Mãi Thuộc Về Nhau - Bảo Kun

Chương 9: Chương 9




Downtown coffee....

6 p.m

Một buổi tối lạnh đặc trưng của ngày Noel.Và trong một góc nhỏ của quán coffee mang dáng vẻ ấm cúng ấy đang có một tách cappuchino nóng hổi bốc nghi ngút làn khói trắng mỏng manh lên không trung.Chốc chốc,chủ nhân của nó lại đưa lên miệng uống một ngụm rất nhỏ để xua tan đi cái lạnh bên ngoài cũng như cái lạnh bên trong con tim....

- Lạnh chứ? - Một giọng nói nam vang lên trong không gian im ắng của góc quán...

- Hì,em không lạnh.Cám ơn anh! - Kim Ngân mỉm cười.Anh ấy lúc nào cũng như vậy,lúc nào cũng quan tâm đến mình như một đứa em gái...Thật may là bên cạnh cô ngoài Thuỷ Băng ra vẫn còn có một người anh trai,không máu mủ nhưng lại xem nhau như ruột thịt - Bảo Nam...

- Mà...noel anh không đi chơi với ai sao ? - Kim Ngân tò mò hỏi....

- Anh làm gì có ai mà đi chơi hả em?Với lại tối nay đông khách anh đâu thể nghỉ làm được... - Bảo Nam cười nhẹ rồi xoa đầu Kim Ngân...

- Ờm hihi. - Nụ cười toả nắng quen thuộc phút chốc quay trở về trên bờ môi bé xinh.Đúng là khi ở bên Bảo Nam cảm giác ấm áp lạ kì...

- Ôi!Nhìn em xem.Môi tím lại rồi đây này.Chắc là lạnh lắm phải không? - Bảo Nam khẽ cằn nhằn rồi cởi chiếc áo khoác da trên người mình ra khoác vào cho cô,cử chỉ thân mật vô cùng...

- Ahihi!Cảm ơn anh!!!Yêu anh nhiều lắm...

Đâu hay ngoài kia đã có một người (à không là hai người) đã nhìn thấy tất cả....

- Nhìn Kim Ngân hạnh phúc thế chắc mình bỏ cuộc thôi... - Thanh Duy khẽ quay mặt đi thở dài.Cảm giác như không muốn bước vào nữa.Quay người định đi khỏi quán thì Thuỳ Chi níu mạnh tay cậu lại...

- Thanh Duy mà mình quen biết dễ dàng bỏ cuộc vì một chuyện cỏn con vậy sao?Nên nhớ bạn đến đây với tư thế dành lại tình yêu cho chính mình chứ không phải là nhường nhịn tình yêu cho kẻ khác,bạn hiểu chứ?

- Mình....

- Không nói nhiều nữa,đi vào đi.Trời sắp mưa rồi đấy....

Đúng là ngoài trời đang mưa.Thật lạ!Giữa mùa đông lạnh giá này mà cũng có mưa sao?Lúc đầu còn lâm râm nhưng lúc sau lại càng nặng hạt hơn.Vì mãi lo nói chuyện với cô bạn nên Thanh Duy không để ý đến những giọt mưa làm ướt vai áo...

- Xin chào,bạn là Kim Ngân phải không?

Kim Ngân đang nói chuyện vui vẻ với Bảo Nam thì thấy cô gái hôm nọ mà cô đã trông thấy cùng Thanh Duy.Bảo Nam thấy thế cũng lịch sự cáo lui.Hôm nay lại đi đến cùng cậu ta nữa chứ?Không....không phải định khẳng định tình cảm của cậu ta dành cho mình không còn nữa sao?

Môi run run,có vẻ như cố gắng lắm để không bật ra tiếng nấc nghẹn.Không được....không được,làm như thế khiến hắn càng khó xử hơn...

- Ùm,chính là mình đây... - Kim Ngân khẽ cười.Nụ cười trống rỗng đến vô hồn,còn tệ hơn nụ cười xã giao với người mình ghét nhất...

- Chào bạn,mình là Thuỳ Chi.Rất vui được gặp bạn. - Thuỳ Chi lịch sự đưa tay ra.Kim Ngân cũng đáp lễ nhưng bàn tay của cô lạnh ngắt đến nỗi Thuỳ Chi run nhẹ một cái...

- Thế có chuyện gì không?Hay bạn gặp mình chỉ để nói những câu sáo rỗng này?

- À ừm,thật ra là chuyện mình và Thanh Duy.......

- Hai người quen nhau chứ gì?Chúc mừng nhé... - Kim Ngân lơ đãng nói.Mặc dù trong lòng đang rất đau.

- Ơ,thực ra là.....

- Đúng đấy.Mình với Thuỳ Chi đang quen nhau.... - Thanh Duy đột ngột lạnh lùng cắt ngang.Thực ra cậu đã quyết định để Kim Ngân quên cậu,đê cô hạnh phúc bên anh chàng ban nãy.Nhìn anh ta có vẻ chính chắn trưởng thành hơn và có thể làm cô cười,thực khác xa với những gì cậu đem lại cho Kim Ngân.

- Ha!Tôi biết thế mà.Chúc hai người hạnh phúc bên nhau nhé...Khi nào đám cưới nhớ mời tôi. - Nói rồi Kim Ngân chạy nhanh ra khỏi quán.Cố gắng để cho hai người kia không thấy rằng cô đang yếu đuối,yếu đuối đến mức phải rơi lệ.Mặc kệ mưa tuôn xối xả vào mặt,vẫn chạy và chạy thôi...

Bốp...

- Này cậu kia,cậu là gì của Kim Ngân mà dám làm nó khóc hả ? - Bảo Nam tức giận nắm áo Thanh Duy lên và đấm vào mặt cậu đến rướm máu...

- Hừm,tôi đã để cho hai người bên nhau rồi nhé.Còn muốn gì nữa?

- Cậu....Em tôi mà có chuyện gì tôi không để yên cho cậu đâu.

Thanh Duy giật mình mở to mắt.Gì chứ?Là anh em sao?

- Anh nói gì?Anh với Kim Ngân là.....

- Anh em kết nghĩa....

- Thế......

Bảo Nam nhăn nhó nhìn cái thái độ lúc này lúc kia của cái tên con trai trước mắt,khó hiểu thế nhỉ?Chỉ có mỗi mình Thuỳ Chi hiểu,cô liền giục:

- Đuổi theo đi,Mau lên.....

Thanh Duy như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.Gật đầu một cái rồi lao nhanh như tên lửa để tìm kiếm bóng hình cậu ngày đêm mong nhớ...Tìm kiếm và bù đắp cho người mà cậu đã làm tổn thương....

Kim Ngân,Anh Yêu Em!!!!!

”Nếu ngày mai...

Em rời xa anh.....

Anh không biết sống thế nào đây...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.