Mãi Thuộc Về Nhau - Bảo Kun

Chương 8: Chương 8




Tại nhà Kim Ngân....

Đã 5 ngày rồi,Kim Ngân đã phải trải qua 5 ngày sống trong tuyệt vọng và cô đơn.Người cô yêu thương,người luôn làm cô cười,làm cô vui vẻ mỗi ngày ngờ đâu lại là người làm trái tim bé nhỏ tan vỡ từng mảnh.Nụ cười không còn hiện trên khuôn mặt tinh nghịch.Đôi mắt to tròn không còn “cười” như mọi ngày,bây giờ vây quanh nó chỉ là màng sương mỏng giống như nỗi cô đơn đang vây lấy cơ thể nhỏ bé...

Từng đoạn phim ký ức cứ ùa về làm kích thích những giọt nước mắt tưởng chừng như không còn vì chúng đã rơi suốt 5 ngày nay.Kể cả trong giấc ngủ,nơi tưởng chừng như yên bình nhất thì cô vẫn nhìn thấy Thanh Duy - một Thanh Duy hoàn toàn khác với khuôn mặt lạnh lùng tay trong tay cùng cô gái ấy...Nhìn cô một hổi lâu rồi lạnh lùng bỏ rơi cô,mặc cô hét lên trong tuyệt vọng....

- Không !!!!!!

Giật mình thoát khỏi cơn ác mộng.Chưa kịp định hình lại hiện tại,giọt nước mắt đã tiếp tục rơi.

Đau!Đau lắm!!!

”Vì đâu giờ đây lòng này quá yếu mềm?”

Reng....reng....

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không gian tĩnh mịch.Gạt giọt nước mắt còn sót lại,cố chỉnh cho giọng nói được cân bằng như lúc bình thường.Kim Ngân khẽ nói vì cô biết dù có chỉnh đến nhường nào thì giọng nói cũng không thể bình thường được nên đành nói nhỏ thôi...

- A lô...

Bên đầu dây bên kia không ai khác chính là Thuỷ Băng.Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe giọng nói chứa đầy sự mệt mỏi của con nhóc bạn thân cô vẫn không thể nào kìm lòng được,phải cố cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc nghẹn...

- Tao đây,Thuỷ Băng đây....

-À,Thuỷ Băng.Mày khoẻ chứ?Đi chơi với Đình Phong vui vẻ chứ? - Cố lấy giọng hân hoan và vui vẻ nhất có thể,Kim Ngân cười như không cười.Rất may là Thuỷ Băng không thấy nụ cười mang âm điệu cay đắng đó...

-Vui sao được khi bạn tao đang buồn kia chứ ? - Thuỷ Băng trầm giọng nói.

- Ơ.... - “Sao nó biết kia chứ?“.Kim Ngân ngạc nhiên...

- Mày có còn coi tao là bạn không ?

-Mày...sao mày hỏi lạ thế ? - Kim Ngân chột dạ nói.Không khéo lại làm Thuỷ Băng giận rồi...

- Trả lời đi đã...

- Đương nhiên mày mãi là bạn thân nhất của tao....

Nói xong Kim Ngân chờ đợi mãi đầu dây bên kia một cơn thịnh nộ trút xuống đầu.Nhưng lâu ơi là lâu vẫn không thấy hồi âm.Kim Ngân nhỏ giọng hỏi:

- Mày giận tao à ?

- Tao làm sao có thể giận mày trong khi mày đang gặp chuyện như thế ?

Kim Ngân cảm động quá,cảm động đến mức nước mắt sắp trào ra lần nữa may là kìm lại được...

- Nói tao nghe.....Mày còn yêu Duy chứ ?

- ......

Khi hỏi xong,không khí cuộc nói chuyện bỗng chùng xuống.Kim Ngân đang bối rối thật sự...Yêu Thanh Duy ư ? Còn rất nhiều...Nhưng trong đó lại còn hận nữa,hận cậu ta dám lừa dối tình yêu đã dày công vun đắp...

Thuỷ Băng đầu dây bên kia vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi và cũng ngờ ngợ đoán ra câu trả lời.Nếu không thì sao có thể đau khổ như thế được?Người con gái chỉ thực sự đau khổ vì tình yêu khi thật sự yêu chàng trai đó.....

- Còn.... - Sau khi suy nghĩ rất lâu,Kim Ngân quyết định để mặc tình cảm lấn át lý trí mà nói một câu dõng dạc như khẳng định...

- Tốt.Vậy hãy sắp xếp một cuộc gặp với Thanh Duy và nói rõ mọi chuyện đi.Có như vậy mày sẽ không còn phải dằn vặt xem cậu ta có còn yêu mày hay không ?

- Buộc phải như vậy sao ? - Kim Ngân ngập ngừng....

- Cứ nghe tao đi.Thôi tao có tí việc ra ngoài.Nhớ nhé,tao luôn ủng hộ mày.Mạnh mẽ lên...

Buông lỏng chiếc điện thoại trên tay xuống.Trong lòng Kim Ngân đã nhẹ nhàng như chưa có chuyện gì xảy ra...Ngập ngừng trong thoáng chốc,Kim Ngân nhẹ nhàng lướt trên màn hình danh bạ.Chạm vào dãy số của người mình luôn hằng nhớ nhung,dũng cảm dưa điện thoại lên tai và rất nhanh chóng đầu dây bên kia liền bắt máy như đã chờ sẵn.Kim Ngân khẽ nói rồi không đợi người kia trả lời...

- Cho mình một cuộc hẹn ở Downtown Coffee vào lúc 6h tối nay nhé.Mình chờ bạn...

Khỏi phải nói người kia phấn khích tới mức nhảy cẫng lên.Thầm cảm tạ trời đất và thằng bạn chí cốt.Việc bây giờ của cậu là ăn mặc thật đẹp để che giấu đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt.Và còn phải nhắc cái cô bạn Thuỳ Chi của mình đến cùng để minh oan nữa...

- Okay,mình nhất định sẽ đến.Mà cho mình....xin lỗi bạn nhé,tại mình cả....

- Oh,chỉ là hiểu lầm thôi mà...

- Hì,mình cúp máy đây...

Done!Mình sắp được tuyên “trắng án” rồi.Hura!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.