Xuân Nhi khuôn mặt hốc hác, mỏi mệt ngồi tựa vào chiếc ghế đặt bên giường, thiu thiu ngủ, nàng ta đã gần như thức trắng mấy ngày nay rồi.
– Xuân Nhi!
Tiếng gọi trầm khàn và rất nhỏ nhưng cũng khiến Xuân Nhi giật mình tỉnh giấc. Ánh mắt nàng ta có chút hốt hoảng, nhưng ngay khi nhìn thấy người nằm ở giường đang mở mắt nhìn mình thì Xuân Nhi lập tức tỉnh táo trở lại, vô cùng vui mừng kêu lên.
– Vương gia, người tỉnh rồi.
Nói rồi Xuân Nhi vội vàng chạy lại giường, quỳ xuống bên cạnh Dương Thiên Vũ.
– Người khát không? Nô tỳ đi báo cho đại phu nhé?
Dương Thiên Vũ mệt mỏi lắc đầu, Xuân Nhi lập tức im lặng đợi sai bảo. Mấy ngày hôn mê lại mất nhiều máu, gương mặt anh tuấn của Dương Thiên Vũ bây giờ có mấy phần hốc hác, nhợt nhạt, cằm lún phún râu, cả người toát ra vẻ mỏi mệt, kiệt sức, nhưng ánh mắt đen láy vẫn cực kỳ thanh tĩnh. Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt.
– Vương phi đâu?
Nghe câu hỏi này, sự vui mừng trên mặt Xuân Nhi thoắt cái biến mất tăm, nàng ta cúi đầu, ấp úng hồi lâu.
– Vương… vương phi…
– Vương phi đâu?
Dương Thiên Vũ hỏi lại một lần nữa, ngữ khí tỏ vẻ không hài lòng. Xuân Nhi càng cúi thấp đầu, mặt thoắt trắng thoắt xanh.
– Vương phi… không thấy đâu nữa.
Hàng mày kiếm cau chặt, ánh mắt hắn lóe tia giận dữ.
– Sao lại không thấy?
Mặc dù giọng Dương Thiên Vũ rất nhỏ, lại khàn, nhưng Xuân Nhi cảm nhận rõ luồng sát khí mạnh mẽ trong câu hỏi ấy. Đầu Xuân Nhi cúi thấp tới mức sắp chạm đất, giọng nói bất giác run lẩy bẩy.
– Hôm ấy Hắc Mã đi theo vương phi nhưng bị một đám người áo đen tập kích. Hắc Mã suýt chút nữa mất mạng… vương phi… vương phi bị người ta… bắt đi rồi…
Sát khí cháy bừng bừng trong mắt Dương Thiên Vũ. Bàn tay hắn vô thức cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh cũng nổi đầy trên trán. Hồi lâu không thấy vương gia nói gì, Xuân Nhi mới to gan chậm chạp ngẩng đầu, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Dương Thiên Vũ, trái tim nàng ta càng đập điên cuồng, toàn thân run lẩy bẩy. Vào vương phủ hầu hạ bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Xuân Nhi nhìn thấy vương gia có dáng vẻ hung thần ác sát như vậy.
– Tại sao không tìm nàng?
Hỏi xong câu này, Dương Thiên Vũ đột nhiên khom người, ho dữ dội. Xuân Nhi vội vã đưa chiếc khăn tay qua, Dương Thiên Vũ gạt sang một bên. Hắn ho hồi lâu, cuối cùng mới đỡ. Dương Thiên Vũ mở bàn tay, trong lòng bàn tay hắn ướt đẫm thứ chất lỏng màu đỏ tươi. Xuân Nhi kinh hãi lấy khăn tay lau cho Dương Thiên Vũ. Hắn ngược lại không có phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, cuối cùng bật cười, giọng đã khàn đặc.
– Bảo bọn chúng đi tìm nàng cho ta. Không tìm được cũng không cần về nữa.
Nói rồi hắn nhắm mắt, bàn tay siết chặt, vô tình siết cả chiếc khăn tay thấm đầy máu kia. Xuân Nhi nhìn vương gia một lát rồi rón rén bước ra khỏi phòng. Nàng ta cố gắng nhẹ tay nhẹ chân hết mức có thể. Bởi Xuân Nhi hiểu, trong lòng vương gia giờ phút này còn đau hơn vết thương sát gần tim kia rất nhiều.
Nhìn thấy nàng ta đi ra, Hắc Tôn vội tiến lên.
– Sao rồi?
Nhìn ánh mắt rối bời của Xuân Nhi, Hắc Tôn như lờ mờ đoán ra sự tình.
– Vương gia tỉnh rồi. Người nói phải đi tìm vương phi, không tìm được thì… thì…
– Ta biết rồi.
Hắc Tôn gật đầu, quay người bước đi. Dù Xuân Nhi không nói thì hắn cũng rõ. Bất kỳ người nào có mắt cũng có thể nhìn thấy tấm chân tình của vương gia. Thâm tình như thế mà lại chịu kết cục như vậy, sao có thể chấp nhận? Hắc Tôn cắt cử một nhóm hộ vệ canh giữ phòng của vương gia, còn bản thân hắn ra lệnh cho một trăm hộ vệ tinh nhuệ cùng mình đi tìm vương phi.
Những ngày qua, không phải bọn họ không tìm, ngược lại hộ vệ của vương phủ đã bán mạng tìm kiếm khắp hang cùng ngõ hẻm nhưng không thấy bất cứ dấu vết nào của vương phi. Rõ ràng là một người, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến mất trước mắt bọn họ, ngay giữa kinh thành không một chút dấu vết. Không chỉ hộ vệ của vương phủ, thậm chí hoàng thượng cũng phái người đi tìm vương phi. Nhưng mặc kệ bao nhiêu người tìm kiếm cũng đều không chút kết quả.
Hắc Tôn biết hiện giờ hắn mang theo một trăm người này đi cũng chẳng có hy vọng gì. Nhưng với tình hình hiện giờ, hắn cũng không biết phải làm sao. Hắc Mã vẫn chưa tỉnh, vương gia vừa tỉnh, chuyện gì cũng không hỏi, chỉ hỏi vương phi.
Đáy mắt Hắc Tôn tối thẫm, chứa đựng trăm ngàn tâm sự. Nhưng hắn hoàn toàn bình tĩnh, sai người chia thành mấy tốp đi tìm kiếm khắp nơi trong kinh thành, từ những chỗ vương phi hay lui tới, đến những chỗ hẻo lánh ít người qua lại. Bọn họ cũng cắt cử mấy người bí mật canh ở Mai phủ và mộ Mai gia nhưng đến nay vẫn chưa thấy vương phi xuất hiện. Việc vương gia bị ám sát đã có lệnh phải phong tỏa, đặc biệt việc đó lại do vương phi làm thì càng ít người biết. Vì vậy chuyện dán cáo thị là điều không thể. Bọn họ chỉ có thể âm thầm tìm người mà thôi.
Trong khi đó, tại vương phủ, sau khi báo với Hắc Tôn xong, Xuân Nhi vội chạy đi tìm đại phu và báo tin cho thái y. Đại phu lập tức đến, muốn bắt mạch cho Dương Thiên Vũ nhưng bị hắn đuổi ra, hắn nói không muốn gặp bất kỳ ai. Khoảng một canh giờ sau thái y cũng tới nơi, nhưng kết quả cũng bị đuổi ra khỏi phòng.
Mấy đại phu và thái y nhìn nhau bối rối, cuối cùng chỉ biết thở dài, ngồi uống trà do nha hoàn pha mang lên. Bọn họ không dám rời đi, nhưng cũng không có cách nào bắt mạch cho vương gia. Đối với đại phu bên ngoài còn dễ, những thái y này khi trở về còn phải bẩm báo với hoàng thượng, không cẩn thận cái mạng nhỏ của bọn họ cũng khó giữ, vì vậy chỉ còn cách ngồi đây thì thầm bàn bạc với nhau xem thế nào.
– Lương thái y? Ngài thấy thế nào? – Trần thái y lên tiếng.
Người được gọi là Lương thái y tầm ngoài ngũ tuần, dáng người gầy gò nhưng nước da hồng hào, mắt sáng linh lợi, chứng tỏ vẫn còn rất khỏe mạnh và minh mẫn. Ông ta thấy Trần thái y hỏi thì chầm chậm vuốt bộ râu muối tiêu, suy nghĩ đôi chút mới lên tiếng.
– Vừa rồi nhìn thoáng qua nên rất khó để xác định. Có lẽ nhanh cũng phải một tháng để vương gia hồi phục.
Mấy người kia nghe vậy thì gật gù. Nhát đâm không chí mạng nhưng mất máu quá nhiều, chưa kể vừa rồi lúc bọn họ vào phòng, vương gia còn nổi giận đuổi ra, dù khí lực không đủ nhưng bọn họ đều thấy lửa giận trong mắt vương gia. Thể trạng suy kiệt, hỏa khí bốc lên càng khiến chút sức lực ít ỏi còn lại khó lòng chống cự. Đối với trường hợp như này, nếu an tĩnh điều dưỡng cũng phải mười ngày mới có thể xuống giường đi lại, nhưng tâm tình vương gia không tốt sẽ khiến vết thương càng thêm trầm trọng, thời gian hồi phục càng kéo dài.
Trần thái y thở dài, gãi gãi cằm, mắt nhìn chén trà hồi lâu, mãi mới lên tiếng.
– Hay chúng ta kê đơn thuốc giúp vương gia an thần lại một chút? Hoàng thượng rất sốt ruột về tình hình vết thương của vương gia, nếu người mà biết hiện giờ như này…
Trần thái y không cần nói hết, mọi người đều hiểu. Tình hình rối ren, vương gia chính là cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng, dĩ nhiên vương gia càng nhanh hồi phục càng tốt, còn nếu vết thương của vương gia có chiều hướng chuyển biến không tốt thì chắc chắn tội này thuộc về bọn họ. Mà ai cũng biết, thuốc của vương gia chính là vương phi. Bọn họ hoàn toàn không biết việc Tiểu Duệ chính là kẻ gây ra vết thương này, chỉ biết vương gia và vương phi thâm tình, nhưng đúng ngày vương gia bị thương thì vương phi cũng mất tích. Vì vậy bọn họ suy đoán hiện giờ vương gia nổi giận như vậy là vì chưa tìm thấy vương phi.
Sau khi bàn bạc xong, bọn họ kê một đơn thuốc an thần để giúp vương gia ngủ nhiều hơn một chút, như vậy vết thương cũng có nhiều thời gian hồi phục hơn. Sau khi xong xuôi, năm người nhìn nhau, trong mắt hai vị thái y tràn đầy vẻ hâm mộ ba vị đại phu kia. Trước nay bọn họ luôn tâm cao khí ngạo, nghĩ rằng bản thân có thể trở thành thái y trong cung, y thuật đương nhiên cao siêu hơn người, thường không coi mấy vị đại phu bên ngoài cung ngang hàng với mình. Nhưng bây giờ, đứng trước cảnh sắp phải trở về cung báo cáo tình hình với hoàng thượng, trong lòng hai vị thái y này đột nhiên tràn đầy cảm giác ngưỡng mộ và ghen tị.
Lương thái y và Trần thái y thở dài thườn thượt, mang theo tâm trạng nặng nề, cúi đầu, xách hộp thuốc và kim châm quay bước trở về hoàng cung.
Xuân Nhi vẫn đứng rón rén bên ngoài phòng Dương Thiên Vũ, hắn không cho bất cứ ai vào phòng.
Còn ở trong phòng, Dương Thiên Vũ ngồi dựa lưng vào mấy chiếc gối kê trên thành giường, ánh mắt tối thẫm nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Hắn đang suy nghĩ lại những lời Tiểu Duệ nói hôm đó. Hắn cũng đã đoán được kẻ nào đứng đằng sau tất cả những chuyện này. Nhưng tại sao diễn tiến đến mức ấy mà người của hắn không mảy may phát giác?
Chính điều đó mới khiến Dương Thiên Vũ nổi giận. Hắn vốn là người cẩn thận, kín kẽ, làm việc gì cũng suy tính chu toàn. Nhưng lần này hàng loạt việc như vậy xảy ra mà đám thuộc hạ không biết chút gì khiến hắn khó lòng kìm nén được cơn giận. Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong óc. Hắn đã suýt quên mất chuyện đó. Hắn đã từng nói về đường hầm bí mật thông từ vương phủ ra bên ngoài. Ý nghĩ này làm thông suốt những băn khoăn của Dương Thiên Vũ.
Hắn đã hiểu ra tất cả, cũng có thể đoán được tám, chín phần những âm mưu thâm hiểm ẩn giấu đằng sau. Đôi mắt có phần mông lung của Dương Thiên Vũ càng tối thẫm lại, ẩn chứa vô số căm thù, hận ý. Hắn – Dương Thiên Vũ – quyết không cho phép bản thân thua kẻ đó!