Mãn Xuyên Phong Vũ Khán Triều Sinh

Chương 2: Chương 2




Trong một năm này xảy ra một lần biến cố, trước nỗi bàng hoàng của người dân, ba tỉnh Đông Bắc rộng lớn và tráng lệ trong vòng một đêm bỗng chốc thành bình địa dưới vết móng sắt mặc người giẫm đạp. Trung Hoa rộng lớn, tất nhiên không chỉ có một thế lực tranh giành.

Hưng vong của quốc gia, dân thường hay chỉ trích hoặc hờ hững chẳng màng, ấy vậy lần này còn không thể nào mặc kệ, huống hồ là đám học sinh hào hoa phong nhã, nhiệt huyết tràn đầy? Trên đường cái tờ đơn truyền nhau bay ngập trời, như thể che lấp cả thảy, chẳng ba thì năm lúc nào cũng có một đoàn người hô hào khẩu hiệu ngang qua đường; đối lập với sự phản kháng mạnh mẽ của người dân lại là những lần ít lộ mặt bên chính phủ, quân đội đóng quân tại Đông Bắc phải nghe lệnh không thể phản kháng mà đem non sông tươi đẹp chắp tay dâng cho kẻ khác.

Dường như mỗi người đều cảm giác được mùi khói súng đã lan tràn khắp Trung Hoa, cơn gió trước giông tố thổi đến, báo hiệu tất cả hiện tại chỉ là sự chuẩn bị cho cả thảy quá trình.

Khi đó Dương Tố, là thành viên trong hội học sinh, đã sớm không còn là Dương Sở Thiên dưới tán cây ngô đồng Nguyên Triều Sinh bắt gặp năm nào. Cởi bỏ lớp vỏ lạnh lùng xa cách, giờ đây biểu lộ chỉ có sự chín chắn và vững vàng, làm việc biết tiến biết lui, cực có sức ảnh hưởng với học sinh; mặc dù cậu không cùng những người khác tham gia biểu tình trên phố, nhưng thật chất đằng sau rất nhiều cuộc biểu tình đều không khỏi vượt qua sự tính toán của cậu và bạn bè.

Còn Nguyên Triều Sinh sau khi tốt nghiệp, gã lại không kế thừa gia nghiệp, mà thông qua những mối quan hệ của cha tại chính phủ Quốc Dân làm thư ký bên Bộ Quân Chính, mỗi ngày xử lý văn bản tài liệu đến từ các miền, sàng lọc chọn lựa, trình báo cho thượng cấp; bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, hận không thể sinh thêm mấy cánh tay hay cái đầu, hoặc quay về thời học sinh vô tư lự trước kia; nhưng vì gã lý lịch tốt, năng lực cũng không tệ, hiển nhiên được cấp trên tán thưởng.

Mặc dù là vậy, hai người như xưa vẫn là bạn bè thân nhất của nhau, cho dù thế sự vần đổi thế nào cũng không thể lung lay.

.

"Gì cơ? Cậu muốn đi lính?! Khụ khụ..." Người qua lại trên đường lớn, Nguyên Triều Sinh vỗ bàn, thu hút bao nhiêu ánh nhìn, động tác vốn đang rất có khí thế lại vì đậu hủ hoa đang nuốt xuống bị mắc kẹt ngay cổ mà ho khan không ngừng.

"Sao lại vẫn hấp ta hấp tấp như vậy!" Dương Tố trừng mắt liếc gã một cái, vỗ nhẹ vai giúp gã đỡ nghẹn.

Nguyên Triều Sinh chẳng màng, một tay nắm chặt vạt áo của Dương Tố la lên: "Cậu có biết trên chiến trường biết bao nhiêu nguy hiểm, cậu chỉ là một thằng mọt sách tay trói gà không chặt còn bày đặt đi lính!"

Dương Tố dở khóc dở cười, vì sự mất bình tĩnh của gã, cậu cảm thấy thật ấm áp. Một năm trước lụt lũ tràn lan, thân nhân quê quán đã không ai còn, nhưng cậu lại không nghĩ mình cô đơn, trên đời này, dù sao còn có một người quan tâm cậu mà, không phải sao?

"Anh cho rằng đi lính thì thật sự phải ra chiến trường sao, tôi chỉ nghĩ tới những việc có khả năng làm thôi, đóng góp một phần sức lực."

Nguyên Triều Sinh có chút mờ mịt, trong Quốc Dân Đảng có nhiều sự phân biệt đối xử như thế, Dương Tố lại không có lý lịch gì sao có thể tham gia quân đội hay thậm chí ra chiến trường? Trừ phi... Gã bỗng trừng lớn mắt, "Cậu, cậu muốn đi..."

Dương Tố nhanh chóng cản gã lại, không nói chỉ gật nhẹ đầu, tại lúc thời điểm, địa điểm mẫn cảm này, Triều Sinh không suy nghĩ mà nói ra sẽ chỉ mang lại cho bọn họ phiền toái không cần thiết.

Nguyên Triều Sinh rất nhanh hiểu ý, tiếp tục mở miệng nhưng âm lượng đã giảm thấp, nhưng vẫn không thể bỏ đi vẻ bị kích động, "Cậu điên à? Tình hình bây giờ rắc rối như vậy, bên kia đang rơi vào thế xấu, cậu..." Không nói thì không được mà nói thì cũng không xong, gã thấy ánh mắt của Dương Tố, người này một khi đã quyết định chuyện gì, mặc kệ ai cũng chẳng lay động nổi.

Dương Tố khẽ cười một cái, tay tự nhiên giơ lên, lau đi nước đọng bên môi gã, tên này sao luôn không biết để ý bản thân gì cả, "Cho dù ở nơi nào, chỉ cần có thể dốc sức vì nước, không phải đều như nhau cả sao?" Không khí nơi đó, có lẽ gã còn thích hợp hơn nữa ấy.

Nguyên Triều Sinh nhìn thẳng vào cậu, nắm chặt vạt áo nơi cánh tay người kia còn đang nắm lấy của gã, run nhè nhẹ, cố gắng áp xuống sóng cuộn trong lòng, sau nửa ngày mới thốt nên một câu, "Cậu đi, tôi làm sao bây giờ?"

Dương Tố bật cười, người nào không rõ nghe xong những lời này hẳn sẽ tưởng cậu bội tình bạc nghĩa mất, liền trở tay bắt chặt lấy bàn tay Nguyên Triều Sinh, hai lòng bàn tay sự ấm áp dần giao hòa lẫn nhau, "Tình nghĩa của chúng ta chẳng lẽ sẽ vì khoảng cách mà đổi thay, về sau mặc kệ đến nơi nào, tôi đều sẽ viết thư cho anh."

Nguyên Triều Sinh nghiêng đầu trầm ngâm một lát, gật gù rồi bỗng nhiên cười nói, "Vậy thì tốt, nói không chừng, tương lai trên chiến trường, có một ngày chúng ta còn kề vai chiến đấu."

Dương Tố cả kinh, "Cái gì kề vai chiến đấu?"

Gã cười gian xảo, "Tôi chưa nói cho cậu à, cấp trên đề cử tôi vào nhập học trường quân đội trung ương."

Dương Tố nhướn mày, "Anh có biết vào trường quân đội rồi mai này đi ra làm gì chưa?"

"Đương nhiên là trực tiếp vào quân đội," gã cong miệng tươi cười, rực rỡ như ánh nắng mặt trời. "Đến lúc đó, tôi và cậu đều là quân nhân, đều có thể ra sức vì nước mà nhỉ?"

"Anh không hiểu," Dương Tố vẫn vẻ mặt không đồng tình, "hai đảng tranh chấp đã lâu..."

Nguyên Triều Sinh cắt đứt lời cậu nói, "Hiện tại quốc nạn làm đầu, có một ngày mọi người nhất định phải có lòng thành hợp tác, đến lúc đó, ở đâu còn lo chuyện tranh chấp lung tung!"

Dương Tố hơi giật mình, thấy không lay chuyển được gã, khẽ thở dài, "Vậy anh đồng ý với tôi đi, chuyện gì cũng không được vượt qua an toàn bản thân."

"Biết mà biết mà." Nguyên Triều Sinh cười tủm tỉm, "Hiện tại xem ra là bên phe cậu nguy hiểm hơn đấy, còn nhớ rõ lời hứa của chúng ta không đây, cả đời làm bạn bè nhé."

"Đương nhiên." Vẻ mặt lạnh lùng dịu đi, cậu vẫn như trước, gõ trán của gã.

.

.

Không lâu sau đó, Dương Tố rời khỏi Nam Kinh, Nguyên Triều Sinh đi báo danh ở trường quân đội trung ương.

Gửi Sở Thiên của tôi,

Hơn hai năm qua tại trường quân đội, mỗi ngày học bài thật phiền, mệt mỏi muốn chết, may mà cuối cùng cũng tốt nghiệp được rồi, giúp nước được rồi. Nghe nói cậu hiện rất tốt, trong lòng cũng khuây khỏa ngàn lần. Gần đây chiến hỏa vẫn như cũ không ngơi nghỉ, tranh vẽ người Oa dữ tợn giờ thể hiện rõ nét, tôi không ngày nào không mong Quốc - Cộng hợp tác, tôi và cậu sẽ có thể sớm dắt tay kháng địch. Nửa đêm tỉnh lại thường nhớ mùi vị mì Nam Kinh, nhớ lắm nên thôi nói thẳng luôn, một ngày nào đó gặp lại, nhất định phải bắt chẹt cậu đãi tôi một bữa.

Lòng bỗng bồi hồi, sau này...

Đoạn cuối thư còn một đám chữ nhỏ rí ri, chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên. (2)

Triều Sinh.

(2): nguyên văn: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên. Đây là 2 câu cuối cùng Thủy điệu ca đầu - Trung thu của Tô Đông Pha, Nguyễn Hiến Lê dịch. Xem toàn bài tại đây.

(*): Người Oa: người Nhật Bản cổ.

(**): Quốc – Cộng: 2 đảng của Trung Quốc, Quốc dân đảng và Cộng sản đảng, luôn đối đầu nhau.

Dương Tố nhìn thư trước mặt cấp trên đã quen mặt mình, không để ý mà miệng lộ rõ nét vui vẻ. Tên này, rõ ràng chỉ so với cậu lớn hơn một tuổi thôi, giọng điệu lại ra vẻ thế chứ; nhưng nhìn theo những hàng chữ của gã, trong đầu Dương Tố sẽ như xưa hiện lên người thanh niên hòa nhã hai mắt sáng lên khi nghe đến đồ ăn ngon, còn có những cử chỉ như đứa trẻ chưa lớn nữa...

Phần lạc khoản của thư để lúc trung thu, lúc tới tay cậu giờ đã là mùa tuyết bay đầy trời rồi.

Duyên An bên này rất lạnh, so với Nam Kinh thì lạnh hơn nhiều lắm.

Thư đã có nhiều nếp gấp, nhìn là nhận rõ đã qua tay nhiều người, giờ có thể nhận được đã là không dễ.

Hiện tại Triều Sinh đã tốt nghiệp rồi, Dương Tố nghĩ, đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Dưới chân một mảng trắng xóa, trăng lạnh treo ngang giữa hư không.

Cậu lặng yên nhìn ngắm, không khỏi nở nụ cười, chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên sao...

Gốc cây ngô đồng kia trong sân trường, không biết còn ở đó hay chăng.

.

.

Thế cục càng ngày càng khẩn trương, người Nhật đã lộ rõ dã tâm xâm lược Trung Hoa, mà hỏa lực trong nước như cũ vẫn chỉ lẻ tẻ.

Từ sau khi bức thư viết lúc trung thu, Dương Tố không còn nhận được bất kì câu chữ nào của Nguyên Triều Sinh nữa cả.

Anh có khỏe không, đã chạy đến chiến trường rồi sao, là vẫn bình an vô sự, hay đã...

Đủ loại suy đoán lung tung cứ liên tục tuôn ra, cậu thật chú ý tìm hiểu tin tức phe bên kia, nhưng vẫn thế chẳng thu hoạch được gì.

Từ hy vọng biến thành thất vọng, lại theo thời gian trở thành tuyệt vọng, thậm chí chẳng thể rõ người kia sống hay chết.

Thời đại như thế này đây... Loạn thế nhiều kẻ chia ly, nếu như bọn cậu có thể sinh sống tại thời đại hòa bình thì thật tốt nhỉ, thời đại như thế, từ khi vừa bắt đầu nào cần phải chia xa?

Giữa những khi vẫn bận rộn với công tác, ý nghĩ này vẫn tồn tại trong lòng cậu mà hiện nên, khiến cậu không thể nào hô hấp. Lúc trước, người kia ngăn cản cậu rời đi, là mình khư khư cố chấp kiên quyết muốn đi, hiện tại thì hối hận sao?

Dù cho hối hận, cũng phải bước tiếp vậy, con đường này nhất định cậu đã chẳng thể quay đầu.

Đã sinh ra ở thời đại này, bọn cậu không có sự lựa chọn; vậy thì, vậy thì dốc hết sức, để đời sau được sinh sống an ổn trong hòa bình vậy.

.

Năm 1936, sự kiện Tây An.

Năm 1937, Nhật Bản phát động sự kiện cầu Lư Câu, chính thức xâm chiếm Trung Hoa toàn diện.

Năm 1939, chiến dịch Quế Nam, quân ta thắng trong thê thảm.

Năm 1941, ...

Những điều này, khi người sau đọc lên, chẳng qua chỉ là từng trang lịch sử kinh tâm động phách mà thôi, nhưng đối với những người thời ấy mà nói, đã là khắc cốt ghi tâm tận máu thịt, vĩnh viễn không thể nào quên.

Nguyên Triều Sinh cũng thế.

Đã thấy qua sống chết nhiều hơn thế, gã vẫn không thể nào hoàn toàn vô cảm, tựa như hiện tại.

Chiến dịch vẫn chưa kết thúc, tiếng hỏa lực đinh tai nhức óc xung quanh mình không ngừng vang lên, những gì mắt có thể nhìn thấy, ngoại trừ thi thể cũng chỉ có thi thể mà thôi; màu sắc và mùi vị của máu cứ thẳng mà xông vào mũi và mắt, lại một lần chứng tỏ tính mạng con người quá yếu ớt.

Nếu là Nguyên Triều Sinh của hơn mười năm trước, nhất định có vẻ mặt như màu đất chẳng thể nào tin, nhưng gã hiện tại, cũng đã thân trải qua trăm trận, thành tham mưu trưởng kinh nghiệm phong phú của quân đoàn rồi, cho nên dù trước mắt cảm thấy chấn động đến bi thảm, cũng không thể biểu hiện lên mặt nửa phần, bởi vì nhất cử nhất động của cấp trên cũng có thể ảnh hướng tới sĩ khí lính dưới.

Hiện tại gã cần chạy đi cứu viện đơn vị bạn, một nhánh thuộc về Quốc quân trên danh nghĩa, dù trên thực thế là đội ngũ bên phe kia.

Mặc dù đơn vị của hắn là cả quân đoàn, nhưng một tốp lính phía trước đã bị một phen chiến dịch hại cho thương vong trầm trọng, còn lại một bộ phận bị điều đi đóng ở phụ cận địa khu để tránh cho kẻ địch thừa dịp đánh úp, nên Nguyên Triều Sinh chỉ dẫn một ít binh lính theo.

Gã nhận được lệnh là gấp rút tiếp viện đơn vị bạn, song khi thời điểm gã chạy đến đó, chiến dịch đã gần đến giai đoạn cuối.

Bên ta thắng, nhưng thắng trong thê thảm.

Người sống sót vận chuyển thi thể chiến hữu, dáng vẻ bi thương đến cùng cực, chỉ còn lại đờ đẫn.

Chi đội này đứng đầu là Tướng Trần Diệu Thường, nhưng giờ phút này, hắn đang yên lặng nằm trên cáng cứu thương, nhắm chặt hai mắt, hơi thở gì đều không còn, mấy người lính trông coi, chỉ có im lặng và lặng im.

Còn có một Chính ủy, nghe nói ở tiền phương. Nhưng trên chiến trường khói thuốc súng vẫn chưa tán, gã nhìn không tới, chỉ phân phó người đi tìm bốn phía, ngoài ra giúp đỡ đơn vị bạn thanh lý chiến trường.

Những người này đối với việc Nguyên Triều Sinh đến cũng không tỏ vẻ hoan nghênh cho lắm, thậm chí trong ánh mắt đôi khi toát lên xem thường hay oán hận; Nguyên Triều Sinh biết rõ gã có lẽ tới đã muộn, nếu như đến sớm một tý, bọn họ sẽ không hao tổn nhiều người như vậy, kể cả Tướng Trần đã hy sinh.

Thật ra điều này cũng không phải lỗi của Nguyên Triều Sinh, tuy hiện tại là thời kỳ Quốc - Cộng hợp tác, nhưng trong đó vẫn tồn tại nhiều khúc mắc, làm người ngoài không thể nào hiểu rõ được, cũng khó mà nói ra cho rõ ràng được; dù gã cũng có địa vị cao, nhưng trên gã còn có những người mà không tuân theo lệnh là không được, rất nhiều chuyện gã đều bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.

"Tham mưu trưởng, phía trước có số ít thương binh, trong đó hình như còn có Chính ủy Dương." Binh sĩ từ phía trước chạy tới báo cáo.

Nguyên Triều Sinh gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ nhiều. "Mấy người các cậu đi theo tôi, còn lại ở đây hỗ trợ thanh lý chiến trường."

Chiến hào bị hỏa lực oanh tạc thành một mảnh đất khô cằn, có mấy người nửa quỳ ở đó, muốn nâng lên một người khác.

Nguyên Triều Sinh vội vàng chạy tới, khiến thời điểm gã chứng kiến một cảnh này, lập tức ngây ngẩn cả người.

Trên đầu kẻ kia quấn đầy băng gạc, trên mặt và tay chân chồng chất vết thương, đã không thể đứng dậy nổi, nhưng ánh mắt Nguyên Triều Sinh rơi trên người nọ một chút, liền chuyển sang một người khác đang dìu lấy kẻ này.

Nhân sinh có phải hay không tồn tại hai chữ gọi là duyên phận?

Khi đã đinh ninh vật quý báu nhất đã vĩnh viễn mât đi thế nhưng một lần nữa đạt được, là loại cảm giác thế nào đây?

Nguyên Triều Sinh cẩn thận từng li từng tý, từng bước một đến gần, nín thở, không dám nháy mắt, sợ một khắc sau lại tỉnh giấc mộng hoàng lương.

"Sở Thiên..."

Người nọ giật mình, chậm chạp quay đầu, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt.

Nguyên Triều Sinh chỉ cảm thấy yết hầu trong chốc lát như thể có hòn đá chặn lại, há hốc miệng, lại không thể thốt nên nửa lời.

"Triều Sinh?"

Giọng nói của người nọ khàn khàn, dường như vì kích động run rẩy không thể tin mà gọi lên cái tên này.

Năm tháng vô tình, khói lửa chiến tranh gột tẩy, ấy thế mà không thể xóa nhòa dấu vết đã lưu lại trên mặt nhau.

Dương Tố vẫn tuấn tú như trước, chỉ là càng thêm nhiều phần quyết đoán, mà Nguyên Triều Sinh, một thân quân trang phẳng phiu đứng đó, lại khiến người vừa nhìn nhận ra được sự cơ trí và hiền hậu dịu dàng.

Thế nhưng, người này chỉ cần liếc đã nhận ra người kia, thế đã đủ rồi.

Hai người ôm nhau đến sít sát. Hốc mắt Nguyên Triều Sinh đã đỏ, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, tay Dương Tố đè lại lưng của gã, lực lớn đến nỗi khiến gã bị nắn đến xương tủy.

"Tôi không nghĩ đến...bọn họ nói Chính ủy Dương là cậu..."

Nguyên Triều Sinh chữ không thành câu, phải mượn miệng thở lớn để ép xuống sóng cuộn trong lòng.

"Tôi cũng không nghĩ tới, Triều Sinh, rất nhớ anh."

Mấy chữ ngắn ngủi, đã bao hàm bao nhiêu nhung nhớ, mà cho dù có nhiều từ ngữ hơn nữa, cũng không thể hình dung tình cảm của bản thân.

"Tôi cũng vậy..."

Sau đó quân đoàn của Nguyên Triều Sinh chạy đến, cùng với đội ngũ đang bị thương bên Dương Tố, sững sờ mà nhìn tham mưu trưởng cùng cấp trên ôm chặt lấy nhau; cái ôm này đã vượt qua tình thân nhân hay bè bạn, thậm chí mãnh liệt hơn cả người yêu, dường như mọi người đứng ngoài đều cảm thấy được.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua từng tơ khói súng nơi chiến trường, chiếu và hai thân người.

Tại nơi đây bầu trời tháng năm, hay chăng so còn rực rỡ hơn so với Nam Kinh.

Trải qua cả thảy, nhất định sẽ cùng nhau bình an quay về, tin tưởng của cả hai, tin tưởng lẫn nhau như thế đến giờ vẫn chưa từng thay đổi.

.

.

Ngô đồng, thuộc họ Sterculiaceae, loại thân gỗ lá rụng, dạng lá to, mùa hạ nở hoa, cây lưỡng tính, lá màu vàng xanh, hoặc lẫn các màu khác. Màu tím có thể làm thuốc, có vị ngọt, trị ngộ thực.

Những thứ này, đến khi cậu rời đi Nam Kinh rồi mới biết được.

Bởi vì nhớ Triều Sinh, cảnh tượng hai người lần đầu gặp tại gốc ngô đồng nọ cũng khắc ghi thật sâu vào tâm tưởng.

Lá cây xanh biếc sum suê như cũ, vuốt ve thân cây, tay tiếp được hoa tuôn rơi bên dưới, chuyện cũ như lũ tuôn về.

"Mười lăm năm rồi..."

Cậu xúc động lẩm bẩm.

"Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh."

Đằng sau có người tiếp lời, Dương Tố quay người lại, người nọ hướng cậu tươi cười, vẫn hệt năm ấy.

"Lời người xưa bảo "người vật chẳng còn" (3), cho nên sầu não gì, chỉ cần chúng ta vẫn khỏe mạnh, dù năm tháng đi qua, trời cao cũng coi như đãi ngộ không tồi."

(3): nguyên văn “vật sự nhân phi” – hàm nghĩa gần với vật đổi sao dời.

"Không sai." Dương Tố bình tĩnh cười cười, cầm chặt tay gã.

Chiến tranh chập chạm cuối cùng cũng kết thúc, dân tộc Trung Hoa dùng máu thịt và thương tích non sông đổi lấy thắng lợi nhọc nhằn, thế nhưng, có lẽ một cuộc chiến mới lại sắp bắt đầu.

Lúc này đây, hai phe quân đội đối lập đã trở thành kẻ địch xung đột vũ trang với nhau, đây mới chính là điều bọn cậu vẫn cứ mãi băn khoăn.

"Anh chuẩn bị làm sao bây giờ?"

Nguyên Triều Sinh cười hi hi, mang theo nét gian xảo thời còn trẻ: "Tôi đã trình đơn từ chức lên cấp trên rồi."

Dương Tố nhìn thấy gã cười đắc ý, có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cười theo, vẫn như ngày trước, gã lúc nào cũng hành động ngoài dự đoán mọi người.

"Anh là quân nhân mà, bọn họ làm sao chịu cho anh lui là lui?"

Nguyên Triều Sinh nghiêm nghị, "Tôi là quân nhân, nhưng cũng là người Trung Hoa."

Nếu là người Trung Hoa, làm sao có thể nhẫn tâm tự giết lẫn nhau, mặc kệ có bao nhiêu lý do nhiều hơn thế, quốc gia vẫn chưa lành bệnh này chịu không nổi vết thương nào nữa đâu.

Dương Tố gõ gõ trán của gã, "Không cần phải căng thẳng như vậy, ý nghĩ của tôi và anh giống nhau."

"Á?"

Dương Tố cười cười, "Nghe nói tuyết Thụy Sĩ rất đẹp, anh trước kia hình như đã nói muốn nhìn thấy."

Nguyên Triều Sinh sững sờ, lập tức hiểu được, cũng cười. "Ừ."

Gió nhạt mây xanh, phất qua lá cây, phát ra tiếng vang xào xạc.

Ánh mặt trời xán lạn.

Quân tử lời hứa hơn nghìn vàng.

Mặc cho chia ly bao lâu, chỉ cần nhớ về lời hứa, tất nhiên sẽ có một ngày thành hiện thực, không phải sao?

Tay đã nắm chặt lấy nhau, sẽ không buông ra.

Một nguyện đời an bình, hai nguyện thân mạnh khỏe, ba nguyện lúc về già, vẫn bên Người gặp gỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.