- Nhưng mấy đứa nhỏ này thì lại vẫn có thể dạy bảo được.
- Sư huynh.
Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Chúng ta giúp bọn họ một phen đi.
Kỷ Ninh gật đầu:
- Giúp. Đương nhiên giúp. Với chúng ta chỉ là nhấc tay nhấc chân một cáinhưng với bọn họ chính là thay đổi cả vận mệnh đó.
- Ừ.
Mộc Tử Sóc gật đầu buồn rầu nói:
- Chúng ta còn ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch ba tháng nữa. Nhưng không thể giúp đỡ họ mãi mãi được. Làm thế nào cho tốt đây?
- Một khi đã nguy hiểm như vậy. Chúng ta sẽ không thể để ý tới nhiều người như thế này được. Tốt nhất là đưa bọn họ tới nơi đóng quân của Ứng Long Vệ.
Kỷ Ninh nói:
- Nơi đó là chỗ an toàn duy nhất ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch. Còn về việc Ứng Long Vệ có nuôi dưỡng hay không đến lúc đó rồi tính sau. Cho dù Ứng Long Vệ không nuôi dưỡng thì chúng ta vẫn có thể cho bọn họ một ít thức ăn giúp bọn họ sống qua ba tháng.
- Cũng được.
Mộc Tử Sóc gật đầu.
Ầm ầm! Bàn tay ánh sáng vàng bay thẳng tới phía dưới, ấn một cái. Lập tức có một lối đi nhỏ nổi từ hố sâu ra bên ngoài.
- Từ giờ trở đi, các ngươi không phải là nô dịch nữa!
Mộc Tử Sóc nhìn đoàn người bị nuôi nhốt kia, hô lên.
Đám người kia cùng sinh hoạt một chỗ, cũng biết được ngôn ngữ của loài người nên đương nhiên vẫn nghe hiểu được.
Nhưng đầu óc đơn giản của bọn họ vẫn làm cho nỗi bất an dấy lên trong lòng, từng người đều nem nép sợ hãi nhìn hai thiến niên đứng xa xa kia, một thiếu niên mặc da thú, một thiếu niên mặc áo bào trắng. Nhưng sau bao nhiêu năm bị nuôi nhốt, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được giờ phút thay đổi toàn bộ vận mệnh của mình này. Không bao giờ quên hai thiếu niên kia.
- Sóc sư đệ, đưa bọn họ lên thuyền đi.
Kỷ Ninh nói.
- Ừ.
Mộc Tử Sóc gật đầu, vung tay lên. Lập tức con Thanh Long trên trời liền biến thành một con thuyền dài nằm trên đất.
Kỷ Ninh quát lên:
- Toàn bộ lên thuyền!
Thần niệm vô hình ảnh hưởng vào đám người. Tuy Kỷ Ninh không học 'Diệt Thần Thuật' nhưng vẫn từng xem qua bản tóm lược 'Diệt Thần Thuật' nên cũng biết một chút ảo diệu cơ bản. Với thần hồn mạnh mẽ của hắn thì vẫn có thể làm dao động tinh thần của những người này, bắt những người này đều phải đi lên thuyền.
- Mẹ ơi.
Đứa nhỏ bên cạnh Kỷ Ninh vội vàng chạy về phía mẹ của nó.
- Chúng ta đi mau.
Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn qua.
- Có đại yêu Vạn Tượng khác đang tới.
- Tới hay lắm.
Mộc Tử Sóc đằng đằng sát khí.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Không cần thể hiện thêm nữa. Chúng ta giết con tượng yêu kia trong nháy mắt mà đã có hai yêu quái Vạn Tượng mò tới rồi. Hiện tại lại có thêm bốn đại yêu Vạn Tượng nữa tới nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết còn bao nhiêu đại yêu Vạn Tượng nữa. Ta đoán rằng đám đại yêu này đã sớm tạo thành liên minh với nhau. Không chừng ở sau lưng còn có cả đại yêu Nguyên Thần.
Mộc Tử Sóc lập tức bừng tỉnh.
- Sư huynh nói rất đúng.
Mộc Tử Sóc gật đầu.
- Chúng ta đã có đủ thi thể đại yêu Vạn Tượng rồi, đúng là không cần giết thêm nữa.
Vù vù!
Chiến thuyền đầu rồng nhanh chóng xé gió bay về phía xa xa.
Đúng lúc này, một nữ tử vô cùng xinh đẹp mặc quần áo rực rõ cùng hai nam một nữ khác đáp xuống đống hoang tàn khi trước là động phủ.
- Ta có thể cảm giác được hơi thở của đại ca, tam ca, ngũ ca.
Nữ tử quần áo rực rỡ cau mày nói.
- Cửu muội. Chẳng lẽ đám đại ca đã chết hết rồi sao?
- Chúng ta đã tới rất nhanh rồi. Lúc này cũng mới chiến đấu được chẳng bao lâu. Mà đám đại ca là ba đại yêu Vạn Tượng đó.
Một gã đại yêu Vạn Tượng đứng bên cạnh nói với vẻ khó tin.
Nữ tử quần áo rực rỡ lắc đầu:
- Theo vết máu, hơi thở thì xem ra ba người đại ca đã chết rồi.
Bỗng nhiên nữ tử quần áo rực rỡ ngẩng đầu lên.
Một đường sáng phóng lên cao, nhanh chóng ẩn vào trong mây mù. Đường sáng kia đúng là một con thuyền đầu rồng.
- Là chiến thuyền.
- Là chiến thuyền của người tu tiên.
- Bọn họ nhất định là người đã giết chết đại ca. Cửu muội, chúng ta đi giết chúng báo thù cho đại ca.
Những con đại yêu kia lập tức nói. Trong mười tám đại yêu kết liên minh với nhau nếu tính về thực lực thì người thứ chín 'Khổng Tước nữ yêu' là kẻ mạnh nhất. Nữ tử quần áo rực rỡ trầm tư một lúc rồi nói:
- Người có khả năng giết ba người đại ca trong thời gian ngắn như vậy. Cho dù chúng ta có thể báo thù nhưng e là cũng phải chết quá nửa. Mà đợi những đại yêu khác tới thì sợ rằng đối phương đã đi xa mất rồi. Chỉ có thể trách đại ca thiếu may mắn thôi.
Mấy tên đại yêu kia khi trước còn hô hào nhưng nghe xong Khổng Tước nữ yêu nói thế thì lập tức gật đầu.
- Đi.
- Đi.
Cả đám nhanh chóng hóa thành đường sáng rời khỏi ngọn núi. Vùng này có mười tám đại yêu Vạn Tượng thì đã chết ba, làm cho đám đại yêu Khổng Tước nữ yêu cảm thấy thế lực bên này không đủ mạnh nữa. Cả đám liền quyết định kết liên minh với những đại yêu Vạn Tượng ở vùng lân cận nữa. Thậm chí còn tính tới cả mượn sức của vài đại yêu Vạn Tượng một thân một mình.
Trong một hang động sâu thẳm trong Ngục Sơn Đại Hoang Trạch.
- Ào ào.
Một con rắn nhỏ màu xanh đang bơi trong đầm nước trong hang. Cả người tỏa ra ánh sáng xanh cùng khí lạnh trong đầm. Trong đầm nước còn có một khối băng. Nếu để cho người tu tiên nhìn thấy thì liếc mắt một cái đã nhận ra đây là 'Vạn Niên Hàn Băng'. Phải ở nơi cực lạnh có nguyên khí hội tụ thì mới có thứ đó.
- Thật là thoải mái quá.
- Ngục Sơn Đại Hoang Trạch đúng là nơi tốt. Một nơi thần bí và nguy hiểm như thế này có rất nhiều bảo bối. Ta lại có thể dễ dàng xuyên qua không gian để né tránh vô số nguy hiểm.
Con rắn nhỏ màu xanh thích ý bơi, điên cuồng hút năng lượng của đầm lạnh này vào.
- So sánh với nơi này thì quê quán Yên Sơn của ta quả thực là một nơi hoang vắng vô cùng, gần như là chả kiếm được bảo bối nào.
- Ô ô, thật sướng, thật sướng.
Con rắn nhỏ màu xanh cực kỳ khoái chí.
- Xem ra sư môn cho ta tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch cũng đúng thôi.
Con rắn nhỏ màu xanh dùng cái đầu quấn quanh khối băng vạn năm. Từng luồng khí lạnh được nó hút vào trong người.
- Thực lực của ta tăng nhanh thật. Khi mới tới Ngục Sơn Đại Hoang Trạch cũng chỉ là Tử Phủ viên mãn. Bây giờ mới hơn ba năm mà đã tới Vạn Tượng trung kỳ rồi.