Con mắt Kỷ Ninh đỏ lên, nhẹ giọng nói, hắn cảm giác được áp lực dưới đáy lòng sư đệ vô cùng thống khổ, hắn không cách nào tưởng tượng, hắn thậm chí cũng không biết sư đã trải qua chuyện gì trong những năm này, đến cùng cái gì có thể làm sư đệ đường tâm kiên định biến thành như hôm nay.
Ôm sư đệ, Kỷ Ninh cảm giác được thân thể sư đệ run rẩy.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy lòng của mình run rẩy theo!
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đến cùng xảy ra chuyện gì a!
Tại sao có thể như vậy?
Vì sao?
- Khóc lên đi, khóc lên, đừng để trong lòng, khóc lên đi, sư huynh ở đây, sư huynh ở đây rồi, tất cả đều sẽ ổn, tất cả đều sẽ ổn.
Kỷ Ninh nói, ôm thân thể run rẩy của sư đệ, nước mắt sư đệ chảy trên y phục của mình, thậm chí cả trên cổ của mình.
Kỷ Ninh cảm giác được nước mắt sư đệ.
- A!!?
Một tiếng khóc thống khổ bỗng nhiên vang vọng khắp căn phòng.
- A a a…a a a a a.
Tiếng khóc của Mộc Tử Sóc thậm chí có chút khô khốc thê lương, điên cuồng khóc, gào khóc.
Kỷ Ninh ôm thật chặt huynh đệ của mình, nghe tiếng khóc của huynh đệ, hắn có thể cảm nhận được thống khổ vô tận bị ẩn sâu, ủy khuất, bi ai, tuyệt vọng hết thảy đều theo tiếng khóc bạo phát ra, Kỷ Ninh ôm thật chặt sư đệ, giờ phút này trong lòng Kỷ Ninh cũng đang run rẩy, đau như bị ai đó cầm dao cứa.
Đau nhức.
Đau muốn nứt ra
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Lại để cho thiếu niên non nớt xưa kia, lại để cho người sư đệ thấy chết không chùn, nguyện ý cùng mình chạy trốn tung hoành thiên hạ xưa kia biến thành như vậy?
- Ta thề!!!
- Mặc kệ là ai! Bất kể là người nào, tất cả, nguyên một đám... Toàn bộ... Toàn bộ đều phải chết, toàn bộ đều phải chết!!?
Kỷ Ninh ôm sư đệ thút thít, nước mắt tuôn rơi, từ trong nội tâm phát ra lời thề.
Sau khi nỗi thống khổ tuyệt vọng và áp lực nhiều năm qua đã cuốn trôi theo dòng nước mắt, Mộc Tử Sóc dần dần khôi phục lý trí, hắn buông Kỷ Ninh ra:
- Sư huynh, đệ ổn rồi, vừa rồi đệ không thể khống chế chính mình, khiến huynh chê cười rồi.
- Huynh đệ chúng ta mà cần phải nói lời này sao?
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc.
- Sư đệ, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì đâu.
Mộc Tử Sóc nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cái gì nên xảy ra đã xảy ra.
Mộc Tử Sóc lập tức nhìn Kỷ Ninh:
- Sư huynh, làm sao ngươi lại đến đây, đây là cấm địa, canh gác rất cẩn mật, dù là Thiên Tiên cũng không có khả năng vào được.
Kỷ Ninh nhìn thấy sự mỏi mệt và dáng vẻ già nua nặng nhọc của sư đệ rất là đau lòng, đến nước này rồi mà sư đệ vẫn giấu, liền nói:
- Ta biết rõ đây là cấm địa, ta còn biết... đây là Đông Lâm sơn mạch trong Hỏa Phiến quận, nhưng ta có cách đi vào mà không ai có thể biết. Sư đệ, ngươi nói cho ta biết... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Không nên hỏi.
Mộc Tử Sóc lắc đầu.
- Nếu như ta gặp phải tình cảnh nguy hiểm, ngươi sẽ không hỏi sao?
Kỷ Ninh hỏi lại.
Mộc Tử Sóc khẽ giật mình.
Đúng vậy a.
Huynh đệ bao lâu nay, nếu Kỷ Ninh đang trong hiểm cảnh, hắn cũng sẽ không để ý đến sinh tử.
- Nói cho ta biết đi.
Kỷ Ninh chân thành nói.
- Sư huynh.
Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh.
- Nói cho huynh biết là hại huynh, đệ đã khổ rồi, thật sự không muốn huynh cũng khổ lây.
Kỷ Ninh đã hiểu ra trong đó khẳng định liên lụy rất nhiều, nhìn vào Cổ bảo thấy phần đông là Tán Tiên, Kỷ Ninh đã biết cứ điểm của thế lực tại 'Đông Lâm sơn mạch' không thua gì An Thiền Bắc Sơn tộc rồi, thậm chí còn mạnh hơn nữa. Đấy là chưa nói đến còn một thế lực lớn chống lưng nữa.
- Sư đệ, ngươi cũng đừng xem thường ta. Ngươi biết rõ là cấm địa này không có khả năng xông vào, nhưng ta lại có thể. Bởi vì ta đã khác xưa rồi.
Kỷ Ninh chân thành nói.
- Lúc trước sau khi kết thúc Tiên Duyên đại hội, ta liền gia nhập và trở thành đệ tử Đạo Tổ.
Lão tổ chỉ không cho Kỷ Ninh nói ai là sư phụ của hắn, Kỷ Ninh không báo ra tên 'Bồ Đề lão tổ' tự nhiên không tính vi phạm sư mệnh.
- Cái gì?
Mộc Tử Sóc cả kinh.
- Ta tu luyện hơn ba mươi năm, thực lực tăng nhiều, rốt cục đạt được sư phụ cho phép xuất sư, trở về Đại Hạ.
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc.
- Cho dù ta thật sự gặp phải nguy hiểm, sư phụ cũng sẽ ra tay cứu ta. Đại Hạ hôm nay các thế lực ngầm tranh đấu mãnh liệt, thậm chí còn che dấu thế lực có thể cùng 'Hoàng đế Đại Hạ' giằng co, nhưng nếu sư phụ ta ra tay, có thể dễ dàng cứu tính mạng của ta, cho nên đệ không cần lo.
Mộc Tử Sóc sững sờ.
- Không tin? Ngươi qua đây mà xem?
Kỷ Ninh vung tay lên, lập tức chung quanh xuất hiện hàng loạt thanh phi kiếm Tiên giai Cực phẩm, chồng chất san sát lên nhau cùng một chỗ, vì đều để trong phòng nên chồng chất đến mức chật cả gian phòng.
- Cái này...
Mộc Tử Sóc cảm giác được phi kiếm Tiên giai Cực phẩm phát ra uy năng.
- Tầm mắt đệ có lẽ không thấp.
Kỷ Ninh nói.
- Là phi kiếm Tiên giai Cực phẩm?
Mộc Tử Sóc ướm thử.
- Ừ.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Chỗ này có tổng cộng một ngàn thanh.
Mộc Tử Sóc nuốt nước miếng đánh ực một cái, cho dù hắn ở trong cấm địa này từng thấy thế lực thần bí đáng sợ lộ ra 'một góc của tòa băng sơn” mà vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng giờ phút này đối mặt với Kỷ Ninh lại bị chấn động rồi! Phi kiếm Tiên giai Cực phẩm... Mỗi một chuôi đều cực kỳ trân quý, cả một ngàn thanh phi kiếm Tiên giai Cực phẩm quả thực không thể tưởng tượng nổi!
- Lúc ta xuất sư xuống núi, đây là sư phụ tặng cho ta.
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc.
- Hơn nữa ta có thể đơn giản tiến vào cấm địa, đệ đã tin chưa?
Mộc Tử Sóc đã dao động rồi.
- Ngươi lại đây.
Kỷ Ninh nhoáng người một cái.
Xoát.
Liền biến thành một Mộc Tử Sóc khác, cũng mặc áo bào xám, cũng mang bộ dáng mỏi mệt, trên đầu còn có một chút tóc trắng.
- Cái này, cái này...
Mộc Tử Sóc nhìn Kỷ Ninh một cách khó tin.
- Khí tức hoàn toàn, cả công lực cũng đều giống như đúc, điều này có thể sao?
- Như thế nào không thể, lại biến.
Kỷ Ninh lại tiếp tục biến thành Ngũ Phong Tiên Nhân, Thần Ma Tương Liễu Phương, Thiếu Viêm Nông, Thiên Tiên Duyên Vương...
Liên tiếp thay đổi hơn mười bộ dáng hai người đều biết, Kỷ Ninh mới khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
- Ngươi vẫn lo lắng cho ta sao?
Kỷ Ninh nhìn Mộc Tử Sóc.
- Đệ tin là sư huynh đã bái Đạo Tổ làm thầy, thủ đoạn biến hóa cỡ này đệ đều chưa từng nghe qua.
Mộc Tử Sóc gật đầu, lập tức trầm giọng nói.