Mặt ngoài cổ bảo có một tầng hào quang mịt mờ, dù là con muỗi cũng không thể nào vào được, những tên áo đen tuần tra càng kinh người hơn, nguyên một đám người áo đen tản ra khí tức cường đại, tất cả đều là Tán Tiên, Địa Tiên.
- Người ở bên ngoài chỉ có một ít Vạn Tượng, Nguyên Thần. Mà tất cả hơn một trăm người canh gác xung quanh cổ bảo này đều là Tán Tiên, Địa Tiên??
Kỷ Ninh âm thầm líu lưỡi. Đứng ở ngoài đã hơn trăm tên Tán Tiên, lực lượng trông coi chính thức chỉ sợ càng cường đại hơn.
- Cổ bảo này?
Con muỗi Kỷ Ninh liền hạ xuống, chú ý đến Cổ bảo ở nơi xa.
Đợi đến lúc chạng vạng tối.
Có một đám người áo bào xám từ trong Cổ bảo đi ra.
- Cuối cùng cũng có người từ Cổ bảo đi ra, những người này khí tức đều rất mạnh, tựa hồ cũng là cấp độ Địa Tiên Tán Tiên. Ồ, bọn hắn như thế nào đều...
Kỷ Ninh bỗng nhiên giật mình phát hiện, những người áo bào xám này cả đám đều mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, thậm chí vẻ mỏi mệt này từ xa Kỷ Ninh cũng có thể cảm nhận được
- Đây đều là Địa Tiên Tán Tiên, làm thế nào mà thành mỏi mệt như vậy?
Kỷ Ninh khó có thể tin, tâm thần của Địa Tiên Tán Tiên cường đại cỡ nào, phải để cho tâm thân của Địa Tiên Tán Tiên tiêu hao quá lớn, quá mức mệt mỏi, mới có thể như thế.
Tâm thần tiêu hao, đối với Tiên Nhân mà nói thì không coi vào đâu.
Nhưng nếu như tiêu hao đến mức tận cùng vẫn rất đáng sợ, một Tiên Nhân vì chế tạo ra một pháp bảo cường đại, dốc hết tâm huyết không ngủ không nghỉ hao hết tâm huyết mà chết đi, tin tức này thường xuyên thấy xuất hiện trong Tam giới. Khi tu tiên giả quá mức mệt mỏi, bình thường sẽ buông lỏng mà nghỉ ngơi một chút.
- Không phải chỉ một hai người, mà nguyên cả đám đều mệt mỏi như vậy?
Kỷ Ninh nghi hoặc.
Bỗng nhiên…
Kỷ Ninh ngây cả người!
Phía sau đội ngũ áo bào xám kia có một gã dáng người nhỏ gầy, cũng mệt mỏi như thế đang đi tới.
- Sư... Sư đệ?
Kỷ Ninh khó có thể tin, người áo bào xám kia đúng là hảo huynh đệ vô cùng quen thuộc với Kỷ Ninh, là Mộc Tử Sóc đã mất tích hơn hai mươi năm trước!
Mộc Tử Sóc!
Năm đó Mộc Tử Sóc tìm được đạo lữ, đã trải qua quãng thời gian vui vẻ.
Thế nhưng không lâu sau, đạo lữ thì chết còn Mộc Tử Sóc thì mất tích.
Hắc Bạch học cung đi tìm, nhưng tìm không thấy!
Kỷ Ninh thật không nghĩ đến, tại Đông Lâm sơn mạch này một lúc đã gặp phải sư đệ của mình! Càng không ngờ sư đệ của mình có bộ dạng như trước mắt!
Giờ phút này sư đệ ở đằng kia, thân thể nhỏ gầy lộ ra dưới lớp áo bào xám, rõ ràng khí tức đã là Địa Tiên Tán Tiên, nhưng Kỷ Ninh không cảm giác được một chút cường đại nào của sư đệ, ngược lại cảm giác sư đệ giống như một ngọn nến heo hắt, ngọn nến phảng phất muốn tắt, sinh cơ rất là ảm đạm, sự mệt mỏi rã rời đập thẳng vào mắt.
Mỏi mệt là việc nhỏ, quan trọng là... Kỷ Ninh không cảm giác thấy tinh thần phấn chấn của sư đệ. Tên thiếu niên tràn ngập tinh thần phấn chấn khi xưa dường như biến mất, trước mắt phảng phất như một lão giả sắp chết.
Sắc mặt gã tái nhợt, tóc để xõa lộn xộn, thậm chí còn điểm một ít tóc bạc.
Sư đệ...
- Kỷ Ninh cảm thấy một ít tóc bạc này vô cùng chướng mắt. Đối với Địa Tiên Tán Tiên, tóc biến thành màu trắng ngoại trừ thuật biến hóa ra chỉ có một khả năng là tâm thần tiêu hao quá lớn. Tâm thần tiêu hao thật lớn, thậm chí có khả năng sau một đêm mà bạc cả đầu. Tâm lực hao hết còn có thể chết.
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Ninh thật sự bối rối.
Vẫn nhớ rõ…
- Ta là Mộc Tử Sóc?
Tên thiếu niên non nớt mặc áo bào trắng tràn đầy tinh thần phấn chấn kia.
- Ta là Kỷ Ninh, ta năm nay mười sáu ngươi bao nhiêu.
- Mười bốn.
Cảnh gặp mặt lần đầu kia, tên thiếu niên ngượng ngùng non nớt kia, dường như mới chỉ xảy ra hôm qua mà thôi.
- Sư huynh! Ta đi với ngươi, cùng ngươi chạy trốn sẽ rất đặc sắc.
Lúc trước giết Thiếu Viêm Nông, sư đệ không chút do dự đi theo mặc dù đó là cuộc chạy trốn, trước đây sư đệ luôn tràn ngập ý chí chiến đấu.
- Đến cùng là có việc gì, đến cùng là cái gì có gì có thể biến sư đệ thành như vậy?
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc phía xa, nhìn Mộc Tử Sóc già nua mệt mỏi kia.
Một đám người áo bào xám đi tới, con muỗi trong sơn cốc bay lên di theo bọn chúng.
- Các ngươi chỉ có một thời thần nghỉ ngơi.
Một gã áo đen quát.
Mà nhóm người áo bào xám này lại bắt đầu tản ra đi về chỗ ở của mình, Mộc Tử Sóc cũng đi về chỗ ở của mình ở phía đông, Mộc Tử Sóc sau khi vào liền đóng cửa lại.
Bên trong phòng.
Mộc Tử Sóc ngồi ở bên cạnh bàn gỗ, cầm ấm nước trên bàn gỗ lên, rót một chén nước cho mình, hắn bưng lên yên lặng uống.
Yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ.
Trong phòng này chỉ có âm thanh uống nước, rồi Mộc Tử Sóc yên lặng đặt chén trà xuống, ngồi ở đó, yên lặng không nói lời nào, ánh mắt cứ như vậy nhìn về phía trước.
- Xôn xao.
Mộc Tử Sóc bỗng nhiên vung tay lên, trong phòng lập tức xuất hiện một trận pháp che đậy.
Hắn lập tức khẽ đảo tay, lấy ra một cái tượng gỗ điêu khắc một người con gái, trông rất sống động, Mộc Tử Sóc ngắm nhìn pho tượng, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Lập tức trong tay xuất hiện một khúc gỗ, một cây đao bắt đầu tạo hình...mà bắt đầu, dần qua tạo hình, vụn gỗ bắn ra, khúc gỗ dần dần thành bộ dáng một người con gái.
Điêu khắc rất đẹp.
Hắn đặt tượng gỗ lên bàn, cứ như vậy ngơ ngác ngắm nhìn.
- Sư đệ?
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên.
Một thiếu niên mặc da thú xuất hiện ở trong phòng.
Cái thanh âm quen thuộc kia tựa hồ kích thích tâm trạng bị đè nén trong lòng Mộc Tử Sóc, hắn ngẩng đầu nhìn lại, không nhúc nhích, cả người vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn thiếu niên mặc da thú đang đứng ở kia.
Da thú quen thuộc kia…
Hình dáng quen thuộc kia…
Thanh âm quen thuộc kia...
Ánh mắt kia, thần sắc kia...
- Sư, sư huynh?
Sau một hồi lâu không nói gì, Mộc Tử Sóc phát ra tiếng hét khô khốc.
- Sư đệ, sư đệ.
Kỷ Ninh nhìn sư đệ, hai con mắt đều ươn ướt.
- Rốt cuộc bị làm sao vậy?
Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh, nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh, nước mắt chảy xuống xuống, hắn hé miệng ra muốn khóc thành tiếng, nhưng thanh âm như bị nghẹn lại, thân hình hắn run lên từng đợt, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Kỷ Ninh ôm chầm lấy Mộc Tử Sóc.
- Khóc đi! Khóc đi, đừng để ở trong lòng, khóc lên, đều khóc lên.