Đà Lạt.....
4 p.m
Sau khi nghe xong chuyện của thằng bạn thân,Đình Phong không nén nổi một tiếng thở dài.Chuyện nghe có vẻ dễ nhưng thật ra không dễ tí nào cả!Lòng tự ái của con gái thì thật sự không ai bằng....và nhất là khi yêu nhau,người con gái sẽ không dễ dàng chia sẻ người con trai của mình cho bất cứ người con gái nào khác dù chỉ là một cái nhìn.Thế mà đằng này lại còn tận mắt thấy cảnh ôm ấp nữa chứ (mặc dù chỉ là hiểu lầm).Hỏi sao mà không giận ?
Đúng lúc đó,Thuỷ Băng vừa từ phòng bên cạnh mở cửa,tự nhiên bước vào phòng “người yêu“.Bắt gặp sắc mặt Đình Phong không được tốt,cô nhẹ nhàng hỏi:
- Sao vậy Phong ? Có chuyện gì à ?
- Ờm ờ.....
Thấy Đình Phong có vẻ khó nói nên Thuỷ Băng càng sốt ruột,cô ghét thấy một Đình Phong rụt rè như bây giờ,liền giục:
- Có chuyện gì bạn cứ nói cho mình nghe xem nào ?
Không phải là Đình Phong không muốn nói và cũng chẳng có gì để khó nói vì nó vốn không gây hại gì đến cậu.Cậu chỉ sợ khi nghe tin thằng bạn thân của mình làm “báu vật” của Thuỷ Băng buồn,cô không kiềm được mà mua vé bay về TP ngay trong đêm mất.Ai chứ Thuỷ Băng cậu biết quá rõ,nóng nảy và bộc trực,nhất là đối với những người dám làm hại người thân xung quanh...
- Nhưng.....mình nói ra bạn phải bình tĩnh không được nóng nảy đấy.- Đình Phong e dè nói.
Sau một thoáng ngạc nhiên,Thuỷ Băng cũng gật đầu,cô biết chuyện này rất nghiêm trọng đây.
- Được mình hứa.
- Bạn chắc chứ ?
- Này này,bạn không tin mình sao ? Mình có bao giờ nói dối đâu nào ?
Đình Phong nghe xong câu nói mang tính chất khẳng định “đanh thép” đó rồi mới vững dạ kể hết cho Thuỷ Băng nghe.Ban đầu khi nghe đến lúc Thanh Duy ôm người con gái khác mắt Thuỷ Băng đanh lại,hai vai run run,tay nắm chặt bấu vào nệm làm Đình Phong nuốt nước bọt liền mấy cái rồi mới dám kể tiếp.Nhưng sau khi nghe nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm,ánh mắt ấy mới dịu lại,vai cũng không còn run và bàn tay cũng không còn nắm chặt.Cô ngồi thừ ra một lúc rồi mới lên tiếng:
- Thế là bạn muốn mình giúp Thanh Duy nói với Kim Ngân ? Một cái hẹn để giải thích ?
- Đúng vậy...Thật sự mình không thể không giúp nó.Tuy chỉ nghe giọng thôi nhưng mình có thể cảm nhận được Thanh Duy nó mệt mỏi dữ lắm,giọng nói cũng rất gượng gạo không được tự nhiên...
- Ừm....Thôi được rồi,để mình gọi cho Kim Ngân thuyết phục con nhóc ấy...
- Mọi chuyện....nhờ bạn hết nhé... - Đình Phong cười,một nụ cười như trút bỏ đi gánh nặng.
- Yên tâm đi.Mình hiểu Kim Ngân mà.Con nhóc ấy không phải là không hiểu lý lẽ đâu.Thôi trông bạn có vẻ cũng mệt rồi,nghỉ ngơi tí đi nhé...
Quả thật đang rất mệt mỏi sau chuyến bay.Đã vậy định nhắm mắt nghỉ ngơi lại nghe chuyện của Thanh Duy.Đến bây giờ Đình Phong đã thật sự kiệt sức rồi.Không nấn ná thêm,Đình Phong vươn vai rồi cười nhẹ:
- Mình ngủ tí nhé.Tối tụi mình đi nhà thờ rồi đi chơi Noel...
- Coi kìa,bạn còn đang mệt mỏi như vậy ?
- Mệt mỏi gì chứ ? Đình Phong này không có khái niệm mệt mỏi nhé. - Đình Phong bĩu môi và như để chứng minh rằng mình vẫn còn “mạnh mẽ” lắm,cậu bật dậy ôm chầm lấy Thuỷ Băng...
- Đấy bạn thấy chưa ? Mình còn “tốt” mà - Đình Phong cười khì khì sau cái ôm tuy không lâu nhưng ấm áp.Trên người con được vây quanh bởi hương vị mang tên “Thuỷ Băng“....
- Thôi ngủ đi ông tướng... - Sau vài giây “đơ”,Thuỷ Băng đỏ mặt rồi mới bẽn lẽn nói...
- Okay,6h có mặt ở phòng mình nhé.
- Ừm... - Thuỷ Băng mỉm cười.Đã mệt mỏi như vậy mà vẫn còn nhớ đến sở thích của cô,nhớ đến thói quen đi vào nhà thờ mỗi dịp giáng sinh mặc kệ cho giấc ngủ của mình bị rút ngắn...Thật là không biêt lo cho mình.,Ngốc thế là cùng!
Khẽ đóng cửa phòng.Quay về phòng mình thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt.Thay vào đó là khuôn mặt trầm tư suy nghĩ.Phải!Thuỷ Băng đang tìm cách thuyết phục Kim Ngân....