Mãi Thuộc Về Nhau - Bảo Kun

Chương 12: Chương 12




Đà Lạt...

6h30 p.m...

Đường phố giờ này lại càng thêm đông đúc.Gió càng về đêm càng thổi mạnh như muốn nhuộm tất cả màu trắng của mình trên mọi thứ mà nó đi qua.Và theo lẽ thường tình,gió luôn đi qua tất cả mọi thứ bằng nhiều ngả đường khác nhau,và như đã nói ở trên,cơn gió của mùa đông mang một sự lạnh lẽo đến khủng khiếp đủ sức làm cho lá trên cành trở nên trơ trụi,và nó cũng trở nên một thử thách “khó nhằn” với bất cứ ai muốn hoà mình vào không khí Giáng Sinh náo nhiệt.Tại sao tác giả lại nói như vậy?Đó là vì....chúng ta sẽ bắt đầu buổi lễ Noel của hai nhân vật chính với.....hình ảnh một chàng trai đang co rúm người trên chiếc ghế sofa trong tiền sảnh của DaLat Palace Luxury Hotel,trông thật thảm hại làm sao...

- Sao...sao lạnh thế này? - Đình Phong hết chà xát đôi tay rồi lại đến vòng hai tay quanh cơ thể,hy vọng tìm kiếm một hơi ấm nhỏ nhoi.Thế nhưng,cơ thể chẳng có chút biểu hiện gì gọi là ấm áp...Cơ thể cứ run lên bần bật,răng cứ đánh vào nhau lộp cộp.Xem kìa,một làn khói mỏng manh lại phát ra từ hơi thở cậu nữa...Thật sự Đình Phong nhà ta từ nhỏ đã vốn tính gan dạ nhưng chỉ duy có một điểm yếu là sợ lạnh.Ở nhà nhiều khi nhiệt độ của điều hoà chỉ mới điểm 25 độ C là cậu đã muốn khóc thét,huống chi ở đây nhiệt độ chỉ vào khoảng 10 - 12 độ C...Thật là,tại sao ông trời không thương cho Đình Phong này cơ chứ?Mà nghĩ cũng lạ,sao Đình Phong lại chấp nhận ngồi chịu đựng “từng cơn gió khẽ vô tình” như thế?Không phải là không có nguyên do đâu,chỉ vì cậu đang chờ Thuỷ Băng chuẩn bị để cùng cậu đến thánh đường thôi...

Tự dằn vặt và tự đau khổ rằng mình có sai lầm khi chọn điểm đến là Đà Lạt hay không?Ở TP vẫn có thánh đường,vẫn có khối chỗ để đi chơi đấy thôi và quan trọng nhất là nhiệt độ.....không đến nỗi quá sức giới hạn của Đình Phong dù cũng khá là lạnh.Nhưng khi nghĩ đến nụ cười rất tươi và ánh mắt mơ màng khi nhắc về Giáng Sinh thì có cái gì đó thôi thúc Đình Phong phải làm một điều gì đặc biệt trong “mùa đông yêu thương” đầu tiên...

Vãn đang còn mãi nghĩ ngợi,bất giác đưa mắt nhìn bâng quơ bỗng nhận ra ở đằng kia Thuỷ Băng đã dần bước ra khỏi thang máy.....

Xem nào...quần jean đen cá tính này,áo thun cổ trái tim in hình vị thần Eros - là chiếc áo mà Đình Phong đã tặng hôm sinh nhật và cậu cũng có một cái giống vậy,hiện tại nó cũng đang ngự trên thân người của cậu...Chả trách nãy giờ Đình Phong cứ run lên thế kia...Thảo nào nãy giờ Đình Phong nhà ta không chịu mặc thêm một lớp áo khoác ở ngoài...chắc là lại muốn khẳng định Thuỷ Băng thuộc quyền sở hữu của bản thân đây....

- Để bạn chờ lâu rồi,mình đi thôi.....

Thuỷ Băng bỗng từ thang máy bước ra,nở một nụ cười tươi rói đẹp đến từng.....na nô mét!??Đình Phong cứ ngỡ đấy không phải là Thuỷ Băng nữa,đấy là...đấng cứu thế cậu khỏi cái lạnh này thì hơn,dù gì ra ngoài đường được vận động cơ thể chẳng phải là ấm hơn việc bó gối ở đây sao?Mãi mê việc biết ơn thầm trong lòng,bây giờ Đình Phong mới toàn tâm toàn ý nhìn xem một nửa của mình xinh đẹp như thế nào.Cũng là jean đen,cũng là áo thun cổ trái tim hình thần Eros nhưng sao lại thu hút thế này?Có lẽ là vì Thuỷ Băng đã trang điểm nhẹ chăng??

Thấy chàng trai trước mặt cứ đứng ngẩn ngơ nhìn mình,Thuỷ Băng ngạc nhiên nghiêng nhẹ đầu nhìn,đôi mắt long lanh mở to kèm theo đó đưa tay mình lên huơ hươ để chắc chắn rằng Đình Phong không bị....mù đột xuất.Làn tóc dài đen óng ả càng làm tôn thêm vẻ đáng yêu của cô gái mà ngày nào vẫn còn là con nhóc thường bị Đình Phong bắt nạt.

- Này,bạn sao thế?

Mãi đến lúc này,Đình Phong mới tỉnh ra.Vội vàng cúi mặt che giấu sự xấu hổ và phải đến mãi một lúc sau Đình Phong mới có thể khe khẽ nói:

- Hôm nay,bạn xinh quá.

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng đáng yêu của Đình Phong,không kìm được Thuỷ Băng bật cười khúc khích,nụ cười hồn nhiên và đẹp tựa thiên thần,không có mỹ từ nào diễn tả được...

- Hihi,mình biết mà.Thôi ta đi nào,không là trễ giờ đấy.

Nghe Thuỷ Băng nói xong Đình Phong mới vội nhìn xuống đồng hồ,đã là 7p.m.Cũng may là 7h30' thánh lễ mới bắt đầu nên bộ đôi của ta có thể thong thả từ từ thưởng thức hương thơm tươi mát của đất trời,tận hưởng một mùa đông rất...”Đà Lạt's style“...

Bước ra khỏi cái khách sạn đồ sộ,Đình Phong khẽ luồn bàn tay mình vào bàn tay ai kia.Thuỷ Băng chỉ mỉm cười nhìn Đình Phong tràn đầy yêu thương,đã rất lâu rồi cô mới tận hưởng một noel lạnh theo đúng đặc trưng của ngày lễ được xem là một trong những ngày trọng đại nhất ở các nước phương Tây,thầm cảm kích chàng trai bên cạnh vì cậu đã giúp bản thân thực hiện được mong ước tưởng chừng như chỉ được xem trên các bộ phim...

Mãi lơ đễnh nhìn theo dòng phố tấp nập đầy ánh đèn.Bỗng nghe Đình Phong gọi giật..

- Ối,nhìn xem...

Bị tiếng gọi của Đình Phong làm đánh thức sự tò mò.Thuỷ Băng ngơ ngác xoay đầu nhìn theo hướng Đình Phong đang chỉ...

Chẳng có gì?

Đình Phong bạn đùa sao?

Đang không hiểu Đình Phong đang chỉ vào gian hàng nhỏ bên đường mà theo Thuỷ Băng nó rất ư là bình thường để làm gì thì ngay lập tức bên má trái của cô có một vật ấm nóng đặt lên chứng minh mục đích của Đình Phong....

- Đình Phong,bạn... - Thuỷ Băng đỏ mặt quay sang cậu,miệng lắp bắp không nói nên lời...

- Có gì đâu nào? - Đình Phong nhe răng cười tinh nghịch.

- Bạn...sao bạn dám... - Lại lắp bắp.Khổ nỗi Thuỷ Băng bây giờ chẳng thể điều khiển cơ miệng theo ý muốn của mình...

- Chỉ là hôn má thôi mà.Đây đâu phải lần đầu tiên...

Nói rồi Đình Phong kề sát khuôn mặt điển trai vào Thuỷ Băng,gian gian hỏi:

- Hay bạn muốn mình đi sâu vào vấn đề này hơn...

- Bạn...bạn đi chết đi... - Thuỷ Băng cầm ngay cái ví đầm phang vào đầu Đình Phong một cách không thương tiếc và vì sự việc diễn ra quá nhanh nên “võ sĩ” Đình Phong đành phải lãnh cả cái ví vào đầu...

- Thôi nào.Nghịch thế đủ rồi.Chỉ là cái hôn thôi mà.Lúc trước bạn cũng hôn trộm mình vậy... - Đình Phong ôm đầu giả vờ mếu mếu.

Thấy Đình Phong lôi chuyện xưa cũ ra (mặc dù chuyện đó chỉ mới diễn ra một tiếng đồng hồ trước) để trêu chọc mình,Thuỷ Băng vừa thẹn vừa tức ngoảnh mặt đi chỗ khác,còn cố tình đi nhanh hơn để không phải đi với tên Đình Phong đáng ghét...

- Thôi mà,cho mình xin lỗi,mình xin lỗi đi mà... - Đình Phong cười cầu hoà rồi chắp hai bàn tay như sắp sửa cầu thỉnh điều gì lớn lao lắm....

- Còn có lần sau nữa,bạn chết chắc... - Thuỷ Băng liếc một cái sắc lẻm và cũng không quên tiện tay cấu vào hông khiến ai kia thét be be....

- Ôi thôi,mình hứa,mình hứa mà... - Không để cho Thuỷ Băng có dịp xâm phạm “long thể” của bản thân nữa,Đình Phong tinh nghịch cười và không quên giữ cho bàn tay kia không gây thêm thương tích (cũng có thể sẽ thành án mạng)...

- Hừm,không nói chuyện với bạn nữa... - Thuỷ Băng nguýt Đình Phong một cái dài cả cây số rồi ngoảnh mặt tiếp tục ngắm đường phố...

- Này,tới rồi kìa.Không định vào thánh đường hay sao? - Đình Phong vừa nói vừa khều khều vai Thuỷ Băng...

Không phản ứng...

Không phản ứng?

- Này này,Thuỷ Băng...

Bất chợt,Thuỷ Băng chắp hai tay lại đưa lên cao,mắt nhắm nghiền,miệng lẩm bẩm cái gì đó không rõ làm cho Đình Phong lo sợ...

- Này,bạn không sao đấy chứ?

- Done,mình vừa nhìn thấy sao băng đấy.Mình đã ước rồi,chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau...- Thuỷ Băng nói xong rồi cười toe,thích thú đến nỗi hai chân cứ nhún nhảy theo,đôi mắt to tròn long lanh cứ hướng lên bầu trời và có chút luyến tiếc khi sao băng đã đi qua...

- Ngốc,làm mình sợ hết hồn...- Đình Phong cốc đầu cái con nhóc này một cái rõ đau.Phù!Thế mà cứ tưởng.....

- Đau! - Thuỷ Băng ôm đầu liếc liếc Đình Phong,môi hơi chu chu ra đáng yêu phải biết...

- Thôi,không còn sớm nữa đâu.Chúng mình vào thánh đường thôi...

Bước vào thánh đường Saint Nicolas.Ôi!Một cảm giác ấm áp lạ kì.Những ánh đèn với đầy đủ sắc màu tươi sáng lôi cuốn đi tâm hồn của Thuỷ Băng lúc nào không hay.Thoáng chốc,cô lại chỉ cho Đình Phong cái cây noel này.Thoáng chốc,cô lại chỉ cho Đình Phong cái hang đá kia.Đình Phong chỉ biết đi theo và cười nhẹ trước vẻ trẻ con không lẫn vào đâu được giữa dòng người đông đúc đang lục tục kéo nhau vào bên trong thánh đường.Phải rồi!Sắp đến giờ làm lễ rồi...

- Ta vào đi.Gần 7h30 rồi đấy... - Đình Phong khẽ nhắc.Haizz,để kéo cái tâm hồn con người kia về với thân xác thật không phải là một nhiệm vụ dễ dàng đâu...

Gật đầu một cái chắc nịch,Thuỷ Băng nắm tay kéo Đình Phong đi thật tự nhiên khiến Đình Phong bất ngờ,đây là lần đầu tiên thì phải...

- Nhìn xem,chúng ta có giống những cặp đôi kia không?Trông họ đẹp đôi quá nhỉ?

Thì ra là cái con nhóc này chỉ vì ghen tị với mấy couple kia nên muốn đua đòi cho bằng chị bằng em chứ cái nắm tay này không đến vì chủ ý “lành mạnh“...

Nhấc bàn tay ra khỏi người có mưu đồ “đen tối” ra,Đình Phong cười nhạt rồi khẽ nói:

- Muốn giống mấy cặp kia chứ gì?

*gật gật*

Đợi sự đồng ý của ai kia xong.Đình Phong cười gian rồi khoác cả vòng tay qua vai Thuỷ Băng và còn cố tình ép sát người Thuỷ Băng vào người mình.Cứ thế mà đi qua mấy cặp tình nhân kia và đương nhiên sẽ nhận được nhiều ánh nhìn ngưỡng mộ...

- Thế nào?

- Đình Phong đáng ghét... - Tuy ngoài miệng là nói như vậy nhưng trong lòng chăc chắn là rất vui.Đình Phong đoán thế vì vòng tay ai kia cũng đã ôm trọn vòng eo cậu mất rồi...

Trong suốt buổi lễ,không khí trang nghiêm cả một vùng.Hương trầm toả ra ngào ngạt làm tăng thêm sự ấm áp.Thuỷ Băng thật sự rất thích và rất hạnh phúc.Còn gì tuyệt vời hơn nào?

Ước mơ có một mùa Noel với không khí giáng sinh thật sự...

Đã check...

Ước mơ có một mùa giáng sinh với người mình yêu thương...

Đã check...

Ước mơ cùng với người đứng bên cạnh cùng nhau sống đến trăm tuổi...

Đã...ý mà khoan...

Chưa check được...

Thôi thì bây giờ cầu xin chúa trời vậy.Nghĩ thế nên khi cha xứ đọc lời cầu nguyện cho cả cộng đoàn,Thuỷ Băng cũng nhắm mắt chắp tay hệt như lúc nãy.Có lẽ vì cô muốn cầu nguyện ở nhiều nơi để dễ linh nghiệm hơn chăng?

”Nguyện xin chúa hãy nhậm lời cho con và Đình Phong luôn được bên nhau không bao giờ xa cách,nhờ chúa là chúa chúng con.Amen.”

Kết thúc buổi lễ,bài hát Silent Night vang lên thật nhẹ nhàng và tha thiết.Từng khúc nhạc cứ như ăn sâu vào tâm trí Thuỷ Băng...

”Silent night,holy night...

All is calm,all is bright....”

- Đình Phong,cảm ơn bạn...

Đình Phong chỉ khẽ mỉm cười không nói gì.Vì cậu biết mình đã đem lại hạnh phúc,một hạnh phúc thật nhỏ nhoi cho người con gái mà cậu yêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.