọi thứ từ lòng tự trọng đến những giấc mơ nghề nghiệp của cô vậy. Nhưng cô mệt mỏi bởi sự giả dối. Cô muốn làm tình với ai đó cô không cần phải giữ bí mật, người cô có thể cùng xây dựng tương lai. Và không phải điều đó nói lên tất cả hay sao. Đây chính là sức hút. Nó chẳng có gì liên quan tới cuộc gặp gỡ vĩnh viễn của những tâm hồn đồng điệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.