Lệ Hàn mấy ngày nay trong cơ thể đều như có một ngọn lửa đang gào thét, khiến cho hắn không thể nào bình tĩnh suy xét mọi chuyện như thường được, luôn nóng nảy bực bội dù là mấy chuyện cỏn con!
Giống như có người đang quấy nhiễu tinh thần lực của hắn!
Mấy ngày nay con ác ma ra ngoài là vì để điều tra chuyện này, hắn ghét nhất chính là mấy con chuột cứ nhởn nhơ dưới mí mắt của mình. Dù sao Mẫu Đơn rất dễ tính, sẽ không ngăn cản hắn thỉnh thoảng ra ngoài, mà nếu như xảy ra chuyện thì Hy Tử Kỳ có đủ khả năng bảo vệ Mẫu Đơn tới lúc hắn mò tới mà…
Lệ Hàn suy tính rất hoàn mỹ, chính là hắn quên mất hắn vừa tới Mẫu Đơn Các không lâu, cũng chưa biết tới mạch não hoàn toàn không giống thường nhân của Hy tử Kỳ ngu ngốc kia!
“Ầm!” Lệ Hàn phóng một tia sét thiêu rụi một cái gốc cây, người phía sua nhanh chóng lẩn đi, như hòa vào tan thành từng hạt mảnh trong không khí!
Là dị năng ẩn nấp gì mà thực lợi hại, lại còn có thể đánh lừa được khứu giác của ác ma vương cấp như Lệ Hàn hắn!
“Dám thách thức ta sao…” Lệ Hàn cười gằn, sau đó ma trảo vạch không gian thành một vết cắt, sau đó hung hãn tiến vào! Hắn nhất định phải bắt được con chuột chũi trốn chui trốn nhủi này!
Một bên kia Lệ Hàn chơi cút bắt, một bên này Hy Tử Kỳ đang bị dẫn vào trong một cái trận pháp kì quái, nữ hầu gái dẫn đường cho hắn đột nhiên biến mất hút trong không gian ngay trước mắt Hy Tử Kỳ, sau đó khung cảnh vườn hoa tối đen, chỉ còn lại một mình hắn ở bên trong khối không gian này!
“Cái gì vậy!!?” Hy Tử Kỳ giật mình, xung quanh là bóng tối mịt mùng khiến cho hắn cứng người lại, sau đó đồng tử nhanh chóng tan rã, lạc vào bên trong biển ký ức của bản thân.
Không, hắn sợ bóng tối. Bóng tối thực đáng sợ…
Phụ hoàng… mẫu hậu… tại sao mọi người lại không đi tìm con. Con ở nơi này rất sợ hãi, không có một ai sẽ ở bên con khi con cần nhất sao? Nếu như đã không ai cần con, vậy thì… con sẽ, giết chết tất thảy để bồi bạn cùng con… được hay không?
===
Chương 4/7 hiu hiu...
Các bé iu đọc xong like cái nè =.= đọc chùa là rất không thương cá đó nha QAQ