Lúc Tiểu Duệ bước xuống xe, nàng kinh ngạc đến mức nói không nên lời. Người phụ nữ ôm đứa trẻ trong lòng, đôi giày rách nát thấm đầy máu, cả người ướt đẫm mồ hôi vì chạy theo xe ngựa cả canh giờ. Mấy thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã khó chịu xua tay.
– Cút đi, mau cút đi.
Nhưng Tiểu Duệ đã bước đến gần người phụ nữ. Người này mắt rớm lệ, nhìn Tiểu Duệ đầy chờ mong. Nàng rút trong tay áo ra một cây trâm ngọc, cây trâm này Dương Thiên Vũ tặng nàng, nàng vốn muốn vứt đi nhưng mãi vẫn chưa thể xuống tay được.
– Ngươi cầm lấy cây trâm này đi.
Người phụ nữ kinh ngạc nhìn Tiểu Duệ, cuối cùng run rẩy nói.
– Công tử, ta thân phận nghèo hèn, cầm cây trâm này đến cửa tiệm bán, sợ rằng còn bị đánh cho một trận, nói là đồ ăn cắp. Xin công tử đại nhân đại lượng thu nạp đứa nhỏ làm gia nô.
Tiểu Duệ ngẫm nghĩ một chút, đúng vậy, nếu người này quần áo rách rưới, lại có trâm ngọc đem đi bán, chỉ sợ sẽ bị lôi thẳng đến quan phủ. Nàng thở dài.
– Ta đang có việc phải đi xa, không thể mang theo một đứa trẻ. Vậy ta sẽ mang đồ đi bán giúp ngươi, được chứ?
Người phụ nữ như không tin nổi vào tai mình, phải mất một lúc mới bừng tỉnh, quỳ sụp dưới chân Tiểu Duệ.
– Đội ơn công tử. Đội ơn công tử.
Tiểu Duệ quay lại nhìn mấy người đang mặt nhăn mày nhó hết sức khó chịu kia.
– Ta đi bán mấy món đồ, chỉ một lát thôi. Các người cứ thuê phòng đi. Ta nhớ nơi này rồi, lát nữa sẽ quay lại.
Đại Hổ chần chừ một lát, cuối cùng đành nín nhịn lên tiếng.
– Công tử tấm lòng Bồ Tát thương người nhưng hành trình gấp gáp, để tránh những chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất không nên đi lung tung ngoài phố.
Tiểu Duệ lạnh mặt, nàng biết với những người này, ôn hòa sẽ khiến bọn họ không tuân lệnh.
– Ta tự biết chừng mực. Chẳng lẽ chủ nhân của các ngươi coi ta là tù nhân hay sao?
Bọn họ thấy Tiểu Duệ như vậy thì không dám nhiều lời, chỉ biết cúi đầu. Đại Hổ sai mấy người đi vào thuê phòng và nghỉ ngơi, còn hắn dẫn theo mấy người đi cùng Tiểu Duệ đi bán trâm ngọc. Tiểu Duệ thấy hắn nhượng bộ thì cũng không làm tới nữa. Vì vậy một đám người cùng đi tìm cửa hàng để bán đồ.
Nơi này là thành nhỏ, đường phố không sầm uất như kinh thành, trời cũng đã tối nên chỉ có vài người đi lại trên đường. Bọn họ phải đi khá lâu mới tìm thấy một cửa hàng. Lúc bọn họ vào, ông chủ đang uể oải gẩy gẩy bàn tính. Nhìn thấy có khách, ông ta lập tức vui vẻ hơn hẳn, chạy ngay ra chào đón. Chỉ cần nhìn qua, với con mắt lão luyện, ông chủ lập tức biết Tiểu Duệ là trung tâm của đám người này.
– Công tử, công tử muốn mua gì?
Tiểu Duệ lắc đầu.
– Ta muốn bán mấy món đồ.
Nói rồi nàng đưa chiếc trâm ngọc ra. Ông chủ cung kính đón lấy, xem xét hồi lâu. Ông ta xem tỉ mỉ đến mức khiến Đại Hổ mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi, sẵng giọng.
– Mau lên, chúng ta còn có việc.
Ông chỉ ngẩng đầu khỏi cây trâm, cười cười.
– Vị đại ca này xin đừng vội. – Nói rồi ông ta quay qua Tiểu Duệ. – Công tử, ta gửi công tử năm mươi lạng bạc.
Tiểu Duệ nhíu mày, nàng không rõ cụ thể cây trâm đáng giá bao nhiêu, nhưng đồ Dương Thiên Vũ mua chắc chắn không bao giờ có giá như vậy.
– Ông coi ta là kẻ ngốc? Cây trâm này ít nhất cũng phải mấy chục lạng vàng.
Ông ta lắc đầu, cười cười.
– Công tử, cây trâm đúng là đẹp nhưng không bao giờ có giá đó. Huống hồ ở đây còn có vết xước nhỏ. – Ông ta chỉ vào một phiến lá trên cây trâm ngọc. – Tiệm chúng ta làm ăn nhỏ, trả giá như vậy là tối đa rồi.
Tiểu Duệ nhìn cây trâm một chút, cuối cùng nói.
– Một trăm lạng bạc. Không được, ta đi tiệm khác.
Nàng biết giá này đã là cực kỳ rẻ mạt rồi. Nhưng nơi này không phải kinh thành, các hàng quán cũng nghèo nàn hơn rất nhiều, rõ ràng bán mấy món đồ quý giá là cực khó khăn. Nàng cũng không muốn mất nhiều thời gian, công sức cho mấy việc này. Ông chủ cửa hàng nghe thấy vậy thì lắc đầu.
– Công tử, quả thực…
Không đợi ông ta nói hết, Tiểu Duệ đoạt lại cây trâm, xoay người bước về phía cửa tiệm. Ông chủ thấy thái độ kiên quyết thì mặt biến sắc, vội vàng chạy theo.
– Công tử, được, vậy ta mua cây trâm này. Công tử đừng đi.
Tiểu Duệ đứng lại, không quay người, lạnh lùng đưa cây trâm cho chủ tiệm. Ông ta thấy thái độ của nàng như vậy thì vội vàng chạy vào sau quầy, một lát sau mang một tờ ngân phiếu ra. Tiểu Duệ lắc đầu.
– Ta cần bạc và tiền đồng, không lấy ngân phiếu.
Ông chủ hơi ngớ ra, nhưng thấy vẻ nóng nảy hiện rõ trên mặt Đại Hổ thì lại vội quay vào quầy, một lát sau mang ra một túi bạc và mấy xâu tiền đồng. Tiểu Duệ nhận lấy, bước ra khỏi quán mà không nói lời nào. Đại Hổ vội theo ra. Mấy thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã và người phụ nữ ăn mày đang đứng ở ngoài cửa tiệm thấy Tiểu Duệ ra vội đi theo. Đi được một quãng, ở chỗ vắng người Tiểu Duệ mới dừng lại, nhìn người phụ nữ. Nàng đưa mấy xâu tiền đồng và hai mươi lạng bạc cho người phụ nữ.
– Ngươi cầm lấy mà nuôi đứa bé, cất cẩn thận, đừng để kẻ khác nhìn thấy.
Người phụ nữ không tin vào mắt mình. Nàng ta vốn chỉ muốn xin chút cháo cầm hơi, không ngờ thiếu niên này hào phóng đến vậy. Bàn tay gầy đến trơ xương của nàng ta run rẩy đưa ra, nhận lấy.
– Đa tạ ân công.
Tiểu Duệ lắc đầu.
– Nuôi đứa trẻ cho tốt, đừng bỏ rơi nó.
Nói rồi nàng bỏ đi thẳng, để lại người phụ nữ ôm đứa trẻ nhỏ trên đường phố. Sau một hồi kinh ngạc, người phụ này cũng rất khôn ngoan, vội giấu tiền vào trong ngực áo. Nàng ta chợt hiểu lý do vì sao vị công tử kia dẫn nàng đến chỗ vắng người này, chính là vì sợ kẻ khác nhìn thấy nàng ta một mình yếu đuối lại có nhiều ngân lượng sẽ sinh lòng tham mà cướp bóc. Vội vã nhìn xung quanh một hồi, chắc chắn không có ai, nàng ta ôm đứa trẻ rảo bước rời khỏi chỗ đó.
Khi đã ngồi trong quán mì, cả bản thân và đứa trẻ đều đã no bụng, lúc này người phụ nữ mới chợt nghĩ ra còn chưa biết quý tính đại danh của ân công. Nàng ta ngẫm nghĩ một chút, rồi quỳ về phía con đường nơi Tiểu Duệ trọ lại, lạy ba lạy, ơn này cả đời nàng ta e cũng không có cơ hội báo đáp, nhưng chắc chắn nàng ta sẽ ghi nhớ suốt đời về ân tình của một thiếu niên tuấn nhã đã cứu mẹ con nàng ta.
Về phần Tiểu Duệ, nàng cùng mấy người thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã trở về quán trọ. Càng rời xa kinh thành nàng mới càng cảm nhận được cuộc sống xa hoa kia chỉ thuộc về một số rất ít người. Càng đi những thành trấn càng thưa dân, cũng chẳng còn vẻ sầm uất, nhộn nhịp nữa. Giờ đây rải rác hai bên đường đầy kẻ ăn mày nằm co vào một góc. Nhìn bộ dạng sức cùng lực kiệt đến mức không muốn xin ăn của bọn họ mà Tiểu Duệ vô cùng kinh ngạc, cảm giác như trái tim bị một bàn tay bóp chặt. Nàng cũng biết chiến tranh, loạn lạc khiến dân chúng lầm than, nhưng biết là một chuyện, phải tận mắt nhìn thấy những người đói khổ nằm góc đường vật vờ như những bóng ma, chỉ còn chờ thần chết đến dẫn đi này lại là chuyện khác. Tim nàng nhói lên đau đớn.
Mặc kệ Đại Hổ nói gì, nàng vẫn không chịu về quán trọ ngay mà dùng số bạc vừa bán trâm được đi mua rất nhiều bánh bao. Vì không muốn nhờ người của Nghiêm Tinh Dã, nàng dùng cả hai tay xách chiếc giỏ bánh bao đầy ắp. Vừa đặt chiếc bánh bao nóng hổi xuống tay một người ăn mày đói lả nằm bên đường, nàng nhìn thấy ánh mắt đen thẫm của người này như ngời sáng, vội vàng vồ lấy bánh bao nuốt lấy nuốt để.
– Ăn chậm thôi kẻo nghẹn.
Nhưng người này đâu nghe thấy gì, chỉ ngồm ngoàm cắn lấy cắn để. Mấy người ăn mày khác nhìn thấy cảnh này lập tức ào đến. Vì có mấy người thuộc hạ của Nghiêm Tinh Dã đứng cạnh Tiểu Duệ nên bọn họ không dám tranh cướp, chỉ chìa những bàn tay gầy gò, bẩn thỉu về phía nàng xin bánh. Chẳng mấy chốc giỏ bánh đã hết sạch, những khuôn mặt đói khát nhìn về phía Tiểu Duệ đầy hàm ơn. Nhưng trái tim nàng vẫn bị bóp nghẹn, đến hô hấp cũng khó khăn. Nhìn bọn họ lòng càng khó chịu, Tiểu Duệ quay người bước đi.
Bọn Đại Hổ lập tức đi theo nàng. Quận vương có lệnh phải nhanh chóng đưa Mai Tư Duệ đến Chỉ Dương. Mà các châu thành càng gần phía tây càng hỗn loạn, nghèo khó. Mới ở đây, gặp vài ăn mày Mai Tư Duệ đã như thế này, đến lúc nhìn thấy người chết đói đầy đường, xác người không ai chôn cất để mặc quạ mổ thì Mai Tư Duệ còn phản ứng thế nào? Nhất định sẽ chùng chình mất thời gian, ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ. Chính vì thế ngay khi về đến quán trọ, Đại Hổ đã viết thư, cho bồ câu đưa tin báo để quận vương biết tình hình, đồng thời xin chỉ thị.
Đối với bọn họ, Mai Tư Duệ không phải chủ nhân, thực ra nàng ta giống như con tin đang bị áp giải thì hơn. Có điều quận vương đối xử với nàng ta rất khách sáo, còn bắt bọn họ phải đối xử với nàng ta cẩn thận, chính vì vậy bọn Đại Hổ mới miễn cưỡng nghe lời nàng mấy ngày nay. Nhưng đối với bọn họ, chỉ có chủ nhân mới có quyền sai phái, ra lệnh, bọn họ sao cam tâm nghe lời kẻ thù?
Đại Hổ đã đi theo quận vương nhiều năm nên rất rõ tình hình, hắn biết Mai Tư Duệ có vị trí khá quan trọng trong đại cục của quận vương, chính vì thế hắn mới phải gửi bồ câu xin chỉ thị, nếu là trường hợp khác hắn đã tùy ý xử lý rồi. Nhưng suốt mấy ngày đi cùng Mai Tư Duệ, hắn càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, không rõ nữ nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà lại được quận vương coi trọng như vậy?
Tiểu Duệ ăn một mình trong phòng, nàng không ăn cùng bọn Đại Hổ. Bọn họ mười mấy người ngồi quanh một chiếc bàn lớn giữa tầng một quán trọ, vừa ăn thịt, uống rượu vừa nói chuyện ầm ĩ. Mấy người kia thấy Đại Hổ trầm tư thì lập tức kính rượu hắn. Đại Hổ vốn là kẻ quen dùng nắm đấm, hắn cũng chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, lập tức nâng bát rượu uống cạn vô cùng sảng khoái. Tiếng nói chuyện huyên náo khắp quán trọ nhỏ.