Mạn Thiên Hoa Vũ

Chương 2: Chương 2: Gặp gỡ




Tròn một phần triệu giây có bao nhiêu Niệm khởi từ Tâm mỗi người... Phật dạy trong một Niệm có chín mươi Sát Na, mỗi Sát Na lại có chín trăm lần sanh diệt. Ranh giới giữa sinh - tử, thiện - ác chỉ phân định trong một Sát Na. Định một Nhân trong Sát Na ấy, cả kiếp sẽ phải trả Quả.

...

“Ngàn vạn lần, ngàn vạn lần xin đừng để ngã gãy chân như lần trước. Lạy chúa, lạy thượng đế, lạy ông trời, lạy Phật tổ, hãy thương xót cho cô gái nhỏ bé có lòng cứu giúp thằng em trai tội nghiệp này...”

Tôi vừa nhắm tịt mắt, vừa chắp tay lẩm bẩm cầu nguyện.

Cũng giống như mọi lần, dòng lưu điện tựa như đàn kiến đang nhộn nhạo từ từ ngấm vào não bộ, lan đến từng nơ-ron thần kinh rồi chạy khắp cơ thể tôi.

Vạn vật như thể đang xoay chuyển xung quanh, dường như tất cả tế bào của tôi đều bị hút vào một khoảng không gian sâu thẳm không hồi kết.

Trước mắt tôi lóe sáng, một thứ ánh sáng chói chang đến mức dù tôi đang nhắm nghiền mắt vẫn có thể cảm nhận được.

Trên tay tôi là chiếc máy với phần mềm đếm ngược vô dụng nhất trên đời, hiện tại trên màn hình chỉ có một màu đen tuyền. Nó sẽ không bắt đầu đếm ngược cho đến khi chỉ còn đúng mười lăm phút.

Tôi đã từng chứng kiến thằng Đạt, em trai tôi, vừa hiện ra giữa phòng vừa chửi thề chỉ vì chưa kịp hoàn thành công việc mà đã phải quay về với hiện tại.

“Đáng kiếp, nếu không phải vì cái tội mê trai thì giờ đâu phải chịu cảnh khổ sở thế này?” Tôi không nhịn được chửi thầm một tiếng.

...

Trên đời này, những chuyện vô lý nhiều vô kể. Nổi bật trong số đó chính là việc tôi và thằng em trai kém bốn tuổi “tưởng không có điểm chung nào” lại trở thành “có nhiều điểm chung không tưởng“.

Nghe khá phức tạp, nhưng chuyện rất đơn giản.

Tôi có vẻ ngoài của một đứa hướng ngoại với nụ cười toả nắng rực rỡ, ai cũng nghĩ rằng tôi rất dễ gần. Chỉ có điều... thực tế thì tôi là một đứa khá “truyền thống”, thích ở một mình đọc sách và đặc biệt: Cực kỳ mê lịch sử, văn hoá nước nhà.

Như thể tôi được tách ra thành hai nhân cách khác biệt:

Một, là khi ở cạnh bạn bè đồng nghiệp, những người quen biết của xã hội bên ngoài. “Tôi” sẽ là đứa mê cày phim Hàn, nghe nhạc US UK, hay đi “hóng phốt”, đặc biệt có sở thích xen vào chuyện của người khác. Tôi không rõ mình bắt đầu giả vờ từ khi nào nhưng càng về sau “sở thích” ấy càng trở thành một thứ gắn liền với bản thân, khiến tôi vừa lo sợ vì dính phải chuyện thị phi, lại phấn khích hơn cả bởi khả năng “đổi trắng thay đen”, phân tích điều tra của mình.

Và nhân cách thứ hai chỉ xuất hiện khi tôi được đắm chìm trong thế giới riêng.

Tôi có thể dành hàng tiếng đồng hồ để đọc những cuốn sách về lịch sử Việt Nam như Đại Việt Sử ký Toàn thư, Đại cương Lịch sử Việt Nam,... càng yêu thích hơn những đầu truyện dã sử nổi danh của nước nhà: Đêm hội Long Trì, Lá cờ thêu sáu chữ vàng của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng; tiểu thuyết Bão táp triều Trần của nhà văn Hoàng Quốc Hải...

Nhân cách này của tôi mê đắm nhạc Trịnh Công Sơn, giọng ca trầm ấm của chú Tuấn Ngọc hay ca sĩ Quang Dũng...

Đó, chỉ như vậy là đủ biết tính cách tôi hâm dở như thế nào.

Rồi đến em trai tôi - Đạt - hiện đang là sinh viên năm nhất của trường đại học Bách Khoa.

Ngược lại với tôi, Đạt trông như một thằng mọt sách đích thực: Mái ngố, đeo một đôi mắt kính như lồi ra, đi đâu cũng sơ mi đóng thùng. Nó có một gương mặt liệt tương tự với tôi (hai chị em khi không cười đều rất dễ sợ), và nói chung là nó rất ít cười.

Ấy thế mà Đạt lại hướng ngoại, đam mê khoa học và các loại máy móc, chỉ hận không thể bỏ học mà đi làm full-time tại một trung tâm nghiên cứu khỉ gió nào đó.

Nó mới lên đại học nhưng một tháng đã kiếm tới mấy chục triệu bạc, trong khi tôi ra trường gần một năm vẫn chỉ có mức lương chưa chạm đến ngưỡng tám con số, vật vã với nghề biên dịch đầy cạnh tranh.

Tôi cứ nghĩ rằng cả đời này tôi và thằng Đạt sẽ không bao giờ thân thiết bởi cuộc sống của hai chị em đã quá khác biệt.

Cho đến ba tháng trước, tôi bắt đầu phát hiện ra thằng Đạt có nhiều điểm rất kỳ lạ.

Cứ ra khỏi nhà là nó lại khóa chặt cửa phòng lại, bộ dạng thần thần bí bí như thể ở trong phòng nó có cái gì đó mà không muốn người khác biết.

Đợi nó xuống nhà ăn cơm, tôi mò lên phòng nó trốn vào tủ quần áo chờ đợi.

Từ khe cửa tủ nhìn ra, tôi thấy nó chui vào sau tấm màn đen mờ rồi thực hiện một đống thao tác trên dàn máy móc mà tôi tưởng chỉ là đồ chơi và chỉ sau đó khoảng ba mươi giây, thằng em trời đánh của tôi hoàn toàn biến mất. Theo đúng nghĩa đen, không để lại một dấu vết.

Tôi lao ra, giật tấm màn đen xuống và gọi tên nó nhưng tất nhiên, không có ai đáp lại. Chỉ chừng vài phút sau, Đạt cứ thế xuất hiện trở lại sau tấm màn.

Để ngăn không cho tôi rú lên, nó nhanh tay bịt chặt miệng tôi lại, đưa ra đủ điều kiện để tôi không kể với bố mẹ. Nào là cho tôi tiền, đưa tôi sang nước ngoài, càng nói tôi càng giãy giụa, cho đến khi nó thở dài và thì thầm: “Thôi được rồi, Tâm có muốn vượt thời gian không?”

Tôi bị nó làm cho sợ tới quên cả thở, lập tức đứng thẳng người lên và trợn mắt nhìn nó.

Đạt thả tay ra và nhún vai: “Tâm không muốn thì thôi. Cứ xuống kể hết với bố mẹ đi.”

Tôi nhìn nó không chớp mắt, cuối cùng cũng thở ra được một câu: “Nói chị nghe coi.”

Nó quăng cái mũ đã tháo xuống trên tay ra góc nhà, nói một cách bình thản: “Em nghiên cứu nó...” – Đạt chỉ vào dàn máy móc đồ sộ trong phòng. - “... từ năm lớp mười. Tuần trước thì thành công.”

Tôi há mồm: “Bốn... bốn năm? Mày không đùa chị đấy chứ?”

Đạt nhếch mép cười: “Em cũng muốn giải thích cho Tâm hiểu, nhưng với đầu óc của Tâm thì thôi bỏ qua đi. Hiện tại, chiếc máy này giúp em vượt thời gian trở về quá khứ, trong khoảng thời gian từ một nghìn năm trước đổ lại. Chỉ cần nhập vào địa điểm và khoảng thời gian mình muốn là có thể vượt thời gian rồi. Tuy nhiên chỉ xác định được mốc thời gian, ví dụ như năm bao nhiêu mà không thể cài đặt chính xác ngày, giờ, phút...”

Tôi nghi hoặc nhìn chăm chăm vào dàn máy móc, không khỏi kinh ngạc.

Đạt nhấp một ngụm nước, nói tiếp: “Em vẫn đang tiếp tục nghiên cứu. Rosie chỉ có thể giúp em quay về quá khứ trong vòng mười lăm phút. Còn chưa kịp làm gì thì đã bị kéo về hiện tại rồi.”

“Rosie à?” Tôi nhíu mày.

“Ừ.” Đạt phì cười. “Không giống như Tony Stark với Jarvis trong Iron Man đâu. Em đặt tên cho dễ gọi thôi, chứ nó không thể nói chuyện được.”

“Thế thì... Cho chị thử đi!” Tôi đứng bật dậy, với quyết tâm như sắt đá và ngọn lửa cháy hừng hực trong tim.

...

Nói tóm lại, tôi và thằng Đạt đã có điểm chung là cùng yêu thích lịch sử Việt Nam. Thực ra là chỉ có tôi thôi, còn Đạt là bắt buộc phải nghiên cứu về lịch sử.

Nhờ Đạt mà chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, tôi đã được trải nghiệm không dưới năm lần vượt thời gian, trở về với những năm tháng xa xưa. Đương nhiên là Đạt luôn chọn những thời điểm không có binh đao khói loạn, tránh để bản thân và tôi gặp phải nguy hiểm.

Tiện đây, tôi xin được kể tóm tắt về lý do dẫn đến lần du hành thời gian gần nhất.

Chuyện là tôi nghe trộm được cái tên mà tôi cảm nắng nói với bạn của cậu ta là tính cách tôi không được bình thường cho lắm, cậu ta cảm thấy hơi sợ.

Nhớ một lần tôi cùng bố đi tới hội quán mà bố tham gia, tôi được hội trưởng ở đó – một ông lão râu tóc bạc trắng – nhận xét rằng: Mỗi khi không ai nói chuyện với tôi, khuôn mặt tôi như được phủ một tầng sương mỏng, không thể hiện bất cứ một thứ cảm xúc nào trừ vẻ hờ hững. Có lẽ đây là lý do mà cậu crush kia sợ tôi đến vậy.

“Giống như con bé không thuộc về thế giới này.” Ông kết lại một câu đầy bí ẩn.

Tôi nghe xong lưng lạnh toát, da gà da vịt thi nhau nổi lên. Bố tôi thấy vậy liền vội vàng an ủi rằng ông hội trưởng do đọc thơ quá nhiều nên cách nói chuyện đã biến thành khó hiểu như thế. Tôi lén lút nhìn bố, đắn đo không biết nên nói với bố nên ít ngâm thơ đi hay không?

Đang lục đục nấu cơm trong bếp thì thằng Đạt xuất hiện, khuôn mặt nó lộ rõ vẻ mệt mỏi, ho khù khụ: “Hỏng rồi à?”

Mất nửa ngày mới hiểu ý nó là về vụ cảm nắng kia, tôi liền kiêu hãnh gật đầu: “Ờ. Chị mày quá đặc biệt để có thể thuộc về bất kỳ ai!”

Đạt trợn mắt lên nhìn tôi, im lặng một lúc rồi giơ lên chiếc điện thoại.

Nó nhếch mép: “Đây là anh Long, cùng nhóm nghiên cứu của em. Nếu Tâm giúp em một việc thì em sẽ giới thiệu Tâm với anh ấy.”

Trên màn hình điện thoại là một ông anh sáu múi cuồn cuộn, khuôn mặt góc cạnh nam tính ngời ngời.

Tôi đang thái hành, nước mắt rơi xuống từng giọt, cảm động không nói nên lời.

...

Và giờ thì tôi đang đứng ở đây, trên một bãi cỏ rộng lớn xanh mướt. Chỉ cách vài bước chân là một khoảng rừng nhỏ, gió len lỏi qua hàng cây thổi đến mát rượi.

Tôi chú ý nhìn xung quanh, đồng thời chỉnh trang lại quần áo.

Xa xa trước mắt là một tòa cung điện uy nghi, tại cánh cổng lớn còn có một tốp quân lính đứng canh.

Nếu tôi không lầm, và Rosie cũng không đưa tôi về lệch địa điểm mà Đạt đã chọn thì đây chính là hành cung Tức Mặc - Thiên Trường - kinh đô thứ hai của nhà Trần.

Đây cũng là nơi các vị Thái thượng hoàng ngự sau khi đã truyền ngôi cho con cái. Bao quanh hành cung Tức Mặc là một hệ thống sông ngòi dày đặc, cũng coi như là một “chiến tuyến” để bảo vệ hành cung.

Thằng em điên rồ của tôi trong lần vượt thời gian trước đã mang theo chiếc máy ảnh hai mươi triệu của bố, với ý định điên rồ không kém là để lưu lại “những khoảnh khắc xa xưa“.

Tôi biết, nó vốn không có hứng thú gì với những cảnh tầm thường, chỉ muốn có được ảnh thật của vua Trần thôi.

Chỉ là sau ba ngày chờ đợi dầm mưa dãi nắng bên ngoài thành, cho đến khi xa giá Thái Thượng hoàng xuất hiện thì cũng là lúc chiếc máy trên tay nó kêu ầm lên, báo rằng chỉ còn có mười lăm phút thôi, liệu hồn mà chuẩn bị cuốn gói về đi.

Khi ấy Đạt trốn sau một bụi cây, tiếng kêu tít tít từ chiếc máy đếm ngược đã làm kinh động đến quân lính của vua Trần. Nó vội vã tháo chạy về phía khu rừng, và không gì xui xẻo hơn là lại làm rơi luôn chiếc máy ảnh xuống đất.

Đằng sau là cả một đám lính xồng xộc đuổi theo, nó không có gan dừng lại nhặt mà còn phải tăng tốc chạy nhanh hơn. Đạt biết rõ, nó không thể để cho cả một đám người thấy được tận mắt cảnh nó biến mất, nên khi thấy một hồ nước nó liền lao xuống.

Khi đám lính tới nơi thì nó cũng đã trở về với hiện tại, người ướt sũng. Với sức khỏe của một thằng nhãi con cả ngày chỉ biết rúc ở trong phòng, Đạt đổ bệnh ngay hôm ấy.

Nó rất muốn được quay về để nhặt lại chiếc máy ảnh hai chục triệu của bố nhưng đương nhiên, nó không đủ khỏe để Rosie cho phép vượt thời gian.

Và rồi nó nhìn thấy tôi, vừa đứng thái hành vừa chửi rủa crush cũ một cách nhiệt tình.

Kết quả của cuộc thương lượng là chỉ cần tôi mang về cho nó chiếc máy ảnh là những thông tin tốt đẹp nhất của tôi sẽ trực tiếp được chuyển sang cho ông anh sáu múi. Tôi không nghĩ nhiều đến hậu quả liền vội vàng đồng ý.

Và giờ khi đứng trước tòa thành sừng sững với hàng tốp quân lính lượn qua lượn lại như thoi đưa thì tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Đạt nói cánh rừng ở phía bên phải của tòa thành, khi chạy trốn nó cũng không quá để ý đến cảnh tượng xung quanh. Nó chỉ nhớ mang máng là nơi đánh rơi cách hồ nước khoảng một trăm mét.

Càng nghĩ tôi lại thấy càng nhiều khó khăn.

Thứ nhất, tôi không được ấn định thời gian từ trước mà do cỗ máy tự quyết định, vì vậy nếu tôi không tìm được chiếc máy ảnh mà hệ thống bắt đầu đếm ngược thì mọi thứ sẽ thành vô dụng.

Hơn nữa, có thể tôi sẽ tìm được chiếc máy ảnh sớm thôi, nhưng rồi tôi cũng sẽ phải đợi cho đến khi máy đếm ngược hoạt động. Trong thời gian chờ đợi, tôi sẽ ở đâu, ăn cái gì? Trong ba lô chỉ toàn đồ ăn vặt, tôi sẽ không thể cầm cự tới ngày thứ ba!

Người ta đã từng nói, chờ đợi không đáng sợ, điều sáng sợ là không biết sẽ phải chờ đợi tới bao giờ!

Tôi chán nản dựa vào một thân cây, từ bìa rừng nhìn về phía dãy tường thành vững chắc.

Mặt trời ngả về tây, những đám mây hồng trôi chầm chậm trên thinh không khiến cả đất trời hòa quyện thành một màu ảm đạm.

Cái lo trước mắt vẫn là đêm nay tôi sẽ ở đâu?

Suy nghĩ còn chưa dứt, một lưỡi kiếm lạnh ngắt đã đặt trên cổ tôi từ lúc nào.

Tim tôi thót một cái, khắp người đổ mồ hôi lạnh.

Phía sau tôi truyền lên một giọng nói non nớt nhưng không kém phần mạnh mẽ: “Ngươi là ai? Lén lén lút lút ở đây làm gì?”

Lưỡi kiếm sắc ngọt, đến khi cổ xuất hiện một vệt máu tôi mới nhận ra rằng mình có thể bị chém chết bất cứ lúc nào. Tôi từ từ giơ hai tay lên để cho người phía sau biết rằng mình hoàn toàn không có vũ khí, run rẩy quay lại phía sau.

Không ngờ người đang chĩa kiếm vào cổ tôi lại chỉ là một cậu nhóc chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Đâu chỉ có vậy, đằng sau cậu ít nhất phải có tới mười tên lính, ai nấy đều gươm giáo sẵn sàng chờ lệnh.

Bỗng một người hô lên: “Là một cô gái!”

Tôi chợt nhớ ra mình đang búi một chỏm tóc phía sau đầu, có lẽ vì vậy mà họ tưởng tôi là một người con trai chăng? Tôi lập tức tháo búi tóc ra, mái tóc óng mượt mới được gội buổi sáng liền theo đó mà trải xuống. May mà hôm nay kịp gội đầu đấy, không lại vác một quả tóc bết ra gặp người cổ đại thì xấu hổ chết.

Cậu nhóc đang kề kiếm bên cổ tôi thoáng sững sờ, vẻ mặt do dự không biết nên đặt kiếm xuống hay vẫn để lại trên cổ tôi.

Tôi lắp bắp nói: “Tôi...tôi... tôi... là con gái! Tôi không có ý xấu đâu!”

Cậu nhóc kia liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, kiếm kề sát vào cổ tôi thêm: “Ngươi lảng vảng xung quanh hành cung là muốn làm gì?”

“Tôi...tôi... đi lạc ấy mà...” Tôi cắn môi, không hiểu sao ngày thường có thể nói dối thành thần mà giờ đây lại ngắc ngứ như gà mắc tóc.

Cậu nhóc nheo mắt nhìn tôi, môi bỗng nhếch lên một nụ cười mơ hồ. Tôi thấy tim mình đập thật mạnh, vẻ mặt già dặn này vốn không phù hợp với một đứa trẻ như cậu.

Dường như cậu không có chút nào tin tưởng lời tôi nói, nhưng cũng không vội vàng bóc mẽ. Nụ cười trở lên rõ hơn, nửa chế nhạo, nửa tỏ ra thích thú.

Cậu ta thu kiếm lại, giọng nói đã bớt đi vẻ dọa nạt: “Chị muốn đi đâu?”

Tôi cố gắng không tỏ ra quá nhạc nhiên vì cậu nhóc này đột ngột đổi cách xưng hô, thành thật đáp: “Về nhà.”

“Nhà chị ở đâu?”

“Xa lắm.”

Tôi diễn thật sâu, đưa mắt nhìn ra phía xa.

Lần này tới lượt cậu ta bặm môi suy nghĩ. Đám lính phía sau mất kiên nhẫn, đùn đẩy nhau lên phía chúng tôi.

Kẻ dũng cảm nhất bước tới gần cậu nhóc, vừa mới mở miệng: “Thái...” thì đã bị cậu ta quát một tiếng. Cả đám lính lập tức lùi lại phía sau năm mét.

“Chị tên là gì?” Tôi còn chưa kịp mở miệng thì cậu nhóc đã hỏi.

“Niệm Tâm. Còn cậu?”

Trong mắt của cậu nhóc ánh lên một tia kinh ngạc, nhưng rồi cũng trả lời:

“Trần Thuyên.”

Trần Thuyên? Trần Anh Tông? Lẽ nào khi nãy tên lính kia là muốn gọi cậu ta là “Thái tử” sao?

Tôi không nhịn được nữa, hai mắt lồi ra nhìn Trần Thuyên. Hay thật, người đầu tiên tôi gặp lại là thái tử của Đại Việt cơ đấy.

Còn chưa kịp nói thêm câu nào, từ phía sau tôi lại truyền lên hai tiếng: “Thái tử!” thật lớn.

Không tính toán gì, tôi vội vã quay lại phía sau xem người gọi là ai.

Thu vào tầm mắt là một người đàn ông với diện mạo trẻ trung nhưng khóe mắt đã có vết chân chim. Đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt hiền hòa, một thân phiêu diêu đứng trước gió, vạt áo bay phấp phới. Nếu chỉ nhìn qua sẽ rất khó để đoán được người này bao nhiêu tuổi.

Y vốn không nhìn tôi, cúi đầu thật thấp chào Trần Thuyên sau đó mới từ tốn ngẩng dậy.

Khi ánh mắt chiếu tới tôi, khuôn mặt y bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Y chỉ thẳng vào tôi, giọng nói có chút sửng sốt: “Cô... cô...”

Đám lính của Đông cung thái tử Trần Thuyên chỉ chờ có vậy, lập tức hăm hở xông về phía tôi. Ngay sau đó tôi bị trói thành một cái bọc lớn.

Trần Thuyên tiến lên phía trước, nhíu mày nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Học sĩ Tái! Cớ làm sao lại bắt trói người ta?”

Người được gọi là học sĩ Tái kia vội vã cúi đầu thưa: “Tái không dám nói bừa, xin thái tử đưa cô gái này về diện kiến Quan gia!”

Trần Thuyên nghe nhắc tới cha mình liền nghe lời, phất tay cho đám lính gô cổ tôi vào thành. Cậu từng bước đi phía trước, tôi lầm lũi bước theo phía sau với hai tay bị trói chặt.

Bên cạnh là Nguyễn Tái, miệng lầm bầm: “Không thể tin được, không thể tin được...”

Thực ra tôi lại thấy rất yên tâm nhiều hơn là sợ hãi, bị bắt trói đồng nghĩa với việc tìm được nơi trú chân an toàn.

Chúng tôi vào trong thành, được ngồi thuyền nhẹ thẳng tiến tới cửa cung Trùng Hoa. Tôi chỉ biết ở hành cung Tức Mặc có hai cung điện lớn nhất là Trùng Quang và Trùng Hoa, trong đó Trùng Quang là nơi Thái thượng hoàng ngự.

Khi nãy Nguyễn Tái có nói rằng phải đưa tôi tới gặp Quan gia, vậy chỉ có thể là cung Trùng Hoa mà thôi.

Trần Thuyên vẫn chưa rời đi, nét mặt ung dung thoải mái vô cùng.

Cậu đứng cạnh tôi, thì thầm an ủi: “Phụ hoàng rất hiền từ, nếu chị không làm gì sai thì không cần phải sợ hãi.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, đáp: “Cảm ơn thái tử.”

Trần Thuyên gật đầu, do Quan gia – Trần Nhân Tông, hay hiện tại gọi là Hiếu Hoàng – không cho vời nên đành quay lưng đi.

Cuối cùng chỉ còn tôi, đã được cởi trói, Nguyễn Tái cùng hai tên lính áp tải đứng chờ.

Phải đến nửa tiếng sau mới có một người bước ra từ trong cung Trùng Hoa, cất giọng: “Tuyên học sĩ Nguyễn Tái cùng...”

Giọng của người đàn ông này cao vút, khuôn mặt già nua, tôi lập tức nhận ra đây là một vị nội quan.

Ông ta đang nói thì ngưng lại nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt dò xét.

Tôi vội vã nói: “Niệm Tâm. Tôi tên là Niệm Tâm.”

Nội quan già gật nhẹ đầu, lặp lại: “Tuyên học sĩ Nguyễn Tái cùng... tiểu thư Niệm Tâm vào chầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.