Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 18: Chương 18: Táo xanh




Hà quản gia sắp xếp cho Xuân Nhi và Mễ Lan là tì nữ chăm sóc Tiểu Duệ. Xuân Nhi năm nay mười lăm, mười sau, khuôn mặt tròn trịa, dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát. Mễ Lan chỉ độ mười ba, mười bốn, mặt trái xoan, còn nhỏ tuổi nhưng rất thanh tú, dịu dàng, xem cách hành xử còn có phần già giặn, chững chạc hơn Xuân Nhi. Cả hai đều quỳ xuống hành lễ chào Tiểu Duệ. Nàng vội vàng xua tay, đỡ hai tì nữ lên.

– Từ nay chúng ta là tỉ muội tốt với nhau, đừng khách sáo vậy.

– Tạ ơn phu nhân! – Xuân Nhi và Mễ Lan đồng thanh cảm tạ.

– Cái gì? Không được gọi ta là phu nhân.

Hai người ngơ ngác nhìn nhau, họ đã sớm được Hà quản gia thông báo chỉ còn đợi ngày lành tháng tốt là vị cô nương này sẽ thành vương phi của bọn họ. Nếu không gọi phu nhân, vậy gọi là gì bây giờ?

– Ta còn chưa chắc gả cho chủ nhân nhà các ngươi, mà cũng chẳng muốn bị gọi là phu nhân với chả vương phi gì đó, nghe già chết đi được.

Xuân Nhi và Mễ Lan cúi đầu, không biết phải nói gì, thấy vậy, Tiểu Duệ nói thêm.

– Được rồi, cứ gọi ta là cô nương giống Hắc Tôn, Hắc Mã đi, ta quen nghe như vậy rồi.

– Dạ. Phu… cô nương, để chúng nô tì hâu hạ cô nương tắm rửa ạ.

Tiểu Duệ gật gật đầu, đi theo họ vào phía trong. Cách tấm bình phong, là một bồn nước ấm thật lớn, bên trên rải rất nhiều cánh hoa hồng thơm ngát. Hai tì nữ tiến lên, cởi dây áo Tiểu Duệ. Nàng hốt hoảng giữ lại.

– Làm gì vậy?

– Nô tì hầu hạ cô nương tắm rửa ạ.

Một tay giữ áo, một tay đẩy hai người kia, Tiểu Duệ vội vã nói.

– Ta tự làm được, ta không thích bị chạm vào người, mau đi ra ngoài đi.

Thấy Tiểu Duệ phản ứng dữ dội vậy, hai tì nữ vội buông tay, cúi người lui ra ngoài. Tiểu Duệ nghiêng nghiêng người nhìn, đảm bảo hai tì nữ đã ra khỏi phòng, đóng cửa lại, nàng mới yên tâm cởi áo.

Tiểu Duệ lặng lẽ nửa nằm nửa ngồi trong bồn nước ấm, nàng chầm chậm nâng cánh tay lên. Cả một mảng sẹo trên cánh tay nàng, sau lưng cũng có vết sẹo rất lớn. Hai năm trước, khi nàng tỉnh lại đã có những vết thương này. Đối với một cô gái mà nói, đây chắc chắn là một sự đả kích rất lớn. Nàng cúi nhìn những cánh hồng dập dềnh trôi trong nước, bàn tay thanh mảnh đưa lên, nắm lấy một cánh hồng, những ngón tay thon dài chầm chậm siết lại, con người đôi khi cũng như những cánh hồng này, bị thiên mệnh nắm giữ trong tay, không cách nào thoát được hai từ “vận mệnh”.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, khoác lên mình bộ váy màu lam nhạt, lại được Xuân Nhi và Mễ Lan giúp trang điểm, Tiểu Duệ nhìn mình trong gương, không nhận ra bản thân.

– Cô nương, chiếc trâm lục bảo này hợp với cô nương quá, nhìn xem, cài lên tóc thật đẹp. – Mễ Lan đứng một bên, dịu dàng khen ngợi.

– Đúng vậy, đúng vậy, vương gia quả có mắt chọn.

Nhưng Tiểu Duệ thì ngược lại, nàng nhăn nhó nhìn mớ váy tới mấy lớp vải, lại dài thướt tha, rồi đủ thứ vòng vàng trâm ngọc trên người.

– Vướng víu chết đi được.

– Cô nương, các tiểu thư đều phục sức như này, chỉ vài hôm là quen thôi ạ.

– Bỏ cái vòng này ra đi, khó chịu quá, cứ như ai đang bóp cổ ta vậy. – Nàng gỡ gỡ chiếc vòng trên cổ ra.

Nghe vậy, hai tì nữ cũng không dám cản. Chẳng mấy chốc chỉ còn mỗi cây trâm màu lục trên mái tóc dài đen lánh của Tiểu Duệ. Chỉ với một chiếc trâm trên tóc cũng đủ toát lên vẻ đẹp trong sáng, thuần khiết của Tiểu Duệ. Hai tì nữ đều tấm tắc khen vẻ đẹp của chủ nhân, đúng là chẳng cần cầu kỳ vẫn lộng lẫy hơn người.

– Các ngươi vào đây bao lâu rồi?

– Dạ. – Xuân Nhi lên tiếng trước. – Nô tì mới được mua về hơn năm nay ạ.

– Còn nô tì mới có ba tháng. Vương gia đi trên phố, thấy nô tì đang bán thân để lo tang lễ cho phụ thân, người rủ lòng thương đã đưa nô tì về phủ.

– Vậy còn Hà quản gia, ông ấy ở đây lâu chưa?

– Nô tì nghe nói công việc quản gia này là cha truyền con nối. Hà lão lão trước đây từng là quản gia cho vương gia khi người còn là hoàng tử. Sau này Hà quản gia tiếp quản công việc của cha mình.

– Vậy hắn cũng xem như là người thân tín của Lâm Vũ Vương gia rồi.

Tiểu Duệ trò chuyện với hai tì nữ, hỏi thăm tình hình trong phủ một hồi thì thấy có một gia nhân tới báo vương gia được hoàng thượng giữ lại cung dùng bữa tối nên về trễ, nhắn nàng đừng đợi, Tiểu Duệ chỉ lặng lẽ gật đầu rồi cho tất cả người hầu lui ra.

Nàng cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng. Chăn này được dệt từ lụa thượng hạng, đắp vào cảm giác mềm mại, mát mẻ, rất dễ chịu. Vì vậy mà chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã chìm vào giấc ngủ.

Đến tận nửa đêm Dương Thiên Vũ mới trở về phủ, nghe hạ nhân báo Tiểu Duệ không chịu ăn tối khiến hắn có chút lo lắng. Hai năm qua hao tâm tổn sức không biết bao nhiêu mà kể mới tìm được nàng, đã có những lúc hắn tưởng tuyệt vọng rồi, không ngờ may mắn vẫn mỉm cười, nàng vẫn còn sống, nhân duyên giữa hắn và nàng chưa đứt. Cứ ngỡ tìm được nàng rồi hắn nhất định sẽ không rời nàng một bước, nhưng bây giờ tình hình đất nước đang hết sức rối ren. Hoàng đế đăng cơ chưa lâu, phản trong giặc ngoài cấu kết với nhau, tình hình vô cùng bất ổn. Phận là trụ cột nước nhà, hắn không thể bỏ mặc xã tắc không quản, chỉ lo vui thú điền viên cùng thê tử. Dương Thiên Vũ thở dài, nàng lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi như thế, hắn tự cảm thấy bản thân thật có lỗi.

Hắn vừa đến nam viện thì Xuân Nhi đã vội chạy ra đón.

– Tình hình Mai cô nương thế nào?

– Bẩm vương gia, Mai cô nương ngủ suốt từ chập tối tới giờ ạ. Chúng nô tì không dám quấy rầy cô nương.

– Ta bảo các người phải chăm sóc nàng cho tốt, vậy mà các người để nàng chịu đói đi ngủ như thế, đó gọi là chăm sóc chủ tử hả?

Đã vào Lâm Vũ vương phủ hơn một năm nay, vương gia ngày thường bận rộn, bản tính cũng lạnh lùng, xa cách, nhưng Xuân Nhi chưa bao giờ thấy vương gia nổi giận như lúc này. Xuân Nhi sợ hãi vội quỳ sụp xuống.

– Xin vương gia tha tội, xin vương gia tha tội.

Hắn bực bội bước lên phía trước, mặc kệ Xuân Nhi vẫn luôn miệng xin tha tội phía sau. Thấy hắn đã bước vào phòng Tiểu Duệ rồi, Mễ Lan mới rón rén tiến đến, đỡ Xuân Nhi dậy.

– Ta chạy đi báo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tỷ pha trà đi.

– Ừ.

Hai người vội vàng đi làm, không đợi chủ nhân phân phó. Ngày thường vương gia cũng ít ở phủ nên hạ nhân đôi khi lười biếng, lơ là, bây giờ vị cô nương này xuất hiện, dù cô ấy tính cách có vẻ tốt, cũng không sai bảo hay quát mắng gì bọn họ, nhưng thái độ của vương gia như vừa rồi chứng minh cô ấy rõ ràng là viên minh châu vương gia trân quý, nếu chăm sóc nàng không chu đáo, bọn họ e rằng mạng cũng chẳng giữ nổi mất.

Dương Thiên Vũ thoáng giật mình khi thấy Tiểu Duệ đang ngồi cuộn tròn trên giường, mắt nhìn thẳng về phía hắn.

– Nàng tỉnh rồi?

– Bị ngươi làm cho tỉnh đó.

Chỉ cần không hài lòng là Tiểu Duệ lại đổi cách xưng hô ngay được, thật khiến người ta đau đầu.

– Ừm, ta… xin lỗi.

– Ngươi quát bọn họ làm gì chứ? Miệng ta, ta muốn ăn hay không là quyền của ta, sao lại trách mắng mấy người đó.

– Ít ra bọn họ cũng phải khuyên nhủ nàng chứ, đó là bổn phận…

– Vậy bổn phận của ngươi với ta là gì? – Tiểu Duệ cắt ngang lời hắn.

Dương Thiên Vũ cứng miệng, không biết phải trả lời ra sao. Hắn đi tới gần Tiểu Duệ, cố gắng dịu giọng hết mức có thể.

– Vì có một số việc nên ta và hoàng thượng cần bàn bạc hơi lâu. Ta xin lỗi đã lỡ hẹn dùng bữa tối với nàng. Đều tại ta không chu đáo.

Tiểu Duệ nhảy phốc một cái xuống dưới giường, cũng chẳng thèm đi giày.

– Dương Thiên Vũ à Dương Thiên Vũ, ngươi xem, ta đang sống tự do, thoải mái biết bao nhiêu, giờ tự dưng bị bắt nhốt vào tòa nhà sơn son thếp vào hào quang chói lọi nhưng lạnh lẽo, bức bí này. Ngươi bảo ta phải sống làm sao?

Dương Thiên Vũ đột nhiên mỉm cười. Dù không còn nhớ được chuyện quá khứ, nhưng cá tính tự do, phóng khoáng của Tiểu Duệ vẫn không đổi. Từ nhỏ nàng đã không chịu làm tiểu thư hiền thục, mà luôn nhảy nhót khắp nơi, trêu chọc đủ mọi người. Nhưng cũng chính sự hoạt bát ấy của nàng đã trói chặt trái tim vị hoàng tử luôn sống âm thầm, đạm mạc Dương Thiên Vũ.

– Đi nào, ta có cái này cho nàng xem.

– Gì chứ?

– Đi theo ta.

Tiểu Duệ miễn cưỡng để Dương Thiên Vũ kéo đi. Vòng vèo một lúc, họ dừng bước trước một căn phòng rộng lớn, đèn đóm sáng trưng.

– Đây chẳng phải là thư phòng của ngươi sao?

– Đúng vậy. – Hắn mỉm cười vẻ bí hiểm. – Vào đây.

Tiểu Duệ bán tín bán nghi đẩy cửa bước vào. Rồi nàng “oa” lên đầy thích thú. Trước mặt nàng là một con chó ngao nhỏ đang nằm ngoan ngoãn bên chân bàn. Thấy người, con chó ngẩng đầu nhìn chăm chú, đôi mắt đen láy cực kỳ linh hoạt. Bộ lông của nó màu đỏ, đôi tai cụp xuống, hết sức đáng yêu. Tiểu Duệ vui vẻ chạy đến bên con chó nhỏ.

– Ta sờ vào nó được chứ?

– Dĩ nhiên rồi.

Tiểu Duệ sung sướng giơ tay ra, khẽ huýt huýt gọi con chó nhỏ. Con chó vẫn nhìn nàng chăm chú, không động đậy. Một lát sau nó mới hơi vươn đầu ra phía trước, ngửi ngửi tay nàng. Chẳng mấy chốc mà Tiểu Duệ đã “dụ dỗ” thành công con chó nhỏ, nó nằm gọn lỏn trong lòng nàng, đuôi hơi ve vẩy, vẻ mặt vô cùng thoải mái và thân thiết, cứ như thể nó đã quen Tiểu Duệ từ rất lâu rồi vậy. Nàng quay về phía Dương Thiên Vũ.

– Cảm ơn huynh nha, ta rất thích nó.

Dương Thiên Vũ cũng bó tay với cách thay đổi xưng hô chỉ trong chớp nhoáng của nàng, chỉ biết gật gật đầu.

– À mà nó tên là gì vậy?

– Nó chưa có tên, nàng đặt tên cho nó đi.

– Ừm, vậy gọi mày là… Táo Xanh nhé.

Dương Thiên Vũ vừa đưa chén trà lên môi, suýt thì phụt hết ra, may mà “đạo tâm” của hắn vững vàng mới không bị cái tên kia dọa sặc.

– Tiểu Duệ, nhưng nó màu đỏ mà.

– Ha ha, ngược lại, ta lại thấy cái tên này rất hợp. Huynh nhìn xem, nó tròn tròn, mũm mĩm như trái táo. Gọi là Táo Xanh nghe rất hay.

– Được, được, miễn nàng thích là được.

– Táo Xanh đói chưa? Chúng ta đi ăn tối nhé!

Nói rồi nàng bế con chó ngao màu đỏ vừa được đặt tên là Táo Xanh ra khỏi phòng, Dương Thiên Vũ chỉ biết đi theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.