Một buổi chiều tàn,ánh nắng vẫn còn trải dọc lối đi đầy sỏi,dưới những tán cây với những bóng mát hiếm hoi còn vương lại trên mặt đất,một cặp đôi đang vai kề vai,tay nắm tay nhau tung tăng trên đường....
- Sắp tới chưa vậy Đình Phong ? - Cô nhóc có dáng người nhỏ nhắn,đôi mắt tinh anh với vẻ mặt rất ư là xinh đẹp nhưng giờ đây khuôn mặt ấy đang méo đi thảm hại vì sức lực của đôi chân đang ngày càng bị rút cạn...
- Một chút nữa thôi mà - Người con trai đi kế bên dỗ ngọt,đôi mắt màu đen pha chút nâu cộng với hàng lông mi cong vút,đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười làm cậu trở nên đẹp hơn dưới sự tô điểm của hoàng hôn...
Cô gái càng ngày càng đi chậm lại và do mãi ngao du với cảnh hoàng hôn chói loà trước mắt,chàng trai không để ý đến chung quanh....
- Đình Phong ơi.... - Cô gái kêu khẽ,trông như cô không muốn phá hỏng mạch cảm xúc với phong cảnh đang chảy trong chàng trai....
- À,ờ...Ủa,bạn bị sao vậy Băng ? - Đình Phong bừng tỉnh,ngoái đầu lại nhìn khi thấy Thuỷ Băng đang ngồi ôm chân bên lề đường,gương mặt nhăn nhó đến tội...
- Mình..... - Thuỷ Băng cúi đầu như thể sợ Đình Phong sẽ giận mình vậy...
- Mình làm sao ? - Đình Phong chạy nhanh lại chỗ cô đang ngồi,mặt nơm nớp lo sợ...
- Mình...mỏi chân quá ! - Thuỷ Băng nói xong tự dưng mặt lại đỏ lên,lúc nãy khi Đình Phong rủ rằng sẽ đưa cô đến chỗ này hay lắm rồi định dắt chiếc xe ra thì Thuỷ Băng lại ngăn cản vì cô thích đi bộ ngắm hoàng hôn thế mà bây giờ thì.....
Đình Phong phì cười trước quả “cà chua” chín ấy,cậu trìu mến nhìn Thuỷ Băng rồi chợt xoay lưng lại...
Thuỷ Băng không hiểu Đình Phong đang định làm gì vì cô đang quay đi để cố che giấu khuôn mặt mà theo như màu sắc trên má thì có thể bị phỏng bất cứ lúc nào nếu chạm vào...
- Leo lên đi,mình cõng bạn... - Sau khi chờ đợi một lúc lâu mà không thấy hồi âm, Đình Phong lên tiếng...
- Nhưng.... - Thuỷ Băng ngập ngừng...
- Không sao đâu leo lên đi...
Thế là cô đành miễn cưỡng leo lên lưng Đình Phong,khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn,có thể so sánh với Quan Công được không nhỉ ?
Không hay rằng có một người sắp chết vì ngượng,Đình Phong nở nụ cười thích chí rồi xốc người Thuỷ Băng lên và bước đi,tiếp tục cuộc hành trình đến nơi thú vị gì gì đó mà Đình Phong đã nói...
Trên dọc đường đi,không hiểu mắc bệnh gì mà tên Đình Phong này cứ cười suốt,cứ như trêu ngươi cô vậy và thế là một cái bấu rõ đau vào hông được đáp vào thân người Đình Phong làm cậu giật nảy người lên...
- Nè cậu cười gì vậy hả ? - Giọng Thuỷ Băng có pha thêm một chút “nguy hiểm” trong đó...
- Ơ,có gì đâu,không có gì... - Đình Phong nhe răng cười trừ làm cô cũng cười theo...
- Mà nơi thú vị gì đó cậu nói là gì vậy ? - Thuỷ Băng tò mò hỏi...
- Có gì đâu,không có gì..... - Lại tiếp tục cái điệp khúc “ không có gì” và kết quả là thêm một cái nhéo xoáy vào chỗ cũ...
- Hừ,đồ keo kiệt,có nói không thì bảo... - Thuỷ Băng nghiến răng,thật sự cô đang rất tò mò mà,thế mà cái tên này cứ chưng ra bộ mặt vô tội đến bực mình...
Có lẽ đã lường trước được hậu quả mà mình sẽ lãnh nhận nên không còn cái giật nảy người nữa mà thay vào đó cậu cố chịu,chép miệng nói thêm để khỏi phải lãnh đạn thêm một lần nữa...
- Bí mật.
Thế là ai kia đành phải nuốt cục tức trôi xuống bụng,buông tha cho cái tên hết cười nhăn răng như khỉ rồi chọc cho cô điên lên kia...
- Đến rồi... - Câu nói mà Thuỷ Băng mong đợi nhất đã đến,cô lập tức tuột xuống tấm lưng của tên đáng ghét kia mà không thèm cảm ơn một tiếng,nguồn sinh lực đi đâu từ nãy giờ đang hoà vào trong đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu kia,Đình Phong chỉ biết lắc đầu cười trừ,cậu luôn là như vậy,luôn âm thầm theo sau cô và luôn muốn làm cho cô thật vui vẻ...
Nơi mà cặp đôi chúng ta đang dừng chân “trú ngụ” chính là nhà của Trần Thanh Duy - Bạn chí thân của Đình Phong nhà ta,hai đứa chơi với nhau từ khi còn là những chú nhóc lon ton trong trường mẫu giáo,hai gia đình cũng là chỗ đã quen biết từ trước nên họ xem nhau như người một nhà....
- Ey man,sao tới trễ vậy mày ? - Vẫn kiểu chào quen thuộc đó là cụng tay và sau đó là cụng vai,Thanh Duy hơi nhíu mày hỏi...
Đình Phong chưa kịp trả lời thì cái giọng lảnh lót của Thuỷ Băng vang lên...
- Tưởng là đi đâu,ai dè đến nhà cậu...Hì,tụi mình có chút chuyện nên đến hơi trễ,xin lỗi... - Không dám khai huỵch tẹt ra rằng chính cô là người gây ra tình huống trễ giờ không đáng có này nên bịa ra và cố tình thêm chữ “tụi mình” vào nhằm lôi kéo thêm “phạm nhân” Đình Phong...
- Ể,nhân vật chính cũng....ưm...ưm - Thanh Duy đang bất ngờ trước sự có mặt của Thuỷ Băng và buông ra những lời không nên nói nên liền bị Đình Phong bịt chặt miệng lại và cười với Thuỷ Băng...
- Không có gì đâu,bạn đừng để ý đến thằng này làm gì,nó chưa uống thuốc đó mà...
Biết mình vừa nói phải những điều không nên nói nhưng nghe tên Đình Phong lên án mình dữ dội quá,Thanh Duy đưa đôi mắt “hận thù chất chứa” sang cái khuôn mặt đang có cái miệng toét ra đến hết mang tai kia....
Thuỷ Băng nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ,đôi môi khẽ nhếch lên đểu không thể tả bất giác làm hai tên con trai “lưng dài vai rộng” thối lui một bước...
- Có chuyện gì đấy ? Mấy bạn định giấu mình chuyện gì,khai mau...
Kèm sau lời nói đó,đôi mắt tinh anh đang rà soát từ trên xuống dưới của hai “nạn nhân” như một chiếc radar đang rà soát vũ khí của những nhân vật sắp bước vào Nhà Trắng không chừng...
- Ơ,ơ,không...có gì...đâu... - Đình Phong là người lắp bắp trước tiên,cậu không ngờ mình lại phải rơi vào tình cảnh như vậy,thầm nguyền rủa thằng bạn trời đánh thánh vật,Đình Phong cố nở ra nụ cười thật tươi,có lẽ không giấu được nữa rồi...
- Thật ra......
- Ê,con quỷ sao giờ này mày mới tới... - Chưa kịp nói hết câu,một cái giọng ( nói đúng hơn là cái loa ) thánh thót vang lên cắt đứt câu nói của Đình Phong,cậu thầm biết ơn cái loa này quá sức,chưa bao giờ cậu thấy yêu cái loa chuyên gây phiền toái này như hôm nay...
- Ờ,tại gặp chút chuyện đó mà,mà sao mày lại ở đây vậy Ngân ? - Quên bẵng đi việc tra hỏi hai tên kia,Thuỷ Băng quay sang tíu ta tíu tít với Kim Ngân - con nhóc tinh nghịch vui vẻ và thường là “trung tâm gây cười” cho cả bọn,và tất nhiên con gái với nhau sẽ rất dễ thân,và sẽ càng dễ thân hơn nếu người đó là con người hoà đồng như “cái loa” này đây......
- A,đi theo tao. - Con nhóc kéo tay Thuỷ Băng đi,hai tên Duy và Phong sau khi bị cho làm tượng chẳng biết làm gì nên đành tò tò đi theo,Thanh Duy tức tối lẩm bẩm:
- Hừ,sao lúc đi bên tao không thân mật vậy đi.Quen gần cả năm mà gặp nhau là gây lộn.
Đình Phong phì cười trước cái tên nhóc này,có ai tin nó đã là một học sinh lớp 9 không trời,thật đúng là một tên trẻ con gặp một con nhóc trẻ con,quá hợp rồi...
- Mày bớt trẻ con dùm tao đi,quen nhau mà cứ so đo thế thì mốt lại ế cho mà coi - Đình Phong tủm tỉm tinh nghịch xoa đầu Thanh Duy như vẻ ta đây là sư tổ của môn phái....Yêu !!?,có gì cứ nhờ ta giúp đỡ ta sẽ phù phép cho con vậy...
- Mày xem lại mày đi,đến tỏ tình với Thuỷ Băng còn không dám thì còn vẽ vời gì cho ai nữa ? - Thanh Duy cười khảy,cậu vỗ vỗ vai Đình Phong ra chiều thông cảm và vừa chắt chắt lưỡi như nuối tiếc cho cậu...
Bốp...
- Mày thôi ngay cái trò đó đi,để rồi xem anh mày sẽ làm gì nha ! - Giáng một cú trời đánh vào đầu cái tên đang làm khuôn mặt tiếc nuối giả tạo kia,Đình Phong phủi tay rồi vọt lên đi trước và không quên để lại cho cái khuôn mặt không biết đang ngơ ngác hay bị choáng vì cú sấm sét mới xoẹt ngang qua một câu nói đầy ẩn ý làm mặt tên Duy cứ nghệt ra...
Bước ra khu vườn rộng lớn rợp bóng mát của đủ thứ loại cây xanh,không khí toả ra từ những chiếc lá xanh chứa đầy diệp lục làm cho cái không khí oi nóng của buổi chiều dường như không còn quanh quẩn đâu đây.Và trên cái khu vườn ấy,đang phải “chịu đựng” một buổi party thật “ồn ào” vì những tiếng nói chuyện rôm rả,những tiếng cãi nhau chí choé về một vấn đề rất ư là.....trẻ con.Tuy nhiên tất cả bỗng trở nên im bặt khi thấy Thanh Duy vào đến đưa tay ra hiệu im lặng và khẽ nói:
- Nhân vật chính đến rồi,tụi bây chuẩn bị sẵn sàng chưa ?
- Sẵn sàng... - Vẫn cái tinh thần “đoàn kết” ấy,tuy nhiên lần này hết đứa nào dám ham hét to như cái cách tụi nó đã làm hồi nãy nhưng.....”tích tiểu thì thành đại”,và cho dù có cố nói nhỏ đến mấy thì cả một nhóm vẫn làm cho giọng nói “bay cao” và “vang xa” ra khỏi phạm vi được cho phép,huống chi trong cái nhóm này tập hợp toàn những thành viên “ăn to nói lớn” của lớp 9A1 trường Lê Quý Đôn,thật là hết chỗ nói mà....
- Hình như mình nghe đằng sau vườn có tiếng của tụi lớp mình ấy nhỉ ? - Thuỷ Băng nhíu mày hỏi rồi vểnh tai lên như cố nghe ngóng có phải giọng của tụi thằng Tuấn Kiệt,nhỏ Thanh Tâm hay mấy đứa khác hay không...
- Đâu có,làm gì có đâu - Kim Ngân giật mình vội vàng chối,vì đại sự quốc gia mà....
- Nhưng...tao nghe thấy......
- Thôi,giờ nếu mày muốn bước vào đó thì hãy đeo cái khăn này lên mắt đi.... - Kim Ngân vội vàng lẩn tránh thắc mắc từ nhỏ bạn,nhỏ liền lấy trong túi ra một chiếc khăn vải lụa màu xanh da trời,đưa cho Thuỷ Băng và “kích thích” tính tò mò từ cô...
- Nhất định phải đeo mới được vào sao ?
- Đúng vậy... - Mặc kệ bộ mặt tội nghiệp như thể “Bạn Ngân xinh đẹp cho mình vào luôn đi,mình tò mò lắm rồi” vậy,dù rất buồn cười nhưng Kim Ngân vẫn cố thản nhiên,và nếu tinh ý thì sẽ thấy hai bờ vai nhỏ đang run bần bật...
- Thôi đành vậy... - Thuỷ Băng xuôi xị,cứ ngỡ dùng bộ mặt cún con này có thể làm con nhóc kia xiêu lòng mà “miễn lễ” cho mình ai dè nhỏ lại cứ trơ trơ như không làm Thuỷ Băng tức anh ách không để đâu cho hết...
- Để mình đeo cho... - Đình Phong bỗng từ đâu chạy lại,giọng nói hết sức nhẹ nhàng làm Thuỷ Băng cảm thấy hơi ấm đang được từ lời nói cậu lan truyền qua cơ thể cô vậy...
Sau khi hoàn thành xong cái yêu cầu oái oăm của con nhỏ đang cười như tinh tinh kia,khẽ bĩu môi,Thuỷ Băng hỏi:
- Rồi bây giờ ai dẫn mình đi đây ?
- Để mình... - Vẫn lời nói nhẹ nhàng ấy,vẫn hành động âu yếm ấy,từng cử chỉ nhẹ nhàng của Đình Phong làm không ít lần Thuỷ Băng cảm thấy máu trong cơ thể mình đang dần đi lệch vòng tuần hoàn đã được vạch sẵn,khẽ hít một hơi sâu,cô cười khúc khích:
- Đừng có lợi dụng mình đấy...
Dù chỉ biết là cô bạn đang nói đùa nhưng Đình Phong vẫn không thể nào thoát được cái cảm giác xấu hổ,nếu cứ như vậy thì làm sao cậu làm được như cái câu nói mà cậu bỏ lại cho tên Thanh Duy vài phút trước đây ?
Thấy bàn tay đang xiết chặt tay mình khẽ buông lơi,Thuỷ Băng hơi lo lắng và lại tự mình xiết chặt tay của đối tượng đang “hoá đá” kia,miệng khẽ nói như đứa trẻ biết lỗi:
- Nè,bộ giận mình sao?Mình xin lỗi,mình chỉ đùa thôi mà....
- Không,mình có giận đâu,hì... - Thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu,Đình Phong nhoẻn miệng cười,quà thật nhìn cái vẻ mặt vừa rồi không tên con trai nào không xiêu lòng trước khuôn mặt “đáng thương” ấy,nếu không xiêu lòng thì.... (không biết nói thế nào luôn)....
Từng bước,từng bước thật nhẹ nhàng,cuối cùng cả bốn nhân vật của chúng ta cũng đến “cánh cổng” tự chế bằng các thứ mà bọn “siêu quậy” kia “tha” về được,trên cùng có dòng chữ màu đỏ nổi bật được xếp ngay ngắn “HAPPY BIRTHDAY 15TH BĂNG SOCIU“.Đáng lẽ là chỉ có dòng chữ “HAPPY BIRTHDAY 15TH BĂNG” mà chẳng biêt cao hứng như thế nào mà cái lũ chết bầm kia lại thêm “SOCIU”,nhưng thôi kệ,tô điểm một câu rất ư là chí lí như vậy cũng không phải một ý tưởng tồi nhỉ ?Huơ tay ra hiệu cho lũ bạn,và không đợi cánh tay ra hiệu kia kịp hạ xuống,một loạt các pháo bông cầm tay,bình xịt tuyết,hoa giấy....được chúng nó đem ra và đứng dàn thành hai bên...
- Rồi,bây giờ mình sẽ mở khăn cho bạn... - Khẽ mỉm cười,Đình Phong nhẹ nhàng tháo nút thắt trên chiếc khăn mềm mại và vì đang đứng ở sau lưng nên cậu không thấy đôi môi của người phía trước đang nở một nụ cười đẹp long lanh....
Và khi mở khăn ra,nụ cười ấy càng trở nên ấm áp hơn và đẹp đến lạ thường,như nụ cười của một thiên sứ vậy....
Bùm....Xoẹt....Xoẹt
- Happy birthday to you,happy birthday to you,happy birthday happy birthday,HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!!!! - Lũ bạn 9A1 đang quậy tưng bừng trước mặt Thuỷ Băng làm cô hạnh phúc nói không nên lời,tiếng hát lẫn giữa những giọng ấm áp của mấy đứa con gái và giọng hát “hỏng” của bọn con trai hoà vào nhau,cùng với đó tiếng pháo bông nổ lên nghe thật vui tai,hoa giấy được ném lên không trung và thi nhau rơi xuống rợp một góc trời...
Không hiểu sao,khi mà ai cũng đều có cho mình những nụ cười rất tươi thì ..... có vài giọt nước mắt lại điểm trên gương mặt trắng hồng của Thuỷ Băng...Cô khóc chăng ?
- Này,sao cậu lại khóc thế ? Có chuyện gì không vui à ? - Đình Phong khẽ hỏi với vẻ mặt lo lắng.Có khi nào cậu có điều gì sơ hở để Thuỷ Băng khó chịu không nhỉ ?
- Không....chỉ là mình vui quá thôi.Cảm ơn,cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều... - Thuỷ Băng cười tươi,cúi mặt xuống gạt đi giọt nước mắt hạnh phúc còn vương,cô ôm chầm lấy từng người bạn của mình,thật sự Thuỷ Băng cảm thấy rất hạnh phúc,còn gì vui hơn khi bạn bè luôn sát cánh bên mình,một bữa tiệc sinh nhật tuy nhỏ nhưng ấm cúng và đầy bất ngờ thú vị,chỉ riêng việc mọi người nhớ đến sinh nhật mình thì sống mũi Thuỷ Băng đã cay cay rồi,thật khó nếu không để giọt nước mắt của sự vui sướng trào ra....
Riêng tới cái ôm dành cho Đình Phong,không hiểu tại sao cảm giác khác lạ lại dâng lên trong trái tim của Thuỷ Băng,mùi hương nam tính như quấn chặt lấy cảm xúc,và cách một lớp vải có thể nghe tiếng tim cậu đập liên hồi,Thuỷ Băng khẽ mỉm cười ngã đầu vào bờ vai ấm áp.Hơi ấm của cậu làm cho Thuỷ Băng cảm giác như đang được che chở,bảo vệ....”An toàn” chỉ là hai từ ngắn gọn khi ở bên Đình Phong...
Đình Phong không ngờ rằng cậu lại được nhận cái ôm “đặc biệt” như thế,vì đơn thuần cậu nghĩ rằng cậu cũng chỉ sẽ là một người bạn không hơn không kém,hoặc có thể sẽ lâu hơn một chút nhưng không.....cái ôm rất chặt nếu không muốn nói là mãnh liệt,và cũng như cô cậu cũng có thể nghe được những gì trái tim cô đang nói với cậu,khuôn mặt khẽ ánh lên nụ cười tươi...Hai vòng tay.....đang hoà vào nhau,tan vào nhau....
Khẽ buông lơi tay,Thuỷ Băng đỏ mặt quay đi,cũng dễ hiểu thôi,vì người con gái nào mà chẳng xấu hổ trước người con trai mình thích cơ chứ,đằng này lại còn là ôm nữa.Ôi!Không khéo lại bị bỏng má nữa rồi!
Thấy khuôn mặt ấy,Đình Phong không thể nhịn được mà bật cười thật tươi,lũ bạn nãy giờ đang nín thở trong giờ phút lãng mạn ấy có lẽ đã được hít chút không khí nên sức lực cũng trở lại,và với lũ nhóc “yêu ma” này thì đây là thời cơ ngàn năm có một dễ gì bỏ qua....
- Ái chà chà,mới chỉ có một cái ôm thôi mà có vẻ tình cảm nhỉ ? - Tuấn Kiệt cười đểu,tuy nhiên không cần đến nụ cười đó thì mặt của tên này cũng đã đểu vô cùng rồi...
- Tao phản đối,sao với tao không ôm lâu vậy đi ? - Tuấn Minh láu cá tiếp lời,tuy nhiên số anh này có vẻ hơi....nhọ và câu nói vừa dứt thì đã phải đưa tay lên xoa xoa đầu vì cái cốc mà Đình Phong “ban tặng“.
- Tụi bây nói nhiều quá rồi đó,có đem bánh kem ra cho Thuỷ Băng không thì bảo ? - Ánh mắt giết người lia qua những tên “miệng rộng” kia và ngay lập tức,ổ bánh kem hai tầng với đầy lớp phủ kem màu trắng và trên mặt bánh,lớp chocolate với dòng chữ nổi màu đỏ “HAPPY BIRTHDAY HUỲNH NGỌC THUỶ BĂNG”,hai ngọn nến số 15 được Đình Phong cắm lên và toả sáng đẹp lung linh....
- Rồi,bây giờ bạn cầu nguyện và thổi nến đi.... - Đình Phong nói khẽ.
Nghe vậy,Thuỷ Băng cười nhẹ rồi gật đầu,mắt nhắm lại và hai tay đan vào nhau,đôi môi nhẹ nhàng cong lên....
”Nguyện sẽ luôn có bạn bè kề bên,và mong rằng Đình Phong là người luôn bên cạnh mình,bảo vệ và che chở mình”
Phù......
Tiếng vỗ tay vang lên và đương nhiên không thể nào thiếu tiếng hò hét như mấy tên mới bị bác sĩ khoa thần kinh ghi vào sổ đen.Và sau đó là màn party với đủ thứ trò chơi kể cả.....quẹt kem vào mặt ?!! Và trong cuộc vui,không ai cười nhiều bằng Thuỷ Băng,gần như nụ cười luôn thường trực trên môi,không lúc nào mà bờ môi nhỏ nhắn không cong lên vì những trò chơi ngây thơ nhưng “nguy hiểm” của lũ bạn ngốc và vì mãi vui nên không để ý rằng có một người đang âm thầm ngắm cái nụ cười ấy...
Tiệc tàn,sau khi phá banh khu vườn của Thanh Duy,cả bọn mới thoả mãn ai về nhà nấy,riếng tên Thanh Duy xung phong đưa Kim Ngân về nhà khiến nhỏ đỏ mặt hạnh phúc,cả bọn chỉ biết cười cười vì chắc ai cũng đã mệt nên không còn trêu chọc nhau nữa,riêng Đình Phong đương nhiên sẽ phải đưa Thuỷ Băng về nhà vì cậu chính là người đưa đi thế nên cậu phải có trách nhiệm...
Con đường buổi tối thật mát,cảm giác mát mẻ của buổi tối với những cơn gió thơm mùi hoa lá đang mơn man chơi đùa trên cơ thể của Thuỷ Băng,vươn vai một cái đầy sảng khoái,hít một hơi sâu như muốn đưa hết không khí quanh đây vào buồng phổi,chợt...
- Thuỷ Băng - Là Đình Phong,cô ngạc nhiên vì giọng nói tuy vẫn mang âm điệu nhẹ nhàng nhưng sao lại nhỏ xíu...
- Ơi,mình nghe đây...
- Mình....Mình - Đình Phong gãi đầu ấp úng,đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ấp úng thì phải vì từ đến nay “ấp úng” không có trong từ điển sống của Đình Phong...
- Sao ? - Thuỷ Băng mở to mắt,cô ngạc nhiên vì thái độ của Đình Phong...
- Mình...Thích...Bạn,làm bạn gái mình nhé ? - Lấy hết can đảm,Đình Phong ghì lấy hai bờ vai nhỏ nhắn và nhìn thẳng vào mắt Thuỷ Băng...
- Mình....đồng ý - Bất ngờ vì Thuỷ Băng không nghĩ rằng lời tỏ tình lại đến nhanh như thế,cô thoáng bối rối rồi gật đầu nhưng cái má lại đỏ lên nữa rồi...
Bỗng nhiên,hương thơm của cậu cuốn lấy cô,xiết chặt vòng tay,Đình Phong khẽ nói vào tai Thuỷ Băng:
- Cảm ơn cậu,mình sẽ đem lại hạnh phúc cho cậu,hứa đấy...
Thuỷ Băng bật cười thật tươi,cuối cùng thì điều ước cũng đã thành hiện thực,linh nghiệm thật!
Sinh nhật lần thứ 15 - Sinh nhật đẹp nhất cuộc đời...