Mãng Hoang Kỷ

Chương 355: Chương 355: Bắt đầu thể hiện Tiểu Thiên Kiếm Trận (2)




- Không tốt.

Con ưng lông vàng cảm nhận được sự uy hiệp cực kỳ lớn, nhưng nó vẫn điên cuồng dùng bộ móng vuốt sắc bén của mình chộp tới.

Phù! Quá nhanh. Một đường kiếm quang kia dễ dàng tránh qua vuốt sắc, chém thẳng một đường lên người con ưng lông vàng. Thân thể cực kỳ cứng rắn của con ưng lông vàng không thể ngăn cản nổi, bị cắt xuyên qua. Kiếm quang Thủy Hỏa Ma Bàn vừa chuyển hướng liền chém thẳng xuống đầu con đại yêu quái thú bốn chân đang chạy loạn ở dưới.

- Tam ca!

Con đại yêu quái thú bốn chân lập tức sợ tới mức choáng váng. Tam ca của hắn vừa mới đối mặt đã bị chém chết. Uy lực của bộ vuốt trên người Tam ca nổi danh khắp vùng, bình thường đều dùng bộ vuốt sắc bén nhanh nhẹn này mà chiến thắng trong nháy mắt nên có thể thấy bộ vuốt ưng này nhanh tới mức nào. Nhưng vuốt ưng pháp bảo bản mệnh của con đại yêu Vạn Tương kia lại không thể túm lấy được một đường kiếm quang.

Kiếm pháp như vậy!

Hắn chưa từng nghe nói bao giờ.

Đây là kiếm tiên! Phải biết rằng khi mới vào Hắc Bạch học cung, Kỷ Ninh chỉ cần dùng chiêu thứ nhất 'Tam Xích Kiếm' là đã làm bốn phương kinh sợ rồi. Bây giờ lại ngộ ra từ 'Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục' chiêu Thủy Hỏa Ma Bàn Kiếm có uy lực vượt xa chiêu thứ nhất kia. Mà kiếm quang lại được ngưng tụ gần như hoàn mỹ từ tầng thứ chín Tiểu Thiên Kiếm Trân. Uy lực to lớn, tốc độ cực nhanh như thế một con đại yêu Vạn Tượng làm sao có thể sánh bằng đây?

- Trốn.

Con đại yêu quái thú bốn chân lập tức giậm chân mạnh một cái làm cả động phủ chấn động. Sau đó nó xoay người đâm thẳng vào bức tường đá để lao ra.

Ầm ầm!

Bức tường đá lập tức bị vỡ vụn. Nhưng kiếm quang Ma Bàn như một trận gió đuổi theo, chém thẳng lên người nó. Con quái thú bốn chân cố gắng dùng hết sức để nó, thậm chí nó còn bứt cả đôi sừng sắc bén trên đầu ra để đỡ đường kiếm quang đó.

Kiếm quang lóe lên!

Ầm ầm.

Thân thể con quái thú bốn chân vẫn lao đi theo quán tính, nhưng cả người đã bị chẻ làm hai khúc đâm thẳng vào núi đá phía ngoài làm núi đá vỡ vụn, cây cối sụp đổ. Cái đầu của nó nằm ở một phần phun ra một ngụm máu rồi yếu dần mà chết.

- Chết đi.

Mộc Tử Sóc thấy sư huynh phát uy thì cũng quát lên một tiếng. Hai con rắn màu đen bắt đầu cuộn lại, nổi đuôi với nhau, trong nháy mắt hóa thành một vòng đen quấn chặt lấy con voi ngà đen đang muốn chạy trốn. Vòng đen siết chặt lại. Xẹt xẹt, hơn nửa người con yêu quái voi đã bị biết thành thịt vụn, chết ngay lập tức.

Con ưng lông vàng đã sớm nằm yên trên mặt đất không phát ra tiếng động gì nữa. Ba con đại yêu cứ như vậy mà chết.

Kỷ Ninh vung tay lên, thu thi thể con ưng lông vàng và quái thú bốn chân vào. Mộc Tử Sóc cũng thu thi thể con voi ngà đen vào.

- Sắp sụp xuống rồi.

Mộc Tử Sóc liền vọt ra.

Kỷ Ninh thì đã dẫn đứa nhỏ ra khỏi động phủ từ trước. Cả động phủ nứt toác, sau một tiếng ầm ầm liền sụp xuống.

- Ha ha, loáng một cái là đã có ba thi thể đại yêu rồi. Bây giờ chỉ cần sống qua ba tháng là chúng ta sẽ trở thành Ứng Long Vệ.

Mộc Tử Sóc cực kỳ hưng phấn.

- Ừ.

Kỷ Ninh gật đầu nhẹ. Uy lực lần đầu của Tiểu Thiên kiếm trận được tạo thành từ bảy trăm lưỡi phi kiếm cũng làm cho Kỷ Ninh vui mừng.

- Em bé.

Mộc Tử Sóc nhìn sang phía đứa nhỏ.

- Làm sao mà ngươi lại ở chỗ núi rừng này.

Đứa nhỏ vẫn còn sững sờ. Vừa rồi hai người này dễ dàng giết, thậm chí chỉ riêng khí thế là đủ dọa chết ba con đại yêu kia rồi! Thật khó tin. Nghe được câu hỏi tại sao mình lại ở đây, đứa nhỏ sững sờ một lúc rồi nước mắt ngắn nước mắt dài chỉ tay về phía xa xa:

- Ở kia.

Mộc Tử Sóc nhìn theo hướng đứa nhỏ chỉ, Kỷ Ninh cũng bế đứa bé lên:

- Đi, ta biết chỗ nào rồi!

Thần thức có thể bao phủ cả ngọn núi thì làm sao Kỷ Ninh lại không biết được đây?

Vèo! Vèo! Hai người một trước một sau hóa thành đường sáng leo qua những ngọn núi. Đông đảo yêu quái trên núi đều nơm nớp lo sợ trốn chạy. Rất nhanh nhóm Kỷ Ninh đã tới một hẻm núi sâu trong ngọn núi.

- A!

Mộc Tử Sóc thấy cảnh ở phía dưới thì không khỏi sợ hãi. Kỷ Ninh cũng lặng yên nhìn tất cả những thứ ở trước mặt. Chỉ thấy dưới khe núi là một cái hố sâu rộng khoảng trăm trượng. Trong hố sâu có một đám người mặc lá cây, vỏ cây. Tất cả đều là trẻ nhỏ và người trẻ tuổi. Không có một người già nào. Bọn họ đều lặng yên sống ở dưới đó. Ở phía trên hố có một cái lưới sắt vây kín toàn bộ miệng hố lại.

- Bọn chúng nuôi nhốt như vậy sao?

Mộc Tử Sóc hơi run run, cắn răng nói:

- Đám yêu quái đáng chết, đáng chết, đáng chết!

Vèo!

Mộc Tử Sóc liền nhảy xuống. Ở dưới hố có một đám yêu quái bảo vệ. Những yêu quái này còn chưa biết đại vương nhà chúng đã chết rồi.

- Các ngươi là ai! Đây chính là núi của Tượng Vương (vương voi)!

Một con yêu quái một sừng cao lớn cầm trong tay cái dĩa phẫn nộ quát. Ở phía sau nó, một đám tiểu yêu cũng gào thét theo.

- Hừ!

Mộc Tử Sóc quát giận một tiếng. Không trung lập tức tối sầm lại. Bầu trời đầy sao, giữa các ngôi sao có mặt trăng, mặt trời. Chỉ thấy từ vầng thái dương chói mắt vươn ra một cái tay lớn. Yêu quái vừa thấy cảnh này thì lập tức bị dọa tới trắng bệch mặt, vội vàng hoảng sợ trốn chạy.

Nhưng bàn tay to bằng ánh sáng vàng kia vẫn tóm gọn cả lũ lại. Đám yêu quái đều trở nên run sợ.

- Làm sao bọn họ lại ở đây?

Mộc Tử Sóc quát.

Kỷ Ninh vẫn yên lặng đứng bên.

- Thượng tiên nói những tên nô dịch này sao?

Tên yêu quái một sừng kia bị bàn tay to nắm lấy liền sợ hãi nói:

- Những nô dịch này đã ở đây khá lâu, trước kia được đại vương bắt về rồi nuôi giữ ở đây. Người lớn sinh trẻ nhỏ thì người lớn còn có thể sống! Đại vương thích ăn thịt người, cứ tên nào thịt thơm là ăn hết. Còn một vài người hơn lớn một chút thì sẽ không ăn. Chúng ta cũng có thể nếm thử chút ít.

Kỷ Ninh nghe tới đây thì tái mét mặt đi.

- Đáng chết!

Mộc Tử Sóc quát lên một tiếng. Bàn tay pháp tướng bóp mạnh, lập tức cả đám yêu quái hét thảm rồi biến thành đống thịt nát. Con yêu quái một sừng kia dù đã hóa thành nguyên hình thì vẫn bị biến thành đống thịt.

- Rầm!

Bàn tay pháp tướng lập tức chộp lên xiềng xích phía trên hố. Sau một tiếng rầm rầm, lượng lớn xiềng xích bị đứt đoạn rồi bị quẳng sang một bên.

- Sau thời gian dài bị nuôi nhốt. Nô tính (tính cách nô dịch) đã thấm sâu rồi.

Kỷ Ninh lắc đầu thở dài một tiếng rồi cúi đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.