Mãng Hoang Kỷ

Chương 124: Chương 124: Ác quỷ (1)




- Tuyết Nhi.

Kỷ nhất Xuyên ngồi bên giường nắm lấy tay thê tử.

Uất Trì Tuyết lắc đầu nhẹ.

- Ta biết, chàng cũng biết rồi đó. Lúc trước gặp kiếp nạn trên đường từ Bắc Minh Đại Hải trở về, ta có thể sống sót là đã rất tốt rồi. Mười năm qua ta cũng rất vui vẻ thỏa mái.

- Nếu như, nếu như năm đó nàng không hạ Ninh nhi...

Kỷ Nhất Xuyên nói mang theo chút nghẹn ngào.

Uất Trì Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đó là con chúng ta thì phài sinh nó ra chứ. Dù phải dùng đến bí thuật để cố sống thêm vài năm thì cũng đáng! Lúc trước khi ta bị trọng thương, nếu như không sinh hạ Ninh nhi thì cũng không biết có sống tiếp được hay không nữa. Ninh nhi chính là giọt máu chủa chàng, lại là đứa con dùng mạng của đại ca ta đổi lấy đó.

- Đại ca…!

Kỷ Nhất Xuyên nhớ rõ năm đó khi gặp đại kiếp nạn đeo bám suốt chặng đường trở về. Một đợt đại kiếp nạn đã thay đổi vận mệnh của ba người huynh muội Uất Trì Tuyết cùng Kỷ Nhất Xuyên hắn.

- Mau dẫn muội muội ta đi, đi mau!

Kỷ Nhất Xuyên không bao giờ quên được cái bóng lưng cao lớn, oai hùng đứng đó gào thét...

- Nếu như không sinh Ninh nhi thì ta có thể sống thêm vài năm nữa nhưng không cách nào có con được nữa, như vậy ta sẽ phải ôm hận cả đời. Nó có dòng máu của Kỷ tộc, cũng có dòng máu của Uất Trì Tộc.

Uất Trì Tuyết khẽ nói:

- Mười năm nay ta ở cùng chàng, lại thêm một đứa con vô cùng thông minh.... ta vô cùng vui, vô cùng thỏa mãn. Mười năm này là mười năm hạnh phúc và vui vẻ nhất cuộc đời ta đó.

Kỷ Nhất xuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay nương tử.

- Ninh nhi là niềm tự hào của ta.

Uất Trì Tuyết từ tốn nói:

- Ta không hối hận chút nào khi sinh hạ được Ninh nhi.

- Ừ.

Kỷ Nhất Xuyên gật đầu nhẹ.

- Ta hiểu, hiểu! Không tới một canh giờ nữa tộc trưởng sẽ tới đây, để cho tộc trưởng xem xem. Có lẽ sẽ không gay go đến vậy.

Uất Trì Tuyết gật đầu.

- Nếu như ta có thể sống thêm một năm thì việc này tạm thời không nói cho Ninh nhi. Còn nếu như ta không còn sống được bao lâu nữa thì sẽ gọi Ninh nhi quay về nhé.

Uất Trì Tuyết nhìn nawmnhan của mình, con mắt sáng lên nói :

- Nhất Xuyên, cả đời này ta có chàng và Ninh nhi là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Ta thật sự rất hạnh phúc.

- Ừ.

Kỷ Nhất Xuyến nhìn thê tử, khẽ nói:

- Ta cũng vậy.

Sâu trong lối đi tối đen truyền đến một âm thanh chói tai:

- Tiểu Thất, ngươi là đứa thông minh nhất. Việc này giao cho ngươi giải quyết đi, mau diệt trừ kẻ địch dám xâm phạm vào nơi này.

- Vâng thưa sư tôn.

Thiếu niên tuấn tú không lưỡng lự chút nào, cung kính đáp.

- Đi mau.

Lời vừa dứt thì két két két...khối kim loại trên đất lại xoay chuyển đóng chặt lối đi lại. Lúc này sáu tên nam nữ mới thở phào nhẹ nhõm. Dù bọn chúng là những đệ tử thân cận nhất nhưng khi gặp sư tôn vẫn luôn cảm thấy kinh hồn bạt vía. Bởi vì kẻ nào dám mạo phạm tới sư tôn thì dù là đệ tử vẫn sẽ bị tra tấn đến chết, lại còn vĩnh viễn không được đầu thai.

- Cũng không biết rốt cuộc sư tôn luyện pháp bảo gì.

Một thiếu nữ áo tím nói khẽ.

- Trước trước sau sau liên tục có thêm người bị hành hạ đến chết. Chỉ tính riêng Tiên Thiên Sinh Linh đã có mấy trăm tên bị hành hạ chết rồi, còn người bình thường thì đếm không xuể. Sư tôn còn nói, một khi pháp bảo được luyện thành thì gặp Vạn Tương chân nhân cũng không phải sợ nữa. Thật sự không biết đó là pháp bảo gì.

- Nhất định là một loại pháp bảo cực kỳ đáng sợ.

- Hiện tại pháp bảo của sư tôn mới chỉ là loại bán thành phẩm mà sư tôn đã không thèm để những tên Tử Phủ Tu Sĩ ở vùng Yên Sơn này vào mắt rồi. Đợi đến lúc thật sự luyện thành...

Sáu tên nam nữ khẽ trao đổi. Điều bọn chúng cảm thấy hiếu kỳ nhất chính là việc pháp bảo thần bí đang luyện chế kia. Đáng tiếc là vị sư tôn đó vẫn ở trong mật thất nằm sâu trong lòng núi cấm bất kỳ kẻ nào đi vào.

Thậm chí sau khi lối đi kia đóng lại, một âm thanh nhỏ từ bên trong cũng sẽ không truyền ra ngoài.

- Vù vù!

Chỉ thấy một quỷ hồn mờ nhạt thoát ra từ thân thể của một tên Tiên Thiên Sinh Linh đang bị trói chặt, phát ra tiếng rít chói tai. Quỷ hồn này chui vào trong núi, hướng về gian mật thất sâu trong lòng núi. Một màn này làm cho sáu tên nam nữ đều tràn đầy căng thẳng. Chỉ có ác quỷ thật sự mới làm cho bọn chúng hoảng sợ đến vậy.

- Lại một ác quỷ nữa!

Sáu tên nam nữ nhớ lại lúc trước vị nhị sư huynh mạo phạm tới sư tôn liền bị tra tấn, sau khi chết hóa thành ác quỷ cũng bị hút vào. Quỷ hồn mà đã bị hút vào...thì dĩ nhiên sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh nữa.

- Tiểu Thất, còn không mau đi đối phó với tên địch nhân kia.

Các sư huynh sư tỷ thúc giục.

- Thúc cái gì mà thúc.

Thiếu niên tuấn tú liền đi thẳng ra ngoài.

...

Khói đen tràn ngập. Thiếu niên tuần tú lặng yên đi vào trong. Những nơi hắn đi qua khói đen đều tự động tách ra thành một con đường.

Trên tay trái của thiếu niên xuất hiện một phần đạo phù. Đạo phù này uốn lượn giống như mạch máu, phía trên có khắc lên phù văn kì dị. Còn trên tay phải của hắn thì xuất hiện một cây phất trần.

- Đi.

Thiếu niên tuấn tú vung cây phất trần lên, chỉ thấy trăm ngàn sợi tơ màu trắng liền dài ra hơn mười trượng bao phủ về hướng Kỷ Ninh.

Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân thì chợt phát hiện ra liền ngẩng đầu lên.

Đầy trời toàn những sợi tơ màu trắng đang ập tới.

- Đứt.

Kỷ Ninh khẽ quát, Thủy Hỏa Liên Hoa vờn quanh đều phóng to lên. Gặp phải hai tầng lá sen cực lớn xoay tròn, đám sợi trắng đang tiến tới thì lập tức bị cuốn rối lại không cách nào tới gần được Kỷ Ninh.

- Điều khiển nước lửa?

Ở xa xa, con ngươi của thiếu niên co lại.

- Xem ra kẻ này là một Tiên Thiên Sinh Linh ‘Thần Ma luyện thể’. Việc này có chút phiền phức rồi. Vốn ta định dùng phất trần trói chặt hắn lại, nhưng xem ra không được.

Trăm ngàn sợi tơ trắng nhanh chóng được thu lại rồi biến mất, tay phải của hắn lại xuất hiện một cây trường tiên (roi dài).

- Chui vào đại trận của chúng ta mà còn không xưng tên ra.

Thiếu niên tuấn tú hô lên.

Kỷ Ninh đã đứng dậy, dõi mắt nhìn thiếu niên tuấn tú.

- Đây là vùng giao giới lãnh địa của Kỷ tộc và Thiết Mộc tộc. Các ngươi lại chả giống Thiết Mộc tộc mà cũng không phải Kỷ tộc. Rối cuộc thì các ngươi xuất xứ từ đâu?

- Nói ra chỉ sợ ngươi sẽ bị dọa chết mất.

Thiếu niên tuấn tú khẽ nói.

- Ngươi nói xem, xem có thể dọa chết ta không.

Hai tay Kỷ Ninh nắm chặt kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.