- Hây.
Kỷ Cửu Hỏa vươn tay phải, nguyên lực mãnh liệt lập tức tràn vào Long Châu và bốn miêng vảy. Bên trong bảo vật này không có một tia pháp lực nào nên trong nháy mắt đã được luyện hóa được.
- Bảo bối tốt, bảo bối tốt.
Kỷ Cửu Hỏa luyện hóa xong đã lập tức hiểu được ảo diệu của nó. Cặp mắt trợn tròn xoe.
- Thật là quá, quá...
Mặc dù hắn đã dự đón nhưng vẫn kinh hãi lắm.
- Tộc trưởng?
- Đại ca?
Ảnh bà bà, Kỷ Nhất Xuyên đều nhìn tộc trưởng.
- Thật là bảo bối tốt!!!
Kỷ Cửu Hỏa mở to mắt nói giọng kích động.
- Kỷ tộc ta có hi vọng rồi, có hi vọng rồi! Có cơ hội rồi, cơ hội lớn rồi!
- Rốt cuộc bảo bối gì ngươi nói nhanh lên đi, ta cũng nóng lòng.
Ảnh bà bà vội vàng nói.
Kỷ Cửu Hỏa cực kỳ kích động:- Đại trận này chia làm năm bộ phận, một mình ta có thể thao túng tất cả. Lúc sau chỉ cần bốn Tử Phủ tu sĩ tới phụ trợ ta là được! Trong đó một người có thể trở thành hạt nhân của Long đầu trận, một người trở thành hạt nhân của Long thân trận, một vị trở thành hạt nhân của Long vĩ trận, một vị cuối cùng là hạt nhân của Long trảo trận! Còn ta đương nhiên tọa trấn ở trung ương, tay nắm Long Châu.
- Đến lúc đó năm người Tử Phủ tu sĩ bày trận, trọng yếu nhất là tương hỗ nhau như Phật đạo vậy, nguyên lực có thể liên thông lẫn nhau! Lực công kích sẽ phân tán đến cả đại trận, trước sẽ được đại trận giảm yếu, sau đó lại chia đều cho năm người.
Nghe thấy vậy, đám người Kỷ Lưu Chân, Ảnh bà bà kích động.
Chỉ riêng việc nguyên lực hợp nhất, phòng ngự hợp nhất đã làm mọi người vui mừng vì thế không khác gì thực lực mọi người tăng vọt.
- Đây cũng chỉ là một trong nhiều chỗ tốt.
Kỷ Cửu Hỏa xúc động bảo:- Sự huyền diệu trong đó, nhất thời ta chưa thể nắm được hoàn toàn. Chỉ riêng cái Long Hồn này là đã đủ sử dụng...Thậm chí đến lúc đó bọn ta cũng không cần xuất thủ mà cứ dùng Long Hồn công kích, cái này tốt hơn Bát Quái Huyết Long Trận của Động Tử Khải. Chỉ một đại trận này là đã tinh diệu hơn nhiều so với Bát Quái Huyết Long Trận kia.
- Mau mau, lập tức bày trận để chúng ta quen dần ảo diệu trong đó.
Kỷ Cửu Hỏa kích động vạn phần.
- Được!
Mọi người cùng gật đầu.
Kỷ Ninh cũng gật đầu. Hắn biết rõ đại trận bậc này đối với người bày trận đòi hỏi trình độ rất cao, nhất định trình độ phải thật cao mới có thể phát huy đại trận đầy đủ. Tộc trưởng Kỷ Cửu Hỏa có lẽ thiên tư không bằng mình được nhưng dù sao cũng đã nghiên cứu trận pháp mấy trăm năm. Trình độ trận pháp so với mình cũng không kém là bao nhiêu.
- Đúng rồi, Kỷ Ninh, trận pháp này tên gọi là gì?
Kỷ Cửu Hỏa buột miệng hỏi Chưa từng thấy trận pháp nào tinh diệu như vậy. Đại trận này mạnh hơn nhiều so với cả sáu đại trận kia.
- Minh Long Tỏa Thiên Trận.
Kỷ Ninh trả lời.
- Minh Long Tỏa Thiên Trận.
Kỷ Cửu Hỏa lẩm nhẩm lại nhưng ngay sau đó các luồng sáng bắt đầu chiếu rọi. Minh Long Tỏa Thiên Trận này phải bố trí cho xong, Long Châu mang ở bên mình còn bốn miếng vảy thì phải bày ra trước.
...
Thời gian từ từ trôi qua, Kỷ tộc diễn trận pháp ngay trong đêm ở Ngưu Giác Sơn. Việc thuần thục Minh Long Tỏa Thiên Trận làm cho mọi người vui mừng khôn xiết.
- Hóa ra nó như vậy, thật là thần diệu.
- Có thể để cho Minh Long công kích mà mọi người không cần nhúng tay. Chúng ta cũng có thể...Tự dùng Minh Long trảo hoặc Long vĩ chủ động công kích. Đòn công kích tự chúng ta tạo ra có thể phát huy uy năng mạnh hơn.
Kỷ Lưu Chân hưng phấn bàn luận, hắn cũng chưa từng thấy đại trận huyền diệu như vậy.
- Hơn nữa bên trong Minh Long Tỏa Thiên Trận được thiên địa phong bế làm cho hết thảy đều là huyễn hư! Nó cũng là một mê trận huyền diệu, chúng ta muốn tấn công thì tấn công, muốn lui thì lui vào mê trận. Bọn Tuyết Long Sơn có muốn tìm cũng không ra chúng ta.
Kỷ Cửu Hỏa cười ha hả.
Kỷ Ninh cũng kích động.
Mặc dù đã tính thử một chút, bản thân hắn là Tử Phủ tiền kỳ nhưng đại trận có thể dùng nguyên lực của nhau...Tộc trưởng của bọn họ là Tử Phủ viên mãn đấy! Nguyên lực có thể mượn nên Kỷ Ninh cũng có thể đánh ra đòn với nguyên lực của Tử Phủ viên mãn, nguyên lực như thế thì có thể thi triển Tiểu Thiên Kiếm Trận, uy lực lại càng cường đại!
- Đến đây đi, Tuyết Long Sơn.
Kỷ Ninh tràn đầy sự tự tin.
Giữa giờ ngọ mặt trời nhô lên cao.
Trong lúc đám người Kỷ Cửu Hỏa, Kỷ Ninh còn đang chuyên tâm diễn tập thuần thục đại trận ở Ngưu Giác sơn thì ở Tuyết Long Thành đã tụ tập không ít Tử Phủ tu sĩ. Chỉ thấy ở một chỗ cao trên bầu trời Tuyết Long Thành đang có một tấm màn che lơ lửng. Phía trên tấm màn che có bày biện một dãy bàn dài chứa đầy trái cây, rượu.
Một đám tu sĩ đang khoanh chân ngồi ở đó nâng ly cạn chén đầy vẻ tự đắc.
- Lần này sư đệ Động Tử Khải mời cũng thật nhiều người. Chắc mời hết cả đồng môn ở xung quanh Yên sơn rồi.
Một lão già râu dài cầm chén rượu nói sang bên một tu sĩ tóc bạc.
- Lúc này chưa được bao lâu mà đã mời được hơn mười vị Tử Phủ tu sĩ rồi.
- Càng nhiều Tử Phủ tu sĩ thì ta càng có cơ hội được thể hiện thủ thuật hợp trận của Tuyết Long Sơn ta!
Tu sĩ tóc bạc kia cười.
- Nếu mà làm được nhừ vậy thì mặc kệ cái Kỷ tộc nho nhỏ có bao nhiêu trò vặt gì, chỉ cần đồng môn chúng ta liên thủ lại…thì quá dễ rồi.
- Với một cái Kỷ tộc nho nhỏ như vậy mà làm sao phải cần nhiều Tử Phủ tu sĩ vậy.
Lão già râu dài lắc đầu. Hắn mò tới đây cũng chỉ vì kiếm trác chút công lao. Sau khi đoạt được mỏ quặng nguyên thạch thì tông môn sẽ xác định công lao của từng người, dựa vào mức độ cống hiến nhiều hay ít mà bọn hắn có thể được chia phần. Nhưng càng nhiều tu sĩ thì phần của mỗi người càng nhỏ đi.
Trong lúc cả đám bọn họ nói chuyện với nhau.
Động Tử Khải, kẻ đứng đầu lần này cũng bưng rượu đi mời những người xung quanh. Hắn cũng có chút tiếng tăm trong đám huynh đệ đồng môn, cũng coi như một nhân vật xuất sắc, vì thế nên dĩ nhiên đám người xung quanh cũng nể mặt nể mũi. Có điều đa phần thời gian Động Tử Khải đều ngồi với vị sư huynh Đồng Ngọc của mình.
Mặt của Đồng Ngọc sư huynh sáng vàng. Hắn khoanh chân ngồi đó đầy vẻ bá đạo. Địa Long bên cạnh cũng đã thu nhỏ lại tròn một trượng, thỉnh thoảng ngoạm lấy một miếng thịt.
Ngồi bên cạnh hắn là Động Tử Khải cùng ba sư đệ có thực lực khá mạnh khác.
- Sư huynh Đồng Ngọc mà tới lần này thì mặc cho Kỷ tộc có trò gì cũng đều vô dụng. Kỳ thật ta cũng chỉ mong chờ được chia một phần nhỏ công lao thôi.