Thiên nhai hỏi đâu chẳng gặp Người?
---
Thưở ấy, Nguyên Triều Sinh còn là một thanh niên vô tư lự, mê đọc sách, ham du lịch, thích thỉnh thoảng đến miếu phu tử gần đó ăn chén cháo ngó sen đường, lại càng khoái ngồi không trong sân trường đại học tràn đầy ánh sáng và không khí tươi vui, nhìn xem người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Xuất thân khá giả, áo cơm không lo lại hiếm không có tính tình cậu ấm, tính cách bình dị gần gũi càng khiến gã có không ít bạn bè, có khi tốp năm tốp ba, đêm đông tụm lại vây quanh lò lửa nhỏ, chế biến chút đồ ăn, bàn chuyện quốc gia luận chuyện thiên hạ, tâm sự nhân tình thế thái, được dịp vui vẻ thả lỏng, Nguyên Triều Sinh cực ưa thích cuộc sống như thế.
Nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn, học tập, tốt nghiệp, sau đó làm việc, hoặc là kế thừa cơ nghiệp gia đình từ cha, lại lấy vợ sinh con, có lẽ đây chính là toàn bộ nhân sinh của gã rồi. Tuy nhiên thời cuộc có chút biến động, khi gã đang ở trong trường học, có thể đôi khi học sinh khác lại đang trên đường phố biểu tình; mà đối với nhận thức lạc quan của Nguyên Triều Sinh về tương lai quốc gia thì vĩnh viễn vẫn trong sáng thế thôi - dù gì mọi người đã sớm quen với những danh từ như tổng thống, quốc hội, hay chương trình nghị sự..., tại mảnh đất mới dựng nên từ sau trận hỗn chiến giữa chính phủ và phe quân phiệt(1) cách đây không lâu này, rất nhiều sự chuyện phải tạm gác lại chờ tái thiết lập, đồng thời mang theo sự ký thác của mọi người về tương lai mơ ước.
(1): Những năm Trung Hoa Dân Quốc, từ năm 1916 – 1928 là giai đoạn các phe quân phiệt chia nhau cai trị các khu vực Trung Quốc. Thời gian trong truyện này có lẽ là sau 1928, khi Trung Quốc một lần nữa thống nhất, chính phủ dẹp tan các phe quân phiệt.
Ở thời đại này, giáo dục cấp đại học mới vừa tiến bước đầu, Trung Hoa đã lạc hậu so với phương Tây mấy trăm năm, nhưng điều này cũng nào ngăn được tham vọng sục sôi của bao kẻ trẻ tuổi: hy vọng được trở nên nổi bật, trở thành vinh dự nước nhà, lại muốn nắm bắt tri thức, tự gầy dựng sự nghiệp, hơn nữa là mong muốn dùng sức bản thân kiến thiết tương lai quốc gia; bọn họ từng người đều mơ mộng như thế, rồi cuối cùng đều tự khắc ghi với lòng mà không ngừng cố gắng.
Nguyên Triều Sinh cũng không ngoại lệ, nơi đại học tự do tự tại và đám bạn bè cùng chung chí hướng thì gã như cá gặp nước, vui vẻ vô cùng.
Cho nên, thời điểm gã lần đầu trông thấy Dương Tố, cũng là lần đầu trong đời gã nếm mùi bị đối xử lạnh nhạt.
.
Thanh niên nọ dung mạo tuấn tú, quần áo đã không còn hợp thời ngồi dưới gốc cây; người đến người đi, cậu nói tôi cười đi ngang qua cậu, lại chẳng ai tới chào hỏi, mà cậu dường như cũng kinh thường cùng người ta làm quen, vẫn cúi đầu đọc sách.
"Này!" Nguyên Triều Sinh mặt mày tươi cười xán lạn tiến đến bắt chuyện, còn chưa đợi người ta đáp đã đặt mông ngồi bên cạnh.
Người nọ ngẩng đầu cho cái liếc mắt nhạt nhẽo, không thèm nói chuyện, lại cúi đầu xuống, trên mặt rõ ràng viết chữ - người sống chớ lại gần.
Nguyên Triều Sinh ra vẻ không sao cả, cầm cơm hộp trong tay đưa đến trước mặt Dương Tố. "Cậu chưa ăn cơm nhỉ, cùng ăn thì thế nào?" Gã chú ý người này từ trước đến nay buổi sáng tới trưa chả bao giờ ăn cả.
Người nọ tiếp tục xem sách, nào thèm màng tới gã.
Nguyên Triều Sinh có chút bât đắc dĩ, thật ra gã đã bám đuôi người này vài ba ngày nay rồi, nhưng tới giờ còn chưa biết tên họ người ta nữa; trước giờ dùng thái độ thân thiết hòa đồng của bản thân với người lạ, có lẽ gã chưa bao giờ gặp ai lạnh tới như vậy, thế mà chẳng biết sao lại lần này tới lần khác không kìm chế được muốn đi tiếp cận con nhà người ta.
Gã quyết định kiên nhẫn, vẫn tiếp tục cố bắt chuyện. "Tôi trước kia chưa thấy cậu bao giờ, cậu là học sinh mới vào năm nay à, tên tôi là Nguyên Triều Sinh, à, đúng rồi, là Triều Sinh trong "mãn xuyên phong vũ khán triều sinh" ấy, học khoa văn học cổ Trung Hoa, cậu về sau gặp chuyện gì có thể tìm tôi, tôi ở bên tòa nhà ký túc xá kia kìa." Thình lình đem hộp cơm nhét vào tay cậu, lại sợ bị từ chối, gã chạy trước hai ba bước.
"Đợi đã."
Sau lưng truyền tới giọng nói, Nguyên Triều Sinh quay đầu.
"Tôi tên Dương Tố, tự Sở Thiên," người thanh niên trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, như thể người vừa rồi lên tiếng không phải mình. "Còn nữa, cơm tôi không dùng, anh đem về đi."
Sự hớn hở vì được người kia gọi lại của Nguyên Triều Sinh, sau khi nghe một câu nọ, bỗng dưng lạnh mặt hẳn, biểu hiện có phần giận dữ, "Cậu hiểu lầm rồi, tôi nào phải bố thí, chỉ là xem cậu như bạn bè mà thôi, chia sẻ đồ với bạn bè chẳng lẽ có gì sai?"
Nhìn người thanh niên kia có vẻ giật mình, gã dường như cũng cảm thấy mình hơi lỡ lời, không khỏi phì cười, "Thế nhé, tôi phải đến lớp rồi, nhớ rõ phải ăn cơm đấy, Sở Thiên!"
Dương Tố nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của gã, trong lòng chợt hiện hai chữ gã vừa nói...
Bạn bè...
Bạn bè sao?
Gia cảnh của cậu cũng không tính là tốt được, dùng năng lực bản thân đến đại học, sau lưng là biết bao trắc trở chua cay; ngoài việc học còn phải lo chuyện ăn ở trong nhà, từ xưa đến nay chỉ dựa vào một mình; nhưng hiện tại, có một người cứ liến thoắng bên mình, lại kiên nhẫn muốn cùng mình làm bạn bè, cho dù làm mặt lạnh với gã để xua đuổi mà cũng không đi...
Dương Tố cúi đầu nhìn cơm hộp trong tay, sự quan tâm ấm áp này nhẹ nhàng truyền qua làn da, từ từ thấm vào lòng bàn tay.
Tháng năm Nam Kinh, dưới cây ngô đồng, gió len lỏi qua tàng cây sum suê, sao mà lành lạnh.
.
.
Thế là sau này, Nguyên Triều Sinh thường chạy đi tìm Dương Tố. Dương Tố là người phương bắc, mà Nguyên Triều Sinh lại là người Nam Kinh thuần gốc, vì vậy gã liền đem mớ hiểu biết về Nam Kinh của mình mà huyên thuyên. Quà vặt, danh lam thắng cảnh, điển cố, từ núi Tử Kim đến sông Tần Hoài, từ miếu Phu Tử đến hồ Mạc Sầu, cho dù là người lạnh lùng đến cỡ nào đi nữa thì cũng chẳng địch lại nổi khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, Dương Tố nào ngoại lệ.
Chẳng lâu sao đấy, đương khi thời tiết nóng ẩm đặc trưng phương nam mà cậu luôn chán ghét dần chẳng rõ ràng nữa, chăng do nụ cười lúm đồng tiền dịu dàng của người nọ rất giống gió mát, thổi bay tất cả nóng bức.
.
Trong đêm mùa hạ, bên đường bờ sông, bóng người qua đường chồng chéo nhau hỗn tạp. Nguyên Triều Sinh hăm hở khua tay múa chân, từ thiên văn địa lý tới văn chương Tân học, phần lớn thời gian toàn do gã nói thôi, còn Dương Tố lại lặng yên mà nghe, ngẫu nhiên thêm vào đôi câu, ấy vậy mà sâu sắc trúng trọng tâm. Đối với sự ồn ào của Nguyên Triều Sinh, dù Dương Tố hay làm ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng mỗi lời nói của gã, thật ra cậu nghe chẳng bỏ sót tý nào cả; mà rất nhiều năm về sau, đây chính là những kỷ niệm quý giá nhất.
Mà hiện tại bây giờ, bên tai lúc nào cũng lởn vởn tiếng của Nguyên Triều Sinh, dần dà cũng thành thói quen, ngày nào đó cậu đột nhiên tìm lại sự tĩnh lặng trước kia, có lẽ lại thành ra thấy kì kì.
Rành rành là gã so với mình còn lớn hơn một tuổi, chả hiểu sao đi chung với nhau, lại thành ra mình nhường nhịn gã rồi.
Thật sự là...thói quen đáng sợ mà.
Dưới đèn đường tiếng bước chân vang lên dần to hơn, cho đến khi ánh sáng mờ nhạt đem bóng hai người kéo ngày càng dài.
Tháng tám, mùa hoa quế nở rộ, hương thơm thoắt ẩn thoắt hiện vờn quanh mũi, ngập ống tay áo, len tràn lòng người.
.
Nguyên Triều Sinh lúc ban đầu muốn tiếp cận Dương Tố, chẳng qua là do trên người cậu có vẻ lạnh lùng xa cách không hợp với xung quanh, khiến gã kiềm lòng không được mà muốn tiến lại gần; nhưng ở gần nhau lâu rồi, gã phát hiện thật ra Dương Tố tốt lắm.
Cậu sẽ vào những lúc mình lan man không ngừng nghỉ, nhìn không kiên nhẫn thế thôi, thật ra lại nghe hết; sẽ khi mình từ thật xa chạy tới chỉ vì mua một tô mì mà đội mưa trở về, vẻ mặt thì đen, nhưng sẽ thật cẩn thận lau mái tóc ướt sũng của mình; và cũng sẽ vào những lúc cả hai ôn bài, khi mình "không cẩn thận" ngã lệch trên người cậu ngủ, không than tiếng nào mà để mặc cho tới khi mình tỉnh dậy...
Bạn học cùng trường đều hay nói đùa hai người như hình với bóng, dường như còn thân mật hơn cả vợ chồng ấy. Nguyên Triều Sinh lại lơ đễnh cười phản bác, mấy người ghen ghét sao. Mặc dù gã chưa bao giờ thiếu bạn bè, nhưng cùng ở chung Sở Thiên, gã cảm thấy cứ thế này cả đời cũng chẳng vấn đề gì. Đợi đến khi hai người tóc bạc trắng, cùng nhau chống gậy bên bờ sông tản bộ, gã mỉm cười, điều gã muốn thật sự không tệ đâu.
Sở Thiên, chúng ta cứ thế này làm bạn bè cả đời đi...
Nguyên Triều Sinh đầu mắt cuối mày cong cong, cầm ống tay áo Dương Tố lay một cái, như một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Gã rất thích gọi tự của Dương Tố, Sở Thiên Sở Thiên, nó cứ khiến gã liên tưởng đến nước biếc trời mây, bao la như thế và mênh mông như thế, rộng lớn đến nỗi chứa đựng cả thảy lòng người và vạn vật.
Nhưng Dương Tố lại không thích tự của gã, Tế Thủy. Cũng vì bài thơ nọ trong Nguyên di sơn, Tế Thủy hữu tình dâng biệt lệ, mây Ngô chẳng mộng gửi tình về, cậu cảm thấy là điềm xấu; nói đi nói lại vẫn là tên Triều Sinh này được hơn, cậu bảo, trông thủy triều nơi sông tràn mưa gió, nghe càng có ý vị sau cơn mưa thấy cầu vồng.
Hẳn là thế...
Dương Tố gõ gõ trán của gã, mang theo chút vẻ chiều ý không tự giác, không do dự nói.
Triều Sinh và cậu khác nhau, từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh ăn ở đầy đủ, tính cách đằm thắm sáng sủa, có phần y hệt vẻ xán lạn của mặt trời, quá đủ để là tia nắng ấm trong cuộc đời tối tăm của cậu.
Quân tử lời hứa hơn nghìn vàng...
Tuy nhiên thời điểm hiện tại, hai người nào biết vận mệnh bản thân sẽ phát sinh thay đổi thế nào; nhưng nào ảnh hưởng lời hứa cuối cùng bên nhau cả đời, chết già chẳng đổi.
Sinh tại thời đại này, cuộc đời của họ làm sao có thể yên ả...