Mãi Thuộc Về Nhau - Bảo Kun

Chương 11: Chương 11




Đà Lạt...

6 p.m...

Hơi lạnh đã dần toả ra trên những hàng cây trụi lá,gió cũng bắt đầu phả ra trên những rặng núi thấp thoáng phía xa.Trời cũng đã bắt đầu phủ một màn đêm tĩnh mịch nhưng không gian của thành phố “mộng mơ” lại trái ngược với vẻ tĩnh lặng của bầu trời trong vắt không một gợn mây.Từng tốp người đi đi về về ngược xuôi trên những con phố tràn ngập những ánh đèn nom thật thích mắt.Nhịp sống của người dân nơi đây cũng chẳng khác gì ở TPHCM,Thuỷ Băng thầm nghĩ và thích thú tiếp tục ngắm nhìn cái khung cảnh cô yêu biết bao.Bất giác Thuỷ Băng muốn hoà mình vào cái dòng người đông đúc ấy và tận hưởng không khí noel,ẩm thực đường phố và sự mát mẻ của Đà Lạt lập đông nhưng cô không muốn đi một mình,càng không muốn phá hỏng giấc ngủ của Đình Phong...Nghĩ lại càng thấy thương Đình Phong hơn,chỉ vì một câu nói đùa của bản thân cô mà Đình Phong lại làm thật...Mà ai chứ tên Đình Phong này đi tàu xe rất kém.Cứ lên ngồi một chút là y như rằng chỉ 5' sau mặt mày cứ xanh như tàu lá chuối,đã vậy ngày hôm nay phải ngồi trên máy bay có “sức công phá” khủng hơn cả tàu lẫn xe vậy mà cậu vẫn cố gắng không để vẻ mệt mỏi của mình thể hiện ra ngoài,cậu không muốn Thuỷ Băng phải lo lắng và mất vui....

Suy nghĩ mãi về Đình Phong tự dưng Thuỷ Băng thấy nhớ cậu da diết dù chỉ cách nhau một bức tường.Nhớ lần tỏ tình đầu tiên,nhớ nụ cười ngốc nghếch khi ấy,nhớ những lúc vui đùa bên nhau...Thật sự Thuỷ Băng không dám tin và không dám nghĩ đến cuộc đời này sẽ vô vị đến mức nào nếu không có Đình Phong....

Sau một lúc đấu tranh tư tưởng rất rất...dữ dội.Thuỷ Băng mới quyết định sang phòng Đình Phong để....ngắm cậu ngủ..?!!À không phải là vì Thuỷ Băng đã hết thích đi chơi Noel đâu,vẫn rất thích là đằng khác ấy chứ nhưng....nghĩ lại thấy Đình Phong chắc mệt mỏi lắm nên dù muốn và muốn rất nhiều nhưng Thuỷ Băng vẫn không thể nào mở lời được.Thôi kệ vậy,cứ coi như là chuyến đi này là món quà Noel đặc biệt nhất....

Khẽ mở cửa phòng,căn phòng đang phủ lên một màu vàng nhẹ từ chiếc đèn ngủ trên chiếc bàn nhỏ kế bên đó là chiếc giường.Và trên chiếc giường đó,Đình Phong đang nằm ngủ rất ngon,nhịp thở đều đều của cậu vang lên chậm rãi trong không gian tĩnh mịch....Xem kìa,Đình Phong đang ngủ mà còn cười nữa,chắc là đang mơ một giấc mơ đẹp đây...Ngắm nhìn kĩ khuôn mặt của cậu,dù khuôn mặt đang vui vẻ và môi còn nhẹ cười nhưng vẫn không sao giấu đi được vẻ mệt mỏi,nhìn sao mà thương quá...Thuỷ Băng vô thức tiến gần lại giường và ngồi bên cạnh,cánh tay dường như không điều khiển được nữa cứ nghe theo bản năng mà vuốt nhè nhẹ từng chút,từng chút nhỏ sự hoàn mỹ trên khuôn mặt hoàn hảo kia...

Thuỷ Băng cười khi thấy Đình Phong có vẻ hơi giật mình khi thấy có tác động lạ vào bản thân nên hơi nhíu mày,chỉ là hơi nhíu mày rồi vài giây sau cậu lại chìm vào giấc mơ đầy màu hồng,đầy hơi thở của hạnh phúc.Trong mơ,bên cạnh cậu...là Thuỷ Băng,vẫn đang vuốt ve khuôn mặt cậu rồi trao vào má một nụ hôn mang đầy yêu thương....

Tất nhiên,có nằm mơ biết bao nhiêu lần đi nữa Đình Phong cũng không ngờ rằng sự thật trước mắt (tuy không thấy) đang diễn ra y như những gì mà cậu đang mơ,cảm xúc rất thật...Đúng vậy,Thuỷ Băng đã nhẹ nhàng hôn vào má cậu một cái rất kêu,rất sâu...

Còn về Thuỷ Băng,sau khi hôn xong tự dưng hai má lại đỏ lựng lên.Thật sự mỗi lần ở bên Đình Phong mọi cảm xúc của bản thân tha hồ có dịp bộc phát,ở bên Đình Phong cô được sống thật với bản thân,được tha hồ vui vẻ và dường như chưa bao giờ cô phải thiếu niềm vui khi bên cạnh Đình Phong,bên cạnh cậu thật sự chỉ có cười và cười mà thôi...Nhiều lúc,Thuỷ Băng luôn muốn được ngồi ngắm sao bên nhau,được tựa vào bờ vai vững chãi của Đình Phong,được cười nhiều hơn sau mỗi câu nói của Đình Phong hay đơn giản là lắng nghe nhịp tim của Đình Phong,chỉ cần như thế,chỉ cần được bên Đình Phong thôi....

Mãi mê suy nghĩ,Thuỷ Băng không ngờ đã.....nằm khoanh tay và tựa đầu hẳn trên giường,khuôn mặt đang kề sát mái tóc bồng bềnh của Đình Phong phả từng đợt hơi thở ấm áp....

Bỗng.....

Đình Phong.....trở mình và đương nhiên đầu sẽ là bộ phận tiên phong.Không may cậu lại xoay đúng chỗ Thuỷ Băng đang ngồi....

......

Một cái kiss nhẹ vào môi Thuỷ Băng...Luồng điện chạy dọc sống lưng và được các dây thần kinh ẩn trong các đốt của cột sống truyền lên não như một liều caffein cực mạnh làm đánh thức các noron thần kình ép buộc mi mắt như đeo đá của Đình Phong phải mở ra....

Và....

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy....

Là....Thuỷ Băng.....

Thuỷ Băng ?

Mỉm cười một cái thật tươi,Đình Phong lười nhác nhấc mình dậy nhưng đó chỉ là sự lười nhác trong đầu,bên ngoài vẫn là nụ cười ngự trị trên môi để cố che giấu sự mệt mỏi...

- Sao thế?Nhớ mình đến như thế à? - Đình Phong vươn vai một cái rồi cười nói...

- Ai....ai....thèm nhớ bạn chứ? - Thuỷ Băng bối rối nói.Nhưng đúng là cô nhớ cậu thật chứ còn gì nữa mà phải giải thích.... >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.