Cũng là ở một góc khác trên đại lục, con dao đẫm máu được rút ra, nữ nhân từ trong bóng tối ngẩng đầu lên nhìn từng đợt pháo hoa, khuôn mặt lạnh tanh lại có vài vết máu phía trên trông trắng bệch càng dọa người.
Nàng ném con dao vào không gian, đạp đạp tu bào màu trắng của mấy kẻ nằm dưới chân, trong mắt tràn ngập lạnh băng và sát khí.
Ở một nơi, một kẻ vì tình yêu mà hận thù, lại một người, trả thù vì người mà nàng yêu.
Nàng mệt mỏi đi vào sâu bên trong ngõ tối, pháo hoa rực rỡ khiến cho kí ức về người kia bên trong lòng càng thêm sâu sắc, đau đớn lại càng thêm khắc cốt ghi tâm.
Trả thù của ta, chỉ vừa mới bắt đầu!
“Chúng ta lại chết thêm người.” Một vị giáo chủ hắc bào báo cáo lại với Alan, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cả tháng nay trên khắp đại lục đều có tín đồ bị người giết chết, lại còn bị giết chết vô cùng thảm thiết, thi thể bị chém đứt thành từng khúc lẫn lộn vào nhau.
“Hừm…” Alan chơi chơi một quả bóng trên tay là một món thần vật vừa được Armir tìm về, tác dụng khá lớn, tín ngưỡng lực bên trong cũng còn khá nhiều, vô cùng đáng giá.
“Ngài thần sứ…”
Thái độ của Alan khiến cho giáo chủ đều sắp mộng bức. Ngươi không hề quan tâm tới tính mạng của những giáo đồ hay sao?
Có lẽ giáo chủ chỉ là đang phun tào thôi, chỉ là hắn không biết, quả thực Alan chính là không hề quan tâm tới tính mạng của bọn họ, ừm, kể cả của chính hắn.
Nói chính xác đối với Alan, tính mạng của tất cả mọi người, bao quát cả Quang Minh Thần cao cao tại thượng kia, hay là bản thân hắn, cũng đều không sánh bằng tính mạng của một người kia.
Là một người đã chết kia.