Hắn lẳng lặng thở ra một hơi khói, trong lòng lại trống rỗng không hiểu vì sao cô đơn tới thấu xương. Vết sẹo màu tím dọa người trên ngực trái như lại nhói lên từng đợt, như nhắc nhở cho hắn nỗi cừu hận chưa bao giờ nguôi ngoai.
Sau đó một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào ngực trái của hắn, hắn hạ mắt xuống nhìn người đã tỉnh bên cạnh, một đôi con ngươi màu xanh lục nhìn chằm chằm hắn.
“A Quang… ta thực sự…” Giống như không bao giờ có thể chạm tới ngươi.
Lục Cẩn Hằng một khắc kia nhìn ánh mắt thất lạc của hắn, lại khó hiểu đau lòng, khó hiểu cảm thấy muốn khóc, khóc thay cho tâm tình kia của A Quang. Hắn cảm thấy A Quang giống như rất đau đớn, như một con dã thú bị thương lặng lẽ liếm láp vết thương vậy.
“Sao?” A Quang lấy ra điếu thuốc trên tay khe khẽ cười. “Cảm thấy yêu ta rồi?”
Cổ họng Lục Cẩn Hằng khẽ động động, sau đó hắn nắm chặt bàn tay trong chăn, bên ngoài mặt vẫn bình thản không có chút cảm xúc dư thùa. “Yêu ngươi? Ta chỉ là cảm thấy ngươi buồn nôn!”
Một câu này mới đúng là Lục Cẩn Hằng chứ! A Quang cười cười.
“Vết sẹo này, là từ kẻ thù của ngươi sao?” Lục Cẩn Hằng khó khăn nói nên lời. Một vết sẹo quá rộng lớn, lại ở vị trí chết người ngay tại trái tim.
Hắn cũng cảm giác khó mà nói được cảm xúc trong lòng. Một nam nhân cường đại lại thần bí như A Quang, lại dễ dàng để người tiếp cận vị trí ngực trái kia sao?
A Quáng cúi đầu chạm chạm vào vết sẹo, trong mắt một mảnh lạnh băng nhìn vào trong hư không, ánh mắt này cũng là cho tâm của Lục Cẩn Hằng lạnh lẽo. Ánh mắt kia của A Quang mặc dù không dành cho hắn, nhưng cũng đủ khiến hắn sợ hãi.
“Ngươi a, cái đồ chơi gọi là tình yêu này, tốt nhất ngươi nên học một chút làm sao kiểm soát nó.” A Quang vò vò đầu của Lục Cẩn Hằng cười cười, sau đó hắn nhẹ chạm vào nơi trái tim, trong mắt hiện ra một tia đau đớn lại đầy thù hận. “Tình yêu gì kia, sẽ chỉ giết chết ngươi mà thôi!”