“Thật sự ư!!? Rồi sau đó tướng quân làm gì!!?” Lỵ Á đang nghe tới phấn khích rân rân, cả người nóng bừng, bám lấy tay của Mia mong chờ hỏi.
Mia cũng đỏ mặt không kém, miệng nhỏ “Ai nha ai nha” một tiếng, chỉ muốn tìm một góc nào đó mà che mặt lẩn đi. Lỵ Á vừa nhìn liền biết, đêm qua hai người này chắc chắn là rất kịch liệt.
Cổ họng cô thở ra hơi nóng, khuôn mặt tiện hề hề cười: “Làm sao, cơ bắp của tướng quân cậu sờ còn chưa đủ đúng không… ôi những thớ cơ tuyệt đẹp… tớ mà được liếm một cái thôi, gãy lưỡi chết tớ cũng… cam tâm tình nguyện!”
“Lỵ Á!” Mia dở khóc dở cười.
Cái cô nàng Lỵ Á này là một cường giả cấp 8 chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho các y sư trong doanh trại, nơi này cực kỳ trân quý y sư, người như Lỵ Á còn có 4 người nữa, bảo vệ khu ở của y sư kín kẽ không góc chết.
Lỵ Á ha ha cười, trong lòng lại thở dài một tiếng, ánh mắt lén lút nhìn về hướng bắc.
Ngày hôm nay là ngày tổng tiến công của toàn bộ chiến dịch, tất cả các nhánh quân đều đã được huy động để đi theo chỉ đạo của Hắc Phượng điện hạ và Redick tướng quân, tổng tấn công đẩy lùi toàn bộ quái vật biển sâu lùi sâu vào cực địa.
Sự thật chính là, toàn bộ y sư trong doanh trại đều đã được đưa theo đội ngũ rồi, chỉ có mình Lỵ Á ở lại bảo vệ Mia trong doanh trại.
Cô thực sự ghen tỵ với Mia, có thể được nam nhân đó cưng chiều, sủng tới mức này.
Nhưng là trong lòng Lỵ Á luôn có chút gì đó hoang mang lo lắng, cô có một phần huyết mạch mạch của “Già Cổ tộc”, có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, một phần nào có thể đoán được về tương lai.
Mặc kệ cô nói thế nào, quân đội vẫn kiên quyết tiến tới tổng tấn công, Hắc Phượng vẫn đưa ra quyết định. Hắn nói hắn không tin tưởng cái gọi là thiên mệnh.
Lỵ Á thở dài, cô nhìn sang Mia đang ngồi ở một góc sắp xếp lại đồ vật. Nhiệm vụ của cô lần này chính là bảo vệ Mia, cho dù có phải hi sinh toàn bộ tính mạng, vẫn phải đảm bảo mang được Mia lành lặn trở về Hắc quốc.