#Cá Basa
“Khụ…” Theo một tiếng ho khan, Bạch Nhâm Tịnh ngơ ngác mở mắt, cơn đau ê ẩm khắp toàn thân làm cho hắn cau mày, muốn mở miệng nói gì đó, cổ họng lại khàn đặc tới nỗi không thể nào nói ra được thành lời.
Hắn đánh mắt nhìn xung quanh, một nơi ấm áp và an toàn, cùng với kiểu mẫu khiến trúc cổ phong vô cùng quen thuộc, đây có phải là…
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Một chiéc khăn lạnh được đặt trên trán của hắn, mát lạnh tới nỗi khiến cho Bạch Nhâm Tịnh cảm thấy có chút say mê, mở to mắt nhìn nụ cười vô cùng dịu dàng của Mẫu Đơn. Nàng lấy ra một đống băng thay lên miệng vết thương của Bạch Nhâm Tịnh, cười hỏi: “Cảm thấy thế nào, còn đau không?”
Bạch Nhâm Tịnh: Nữ nhân này là đang cười với ta sao QAQ… bổn điện hạ cảm thấy sống lưng có chút lạnh…
Bỏ qua thái độ vô cùng vô duyên của Bạch Nhâm Tịnh, Mẫu Đơn vô cùng tỉ mỉ mà chăm sóc cho hắn, trong đầu không tự chủ nhớ lại cảnh tượng đêm 3 ngày trước, khi tìm thấy một Bạch Nhâm Tịnh rách rưới bị một đống kiến trúc đè bẹp, cả người đầy vết thương thoi thóp mà thở, còn lão tam thì vô cùng an ổn được hắn bảo vệ trong lồng ngực, một mặt đầy nước mắt mừng rỡ nhìn nàng tới cứu.
Mẫu Đơn không thể nào tưởng tượng ra được, lỡ như lão tam đi vào nơi đó lại không gặp được Bạch Nhâm Tịnh, bị kẻ xấu nào đó làm hại… nghĩ tới thôi liền khiến nàng giật mình mà đổ hết mồ hôi lạnh!
Càng nghĩ lại, Mẫu Đơn nhìn Bạch Nhâm Tịnh càng thêm thuận mắt, lực đạo trên tay mềm mại tới mức làm cho họ Bạch rùng hết cả mình.
“Ai… thực sự là ta không biết dùng tâm tình nào để cảm tạ những gì mà ngươi đã làm để bảo vệ lão tam. Cho dù lão tam là con trai của ngươi nên đó là trách nhiệm của ngươi, nhưng ta thực sự rất cảm kích…” Mẫu Đơn cảm động nhéo nhéo má Bạch Nhâm Tịnh.
Thựv sự là càng nhìn càng thấy bản mặt ngu ngốc này thuận mắt a!
Sau đó Bạch Nhâm Tịnh liền có được một nụ hôn thoem ngọt lên má, ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn Mẫu Đơn hôn xong chùi mép đủng đỉnh rời đi.
Ah, ta có con trai? Đó chính xác là những gì mà cái đầu đang chết máy vì quá tải thông tin của Bạch Nhâm Tịnh đang nghĩ.