Mai Nở Dưới Sao

Chương 212: Chương 212: Ta Tha Thiết Muốn Được Bồi Thường Đấy




Chàng đi đến gần em, vẫn giữ tư thế khoanh tay tuấn nhã đó và hơi cúi xuống một chút. Sao né tránh khuôn mặt chàng, em lùi khỏi chàng như nai con cảnh giác sói già. Lưng em dính chặt vào vách, nếu chàng còn lấn đến nữa thì không chừng em sẽ hòa với cái vách đó làm một mất.”

- o-

Hôm sau, vào buổi chiều, khu lưu trú phía tây không một bóng người. Nguyên nhân của sự vắng mặt này chính là, bốn người Mai Thần, Lim Thần, Vĩnh Nghiêm và Lãm đều đi làm cả rồi. Nùng Tậu vốn sẽ ở nhà nhưng Lim Vương lại mời chàng ta đi uống trà sau khi tan ca. Quan Lang cũng muốn đi la cà một chút, vì vậy quyết định đến quán trà gần trụ sở quản lí mà đợi Lim Thần sẵn.

Hôm đó cũng là lúc mà Sao hồi tỉnh. Em mê man suốt một tuần liền, đến khi tỉnh dậy thì lại thấy mình ở một căn phòng xa lạ. Vật dụng trong phòng có chút quen mắt, Sao cảm tưởng như thể em vẫn còn nằm mơ. Tựa như trong giấc mộng xa xưa nào đó, em vẫn còn mơ thấy mình ở Mai Viện. Cảnh vật trong phòng của người ấy cũng hệt như vậy, với những vật dụng quen thuộc, với sự ngăn nắp chỉnh chu đã ăn sâu vào tiềm thức.

Sao rời khỏi giường và đi ra ngoài. Cảnh vật trước mắt kì lạ thay lại là khu lưu trú ở phủ Thần sông. Sao đi ra nhà chính và đứng ngoài hiên nhà nhìn xung quanh. Đúng là nơi này, khu lưu trú mà em đã đến khi còn nhỏ. Ra vậy, ra là em đang nằm mơ. Chẳng trách mà cảnh vật pha trộn lộn xộn cả lên, khi thì là phòng ở Mai Viện, khi thì là khu lưu trú của phủ Thần sông.

Vì chắc mẩm là mình đang mơ nên Sao tự nhiên dạo quanh sân nhà với tâm thế mơ màng và có chút luyến lưu, hoài cổ. Em lướt qua vườn kiểng, dõi nhìn những gian nhà với các sập gỗ và mấy chiếc võng mắc sẵn, nghe lòng dạt dào kỉ niệm.

Mới đó mà đã hơn ba năm rồi. Cảnh vật vẫn thế chỉ có lòng người là thay đổi thôi. Sao đến bên chậu sanh kiểng tao nhã mà thuở trước người ấy rất thích ngắm, lặng lẽ nhìn dáng vẻ trăm năm ngàn năm không đổi của nó, nghe lòng thoáng đãng và yên bình.

Giữa lúc em đang chìm trong cơn mơ da diết thì ngoài cổng tròn chợt vang lên tiếng bước chân. Sao dời mắt và nhìn về hướng ấy, Mai Lang Vương chậm bước đi vào, trên tay mang theo một tệp công văn.

Hai người khựng lại nhìn nhau.

Không gian chỉ có mỗi mình họ, bởi vì Lãm và Vĩnh Nghiêm đã hẹn nhau chén chú chén anh bên nhà của Vĩnh Nghiêm rồi.

Sao giật mình, lùi lại một bước. Tiếng guốc vang lên thật sửng sốt, vội vã và khiến người ta tỉnh giấc hẳn. Mai Lang Vương đã qua cơn kinh ngạc, đôi mắt nâu dịu lại, tràn ngập tia nắng. Chàng mỉm cười, từng bước tiến đến gần em, thản nhiên hỏi - Tỉnh rồi à?

Sao mím môi, lồng ngực đập dồn dập. Em nhìn chàng rồi lại nhìn xung quanh, sau đó véo nhẹ lên tay mình một cái. Oái, đau quá, vậy là không phải mơ ư? Sao nhắm tịt mắt lại, cúi gằm xuống. Ôi trời, em thật là ngốc nghếch! Làm sao có thể nghĩ là mình đang mơ cho được chứ? Rõ ràng trước khi tiêu diệt được Hỗn, em đã gặp lại người!

Sao nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, em không còn quá lóng ngóng khi đối diện với đôi mắt nâu ấy nữa. Em lùi lại thêm một chút và cúi gập người. Mai Lang Vương lặng nhìn em. Sao thực hiện nghi thức cúi chào rất tôn kính, cất tiếng gọi chàng - Vương!

Mai Lang Vương cố điều hòa hơi thở để cơn nhói buốt đang lan tràn dịu lại một chút. Chàng gật đầu, chẳng buồn phản bác hay chỉnh sửa gì nữa, em muốn gọi chàng thế nào cũng được. Mai Lang Vương tiến đến thêm một bước và đưa tay sờ lên trán em. Sao định né tránh nhưng chàng quá nhanh, em không kịp phản ứng.

- Thấy trong người thế nào rồi?

- Đ… Đã khỏe rồi ạ!

- Ừm.

- Vương… Cảm ơn người đã cứu em!

- Không có gì đâu. - Chàng nói.

Hai người đứng đó và im lặng một khoảng dài. Sao rất ái ngại, không muốn ở cùng chàng trong khi Mai Lang Vương ngoài lặng lẽ nhìn em ra thì cũng không nói thêm điều gì nữa. Cuối cùng, không khí trở nên ngột ngạt đến mức quá sức chịu đựng của Sao, em vội vàng cúi chào chàng, xin phép - Em muốn quay về nghỉ ạ! Xin Vương cho em lui.

Mai Lang Vương cười mỉm, không giữ - Ừm, đi đi.

Sao được chàng cho phép, em cảm thấy mừng rỡ và có chút ngạc nhiên, chẳng biết tại sao chàng lại thả em đi dễ dàng như vậy. Sao quay trở về căn phòng ban nãy của mình, vừa đi vừa nghĩ ngợi rất lung. Sau một năm gặp lại, chàng đã trở nên điềm tĩnh hơn trước, có vẻ thời gian cũng giúp chàng tĩnh tâm hơn.

Chàng như vậy… Khiến em rất mừng. Sao thở phào, vậy là em và chàng đều đã điều chỉnh lại được cảm xúc dành cho đối phương. Cả hai có thể xem nhau như trưởng bối và tiểu bối, điều đó khiến em nhẹ lòng. Câu chuyện xưa ấy… Có thể thả trôi được rồi.

Sao cười an lành và thong thả quay về, thế nhưng vừa đi được vài bước, em đã nghe thấy tiếng guốc rời theo sau. Sao dừng lại và nhìn, chàng đang đi theo em. Sao có chút thắc mắc nhưng em nhanh chóng đập tan thắc mắc đó. Khu lưu trú cũng không lớn, hẳn là phòng của hai người bố trí gần nhau.

Tuy nhiên, khi em đã bước vào phòng mình, em vẫn nghe thấy tiếng guốc ấy. Chàng cũng vào ngay sau em, khiến Sao giật thót. Em quay lại và không nhịn được, thốt lên một tiếng - Vương!

Sao đang cảnh báo chàng, tự dưng chàng lại đi vào phòng em là thế nào?

- Gì hửm? - Mai Lang Vương tỏ ra khá ngạc nhiên với thái độ cảnh báo của em. Chàng không giải thích gì cả mà chỉ thản nhiên đi đến bàn làm việc cạnh cửa sổ, đặt số công văn đang mang lên đó.

Bấy giờ Sao mới ngờ ngợ, em lùi lại và tựa vào vách phòng cạnh cửa. Khoan đã… Ban nãy em tỉnh dậy từ căn phòng này nhưng mà… Toàn bộ vật dụng trong đây chẳng phải đều là của chàng ư?

Sao đỏ bừng mặt, ánh mắt bối rối thấy rõ.

Mai Lang Vương lúc này mới quay lại nhìn em. Sao có thể thấy nụ cười đắc ý và trêu chọc đang nở trên môi chàng. Mai Lang Vương khoanh tay lại và tựa người vào cạnh bàn, đủng đỉnh nói - Em mê man cả tuần rồi, trong thời gian đó, ta đã mang em về phòng và chăm sóc em. Vết thương của em khá nặng và ta phải trông chừng em rất sát sao. Chúng ta đã luôn ở cùng phòng và ngủ cùng giường.

Sao nghe chàng nói, tâm trí nhảy loạn xạ. Em bất giác ôm lấy hai vai, lùi xa khỏi chàng một chút. Làn vải mềm mại và trơn láng khiến em ngạc nhiên. Sao cúi xuống nhìn, em đã thay sang bộ áo khác. Đây không phải là bộ áo mà em đã mặc khi đến hồ Hỗn nữa.

Mai Lang Vương trông dáng điệu đó, như hiểu được suy nghĩ của em, chàng cười cười, xác nhận - Ta thay cho em đấy.

- Cái gì?! - Sao gần như ré lên.

Mai Lang Vương thư thái nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chiếu vào thân hình khôi vĩ, khiến chàng trở nên tối đi và em không thấy được biểu cảm của chàng - Em bị thương rất nặng. Ta buộc phải kiểm tra cơ thể em, xem ngoài bị va đập ở đầu ra thì còn bị chấn thương ở đâu nữa hay không. Để làm điều đó thì ta hiển nhiên phải cởi trang phục của em ra rồi. Ta cũng tự tay lau người cho em. Nói chung, ta đã tự tay thực hiện tất cả các công đoạn của việc chăm sóc.

Sao che người lại, mặt sớm đã bừng bừng đỏ rực. Em vừa xấu hổ vừa thẹn, nói vậy là ngài ấy đã… Trông thấy hết? Mai Lang Vương nhìn em bẽ bàng một chốc rồi thong thả nói - Yên tâm, ta đã bịt mắt của mình lại khi thay trang phục.

Sao nghe đến đây thì cả mừng, nhưng chưa mừng được bao lâu em lại ngớ ra, tay càng ôm lấy người chặt hơn, lắp bắp gắt - B… Bịt mắt? Còn tay thì sao?! Rõ ràng tay của ngài cũng phải chạm vào hết thì mới… Mới mặc được…

- Ừm. - Mai Lang Vương không phủ nhận.

Chàng đi đến gần em, vẫn giữ tư thế khoanh tay tuấn nhã đó và hơi cúi xuống một chút. Sao né tránh khuôn mặt chàng, em lùi khỏi chàng như nai con cảnh giác sói già. Lưng em dính chặt vào vách, nếu chàng còn lấn đến nữa thì không chừng em sẽ hòa với cái vách đó làm một mất.

- Thế nào? Em cảm thấy bị uất ức, muốn bồi thường hửm?

Sao không đáp.

- Được thôi, ta sẽ bồi thường cho em, hãy ra yêu cầu đi nào.

Dừng một chút, chàng lại tiếp tục nói, giọng có chút suy ngẫm - Nhưng trong hoàn cảnh này thì… Sự bồi thường phù hợp nhất chính là một lễ cưới, phải không?

Sao giật thon thót, Mai Lang Vương dấn bước đến sát cạnh em, khuôn mặt tuấn mĩ kề bên tai, cười mỉm - Ta tha thiết muốn được bồi thường cho em đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.