Tiểu Duệ he hé cửa sổ phòng, nàng ghé mắt nhìn qua khe cửa hẹp, cố vặn vẹo, rướn người mãi cũng thấy bóng Hắc Tôn. Hắc Tôn đứng thẳng tắp như cán bút, mặc chiếc áo lam quen thuộc, hai tay ôm thanh Thần Ưng kiếm mà hắn vô cùng yêu quý. Nghe nói thanh kiếm này cực kỳ quý giá, chém sắt như chém bùn, chính Dương Thiên Vũ đã ban thưởng cho hắn trong một lần hắn lập được công lớn. Tiểu Duệ vò đầu bứt tai, cánh cửa này mở to hơn chút nữa nhất định sẽ phát ra tiếng động, chắc chắn thu hút sự chú ý của mấy tên hộ vệ kia.
Nhưng không thử sao biết có thể thành công hay không? Bị nhốt cả ngày trong phòng như này, chắc nàng buồn chán đến phát điên lên mất. Huống hồ chuyện đêm qua vẫn quanh quẩn trong đầu.
Tiểu Duệ cố gắng mở cửa thật khẽ. Một tiếng “kẹt” nhẹ vang lên, nàng như muốn đứng tim. Nhưng lạ thay, Hắc Tôn cùng mấy tên kia vẫn không có hành động gì. Nín thở, nàng nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ to thêm chút nữa, đến khi vừa đủ thân mình chui lọt thì mọi chuyện đều trôi chảy, yên bình. Tiểu Duệ mừng thầm trong lòng, nhón gót, trèo qua cửa sổ ra khỏi phòng.
Chân tiếp đất êm ái, Tiểu Duệ thở phào, quay người lại. Một bóng áo lam đứng chắn sừng sững ngay trước mặt. Tiểu Duệ trợn mắt, cười ngây ngốc.
– Hắc Tôn!
– Cô nương, mời quay về phòng.
Tiểu Duệ đưa tay gãi gãi tóc, nở nụ cười gượng gạo rồi trèo ngược lại phòng, lúc nàng trở vào xong, quay lại đóng cửa sổ thì đã thấy Hắc Tôn đứng im ở chỗ cũ từ lúc nào rồi.
Tiểu Duệ bước về phía chiếc bàn gỗ giữa phòng, tự rót cho mình một chén trà. Nàng đăm chiêu nhìn chiếc chén dưới tay, một lát sau uống một hơi cạn sạch, rồi vui vẻ đứng dậy, đẩy mạnh cánh cửa lớn. Hai mắt Tiểu Duệ cong cong vui vẻ khi thấy dáng điệu giật mình của Hắc Tôn.
– Hắc Tôn, chúng ta ra phía ngoài sảnh uống trà đi.
– Vâng, cô nương.
Hắc Tôn cúi đầu rồi lặng lẽ đi theo Tiểu Duệ. Mang theo mấy người mặt mũi lạnh tanh ra tiền sảnh, một mình ngồi thưởng trà, Tiểu Duệ cảm thấy vô cùng không thoải mái, cứ như thể mình là tội phạm bị canh giữ vậy. Rõ ràng mấy tên này là hộ vệ, nhiệm vụ bảo vệ nàng, tại sao lại thành giám sát nàng như thế này?
– Hắc Tôn, chúng ta đi dạo phố một chút.
Hắc Tôn lập tức tiến lên, đứng trước Tiểu Duệ.
– Cô nương, vương gia đã căn dặn không được để cô nương ra ngoài, trên phố đông người, nguy cơ kẻ xấu trà trộn vào rất lớn.
– Nhưng ta đã ở trong phòng nửa ngày nay rồi, ngủ cũng không ngủ nổi. Nếu ngươi còn cản nữa, ta sẽ đánh hết mấy người, bỏ về nhà cũ đấy.
Hắc Tôn thoáng tái mặt. Hắn đứng ngay đơ như khúc gỗ, không biết phải làm sao. Vị cô nương này bình thường cũng có chút ngang ngược, nhưng tựu trung rất tốt, chưa bao giờ gây khó dễ cho bọn hắn, cũng chưa bao giờ coi bọn hắn là hạ nhân. Nhưng bây giờ nàng lại gây khó dễ cho bọn hắn như thế này, thật khiến hắn khó xử. Kiên quyết ngăn cản, nhất định sẽ khiến nàng nổi giận, vị vương gia uy vũ lẫy lừng kia còn sợ không dám đắc tội với nàng, huống gì chỉ là một tên hộ vệ cỏn con như hắn, sao dám chọc giận nàng. Nhưng để nàng đi thì tức là làm trái lệnh vương gia. Thật là tiến thoái lưỡng nan.
Nhìn thấy vẻ băn khoăn, khó xử của Hắc Tôn, Tiểu Duệ mỉm cười đầy trượng nghĩa.
– Yên tâm, nếu tên mặt lạnh kia hỏi đến, cứ bảo do ta đánh các ngươi một trận rồi bỏ đi.
Nói rồi nàng ung dung đi trước, để mặc Hắc Tôn mặt đen như cột nhà cháy theo sau. Bị đánh cho một trận? Bọn hắn như thế khác nào lũ phế vật, còn đòi hộ vệ ai nữa chứ?
Không nhằm hướng phố lớn mua bán sầm uất, nhiều thứ chơi thú vị để đi, Tiểu Duệ lại đi về phía khu phố ngay gần quán trọ bị cháy đêm qua. Lúc này những người phụ nữ trên phố đang bàn tán đủ thứ về đám cháy, về việc quan binh đang phong tỏa toàn bộ khu vực quán trọ để tra xét.
– Cô nương, khu vực này không an toàn, hay là…
Tiểu Duệ ra dấu cho Hắc Tôn đừng nói nữa. Nàng đứng bên quầy hàng trang sức, mân mê chiếc vòng ngọc. Ngay gần bên nàng, hai người phụ nữ đang rôm rả miêu tả cảnh quan binh điều tra sáng nay.
Sau khi đi loanh quanh một hồi, nghe những tin bát quái một lát, nàng dẫn mấy người hộ vệ đi ra khỏi con phố đó. Ánh mắt Tiểu Duệ đầy vẻ đăm chiêu.
– Hắc Tôn, ngươi nói xem, ta theo vương gia trở về kinh thành là quyết định đúng hay sai?
– Cô nương… – Hắc Tôn cả kinh không nói nên lời.
– Không phải vì bị các ngươi đi theo kè kè mà ta nảy ra suy nghĩ này đâu. – Nàng uể oải lắc đầu. – Ngươi nói xem, vinh hoa phú quý mà sống trong tâm trạng phấp phỏng, bất an với nghèo khó nhưng vô lo thì cái nào tốt hơn?
Không đợi câu trả lời, nàng quay người, chầm chậm bước đi. Những ý nghĩ hỗn độn trong đầu, rốt cuộc nàng là ai? Những chuyện này là gì? Tại sao nàng lại bị cuốn vào vòng xoáy này?
Nhưng nàng cũng hiểu rõ một điều, nàng không thể trở về căn lều cỏ của mình được nữa. Một khi đã bị cuốn vào câu hỏi về thân phận, tâm trí nàng chắc chắn không thể an ổn nếu chưa tìm ra câu trả lời.
Chẳng nói chẳng rằng, Tiểu Duệ lặng lẽ trở về quán trọ, yêu cầu Hắc Tôn mang bút, giấy cho mình rồi ở trong phòng cả buổi chiều. So với việc nàng đòi đi ra ngoài thì bây giờ càng khiến Hắc Tôn lo lắng hơn. Hắn không rõ rốt cuộc Tiểu Duệ đang nghĩ gì? Nếu nàng muốn trở về lều cỏ, hắn biết nói thế nào với vương gia?
Trong khi đó, cách một cánh cửa, khuôn mặt thanh tú của Tiểu Duệ nghiêng nghiêng bên bàn, trước mặt nàng là tờ giấy chi chít chữ, gạch xóa nham nhở. Khi mặt trời ngả về phía tây cũng là lúc Tiểu Duệ buông chiếc bút lông xuống, nắm chặt tờ giấy, vò nát trong lòng bàn tay. Nếu đã quyết, nàng nhất định phải biết được câu trả lời!
Khuya hôm ấy Dương Thiên Vũ mới trở về quán trọ, nghe Hắc Tôn báo cáo tình hình, hai hàng lông mày của hắn càng ngày càng chau chặt lại. Nhất là khi biết Tiểu Duệ đã nhốt mình trong phòng suốt cả buổi chiều nay không chút động tĩnh. Hắn vội vã đến trước phòng nàng, gõ nhè nhẹ, trong phòng vẫn sáng đèn nhưng không có tiếng trả lời. Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Tiểu Duệ đang nằm trên giường, say sưa ngủ. Khuôn mặt nàng an tĩnh, đôi hàng mi dài như cánh bướm đậu hờ trên khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết. Hắn lặng lẽ đi đến, ngồi xuống bên giường. Chỉ cần nhìn thấy nàng là mọi lo lắng, phiền muộn trong lòng đều tan biến. Hai năm qua, hắn đã chờ đợi giây phút này biết chừng nào.
***
Tiểu Duệ vén rèm xe, ló đầu ra bên ngoài nhìn, Dương Thiên Vũ thấy thế nhưng cũng không cản nàng. Trước mắt Tiểu Duệ, cổng thành cao vời vợi, cánh cổng bằng gỗ to lớn, nặng nề, sơn màu đỏ sẫm mở rộng, hai bên có hai hàng lính cầm giáo đứng canh gác. Họ đã đến kinh thành. Kinh thành, nơi hoàng đế ngự hiện ra thật to lớn, uy nghi và sầm uất. Xe ngựa thong dong đi qua các con phố, đâu đâu cũng là hàng quán, nhà cửa san sát, người xe nườm nượp, không nghèo nàn, vắng vẻ như thôn nhỏ của nàng.
Ở kinh thành người ta sống cũng phóng khoáng hơn. Các tiểu thư quyền quý cũng ra phố đi dạo như con gái thường dân. Chỉ khác là họ đều phục sức lộng lẫy và có tì nữ theo hầu.
Xe ngựa rẽ phải, mọi sầm uất từ lúc vào thành đến giờ bỗng nhiên biến mất. Tiểu Duệ gần như soãi nửa người ra khỏi xe để nhìn ngó. Hai bên là những bức tường cao vòi vọi, chỉ thấy thấp thoáng bên trong là những cây cổ thụ cao lớn xanh um hoặc chóp nhà đỏ tía. Thấy nàng nhón gót như muốn nhảy ra ngoài, Dương Thiên Vũ vội vàng túm nàng, lôi ngược lại vào trong xe.
– Có chuyện gì vậy? – Hắn hỏi.
– Trong kia là gì thế? Sao lại im ắng như vậy?
Dương Thiên Vũ nhìn Tiểu Duệ, cười cười.
– Nhà chúng ta?
– Nhà chúng ta?
Tiểu Duệ nhắc lại, rồi nàng giật mình, như nhớ ra.
– Là nhà huynh, ta còn chưa có gả cho huynh.
– Vậy nàng đồng ý gả cho ta nhé?
– Không!
– Tại sao?
– Ta chưa muốn.
Hai người đang đối thoại như vậy thì xe dừng, đã đến cổng chính vương phủ. Hà quản gia phía ngoài xe cung kính cúi đầu đón vương gia hồi phủ. Nghe thấy tiếng nói của Hà quản gia, cuộc nói chuyện đành tạm ngừng. Dương Thiên Vũ vén rèm, nhảy ra khỏi xe rồi đỡ Tiểu Duệ xuống.
Cánh cổng sơn đỏ thẫm, hai bên đặt hai con sư tử đá to lớn, ngay phía trên là tấm biển đề bốn chữ “Lâm Vũ Vương Phủ” sơn son thếp vàng, nét chữ cứng cáp mà bay bổng, khí phách kiêu hùng mà cũng tự do phóng khoáng, nhìn vững chãi như bàn thạch mà cũng chao liệu như hùng ưng. Mấy hộ vệ và gia nhân đứng hai bên đều khom người cúi chào hai người họ. Dương Thiên Vũ phất tay áo, ra dấu cho bọn họ bình thân, rồi hắn quay qua Tiểu Duệ.
– Vào thôi, đến nơi rồi.
Tiểu Duệ gật gật đầu, ngây ngốc bước theo hắn. Nàng không muốn thừa nhận nhưng quả thực khi nhìn thấy khung cảnh này, trong óc nàng thoáng hiện lên cảm giác nửa như quen thuộc. Nhưng rốt cuộc vì sao lại cảm thấy có chút quen thuộc thì nàng không tài nào nhớ nổi, cũng không muốn thừa nhận rằng nàng càng ngày càng gần gũi với nam nhân xa lạ này, càng không muốn thừa nhận nàng cảm thấy quen thuộc khi tới nhà hắn.
Dương Thiên Vũ dắt nàng dạo qua tiền viện và hậu viện. Hắn ở tiền viện. Nàng được bố trí một khu phòng phía nam hậu viện. Ở đây cây cỏ xanh mát, vườn hoa lộng lẫy sắc hương, có một đầm nước trồng sen, giờ đang độ đầu thu, sen đã tàn, trên mặt hồ chi chít những đài sen đung đưa trong gió. Có một cây cầu đá trắng cong cong bắc ngang đầm sen, đi qua cây cầu này là một rừng mai ngút ngàn. Mùa này chỉ có những chiếc lá mai xanh mướt, còn chưa có hoa.
Sau khi giới thiệu một vòng, Dương Thiên Vũ đưa Tiểu Duệ về phòng nàng nghỉ ngơi sau chuyến đi dài, chuẩn bị đến giờ cơm tối, còn hắn nói phải vào cung diện kiến hoàng thượng có chút chuyện, đi một lát sẽ trở về ăn tối cùng nàng.