Tại nhà Thanh Duy....
Lúc này,tại một nơi khác trên trái đất,cách xa cặp đôi Thuỷ Băng - Đình Phong hơn 300km về phía tây nam,có một chàng trai đang ngồi với khuôn mặt....đưa đám.Tại sao ư ? Vì người đó đã trót làm một nửa của mình mất rồi.Mà nếu là chuyện do chính Thanh Duy gây ra thì cũng chẳng làm cậu phải đau đáu thế này.Thật sự Kim Ngân hiểu lầm cậu mà.Khổ nỗi,có giải thích cách mấy thì con nhóc cứng đầu ấy cũng không chịu ra gặp.Cứ mỗi lần đến là đều nhận được câu nói bất hủ “Kim Ngân nó không có nhà con ơi!”,và sau đó là gương mặt thất thểu ra về của Thanh Duy.Thật sự cậu muốn nói với Kim Ngân rằng cậu chỉ yêu mình con nhóc tinh nghịch siêu quậy này thôi,rằng những chuyện cô thấy không phải là sự thật,rằng đó chỉ là cô bạn thân mới ở Anh về và tình cờ gặp nhau sau bao năm,một bữa cơm đơn thuần giữa bạn bè với nhau và vì vô tình,cô bạn của Thanh Duy trượt té khi chuẩn bị ra về...Tất nhiên phản xạ tự nhiên,cậu kéo cô bạn của mình lại và lấy hai tay vòng sau đỡ lưng nhưng không ngờ lại bị ai kia phát hiện...
Bây giờ đã là 5 ngày rồi,5 ngày rồi Thanh Duy không được nhìn thấy nụ cười tinh nghịch mỗi khi quậy phá một cái gì đó rồi tiếp đó là gương mặt hối lỗi với đôi mắt tròn xoe sắp khóc khi làm cậu giận...Tất cả,không lúc nào những hình ảnh đó thôi không hiện lên trong tâm trí.Cười một mình với quá khứ đầy màu hồng,nhưng mỗi khi nghĩ đến thực tại cậu không thể nén một tiếng thở dài....
- Làm sao đây ? Làm sao đây ? - Thanh Duy luôn tự nói với chính mình và lần nào cậu cũng ngán ngẩm,bản thân cậu cũng chẳng biết làm thế nào...
Bỗng một sáng kiến nảy ra trong đầu,đúng rồi là Đình Phong,chỉ có thể tên đó mới giúp được mình.Nghĩ là làm,với ngay cái điện thoại để trên bàn rồi nhanh chóng lướt trên màn hình danh bạ....
- A lô.... - Sau vài nhịp chuông thì Đình Phong bắt máy...
- Sao rồi,vui không ? - Thanh Duy gian gian hỏi,nếu là video call thì chắc cái điện thoại của Đình Phong đã nát đi từ đời nào vì khuôn mặt này...
- Vui chứ sao không ? - Đình Phong hãnh diện.Nhưng cậu chỉ nói cho oai thế thôi chứ cả hai mới đáp máy bay xuống thôi làm sao mà biết sẽ “vui” hay “không vui“...
- Phải rồi,mày thì vui rồi...Mày sẽ quên người anh em của mày ngay thôi... - Thanh Duy bắt đầu nhập đề,giả vờ than thở thật ảo não để gây động lòng đối phương...
Nhưng khổ nỗi,nếu Thanh Duy “diễn” với người khác thì chắc có lẽ người đó rơi ngay chóc vào bẫy.Nhưng cậu lại quên một điều,đối phương đang là người rành cậu quá xá cỡ...
- Thôi đi chú,có chuyện gì nói đại ra đi.Diễn hoài!!! - Đình Phong cười khúc khích,định lừa cậu à? Chưa đủ trình đâu cưng!!!
- Ờ thì,chuyện là như thế này...... - Thanh Duy thở dài kể lại tất cả mọi chuyện cho Đình Phong nghe,sau khi kể xong đời nào rồi mà bên kia vẫn không lên tiếng.Những tưởng tên bạn trời đánh đã cúp rồi nên cậu bực bội hét vào điện thoại....
- Ê thằng kia,tao đang tâm sự mà sao lại cúp thế hả ?
Đình Phong sau khi nghe xong đang trầm ngâm nghĩ cách cho Thanh Duy nên không lên tiếng...Nào ngờ bị hét bất ngờ nên cái lỗ tai tội nghiệp của cậu lãnh hết...Cậu nhăn nhó xoa cái lỗ tai của mình rồi gầm gừ:
- Anh đang nghĩ cách cho chú mà chú trả ơn như thế đấy hả ?
- Ơ,hì hì tao cứ tưởng....
- Anh có cách cho chú rồi đây...
- Gì ? Cách gì nói tao nghe đi.Tao hậu tạ cho... - Thanh Duy sốt sắng.Dù thế nào đi nữa,chỉ cần có cách giúp dù phần trăm thành công là nhỏ nhất cậu cũng cam lòng...
- Việc này tao phải nhờ đến Thuỷ Băng,hai người đó thân thiết với nhau chắc cô ấy có thể giúp mày được...
- Vậy....tất cả nhờ mày đấy...
- Yên tâm đi,chúng ta là anh em mà.Lẽ nào tao không giúp mày ? - Đình Phong bật cười.Đây là lần đầu tiên cậu thấy Thanh Duy van xin cậu,khó tin thật!
- Hì,cảm ơn mày và Thuỷ Băng nhé - Thanh Duy cười nhẹ rồi cúp máy.Chắp hai tay,đưa mắt lên trời cầu nguyện (sao mà trẻ con thế ?).Cậu chỉ mong sao Kim Ngân thôi giận cậu,quay về bên cậu,không có cô chắc cậu không sống nổi vì nhớ quá !