Kỷ Ninh sững sờ:
- Tự sát?
Hồng Tuyết ở bên cạnh bật cười, tuy đây là bí mật nhưng y sinh ra từ thuở khai thiên tích địa luôn đi theo Tam Thọ Đạo Nhân nên biết việc này.
Bồ Đề kể:
- Tam Thanh Đạo Nhân thiết lập cấm chế trong chân linh của mình phải lĩnh ngộ âm chi thiên đạo hoặc sinh mệnh thiên đạo mới thức tỉnh ký ức kiếp trước. Tam Thanh Đạo Nhân trực tiếp vào luân hồi rồi tự sát, vì tự sát trong luân hồi thì chân linh sẽ tự nhiên đi đầu thai. Đây là cuộc cá cược. Sau khi Tam Thanh Đạo Nhân đầu thai lỡ như hồn phi phách tán thì chân linh của hắn sẽ vào dòng sông vận mệnh, thế là tiêu luôn.
Kỷ Ninh gật gù.
Phải lĩnh ngộ âm chi thiên đạo hoặc sinh mệnh thiên đạo mới thức tỉnh ký ức kiếp trước, tức là trước khi trở thành Đạo Tổ không cách nào nhớ lại kiếp trước. Muốn thành Đạo Tổ mà không dựa vào ký ức kiếp trước thì khó khăn biết bao. Dù vì chân linh nên có thiên tư siêu đẳng nhưng trên đường tu hành có quá nhiều nguy hiểm. Nếu bị giết hồn phi phách tán là tàn đời.
Bồ Đề nói:
- Tam Thanh Đạo Nhân liên tục thất bại, chuyển kiếp chín lần trong luân hồi. Trong chín kiếp có sáu kiếp luôn là phàm nhân, không thể bước vào đường tu hành nên sau khi chết đầu thai tự nhiên. Hai kiếp chết khi ở đẳng cấp Tử Phủ, cũng đầu thai. Mãi đến kiếp thứ chín, Tam Thanh Đạo Nhân chuyển kiếp làm Lão Tử nhân tộc thượng cổ.
- Kiếp này Tam Thanh Đạo Nhân kinh tài tuyệt diễm, một đường tiến nhanh, bởi vì không có ký ức quấy nhiễu nên suôn sẽ lĩnh ngộ âm chi đạo, thành Đạo Tổ. Lúc này Tam Thanh Đạo Nhân mới nhớ lại ký ức xưa, lần nữa nắm giữ dương chi thiên đạo, hủy diệt thiên đạo. Thực lực của Tam Thanh Đạo Nhân tăng vọt ngay, còn ngộ ra pháp môn Nhất Khí Hóa Tam Thanh, thực lực mạnh đến mức Nữ Oa nương nương không theo kịp, gần như là lãnh tụ số một thượng cổ lúc bấy giờ. Bởi vì ngộ ra pháp môn Nhất Khí Hóa Tam Thanh nên hắn lấy tên hiệu Tam Thanh Đạo Nhân, từ nay truyền xuống nhiều pháp môn đạo gia, khai sáng Đạo Môn, thành lãnh tụ của Đạo Môn.
Kỷ Ninh rung động.
Bồ Đề cảm khái:
- Bởi vì nhờ đầu thai, che giấu ký ức kiếp trước nên lĩnh ngộ thiên đạo trái ngược không chịu ảnh hưởng. Tuy nhiên đây là cá cược, nếu hồn phi phách tán là chết thật. Lúc trước vì Tam Thanh Đạo Nhân nên liên tiếp có sáu vị Đạo Tổ cũng đi đầu thai, thiết lập cấm chế trong chân linh.
Bồ Đề nói:
- Nhưng bọn họ bặt vô âm tín, từ thượng cổ đến tam giới bây giờ không còn dấu vết của họ. Có lẽ họ đã chết, có lẽ còn chuyển kiếp nhiều lần trong luân hồi vô tận.
Kỷ Ninh thầm than.
Không ngừng chuyển kiếp?
Những Đạo Tổ đi đầu thai, chân linh phi phàm, thiên tư cực kỳ kinh người, miễn có cơ hội bình thường sẽ bước lên đường tu tiên. Trên đường tu tiên vô cùng nguy hiểm, rất có thể sẽ bị kẻ địch giết đến hồn phi phách tán. Từ thượng cổ đến bây giờ đã qua rất lâu, sáu vị Đạo Tổ e rằng đã chết từ khuya, chân linh vào dòng sông vô tận.
Bồ Đề cảm khái:
- Từ đó các đại năng giả thượng cổ có một thời gian dài không ai đầu thai nữa. Nhưng lòng hướng đạo của đại năng giả quá mạnh, ai nấy khao khát biến mạnh. Cho nên Phật Tổ Như Lai thực lực tầm thường trong đại năng giả lúc bấy giờ cũng vào luân hồi, tự sát đầu thai. Khi đó Như Lai đã ngộ bốn thiên đạo khác trong ngũ hành thiên đạo, chỉ thiếu hành thổ thiên đạo cuối cùng mãi mà không thể tu luyện thành công, hễ tu luyện sẽ bị bốn thiên đạo khác cản trở quấy nhiễu.
Bồ Đề lắc đầu thổn thức:
- Không điên thì không thành công. Phật Tổ Như Lai chuyển kiếp đến đời thứ ba, thành vương tử một nước nhỏ của nhân tộc, tên gọi Thích Ca Mâu Ni. Tất nhiên Như Lai kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng ngộ ra thiên đạo thành Đạo Tổ, thức tỉnh ký ức kiếp trước thực lực tăng vọt. Khi ấy Phật môn chỉ là một trong nhiều thế lực thượng cổ bỗng chốc thực lực tăng nhiều, Như Lai thành lãnh tụ của Phật môn.
Bồ Đề nhìn Kỷ Ninh, hỏi:
- Nghe đường tu luyện của hai vị lãnh tụ Đạo Môn, Phật môn rồi ngươi cảm thấy sao?
Kỷ Ninh cảm thán rằng:
- Đại nghị lực, đại quyết tâm.
Hai vị vốn đã là Đạo Tổ, hoàn toàn có thể tiêu dao trong thiên địa. Nhưng hai vị có lòng hướng đạo mãnh liệt, vì cảm ngộ tầng cao hơn thà đánh đổi sinh mệnh vô tận.
Bọn họ thắng.
Nhưng nhiều Đạo Tổ cược thua.
Muốn tu đạo, bước lên trình độ càng cao là vô cùng khó khăn.
Bồ Đề nói:
- Lúc ấy trong thượng cổ chinh chiến không ngớt, người mạnh nhất là quốc gia của mấy vị Tổ Thần thống lĩnh. Có một lần Tổ Thần Thủy Cộng Công và Tổ Thần Hỏa Chúc Dung thống lĩnh hai phe điên cuồng chém giết. Hai vị Tổ Thần đấu tranh kịch liệt trong thế giới thượng cổ. Cộng Công thấy phe ta sắp thua thì hoàn toàn điên cuồng, nóng giận đụng gãy cột sống Bàn Cổ biến thành Bất Chu sơn.
- Lần đó trời bị thủng ảnh hưởng căn cơ thiên địa thượng cổ, trong phút chốc thiên địa chấn động như tận thế đến. Cộng Công, Chúc Dung rất bối rối. Các đại năng giả thượng cổ lúc bấy giờ tụ tập lại muốn ngăn cản thiên địa hủy diệt, nhưng trong một chốc không có cách nào.
- May nhờ Nữ Oa nương nương trầm tư suy nghĩ, vào phút then chốt hoàn toàn hiểu thấu ngũ hành thiên đạo. Nữ Oa nương nương lập tức lấy âm dương làm gấp, thu gom tinh hoa ngũ hành trong thiên địa luyện chế ra ngũ thải thạch dùng nó vá thiên địa. Nữ Oa vá trời xong thiên địa mới ổn định lại. Vì Nữ Oa nương nương nắm giữ âm dương, ngũ hành, hoàn toàn xứng đáng là người mạnh nhất thượng cổ. Vì công vá trời nên thời thượng cổ vạn tộc rất tôn kính Nữ Oa nương nương.
Bồ Đề lắc đầu cảm khái:
- Lúc ấy những người có tình cảm sâu với Nữ Oa nương nương như huynh muội Tổ Thần Phục Hy một là vì không thích chinh chiến, hai vì thực lực của Nữ Oa nương nương không ngừng đột phá nhưng Phục Hy thì tiến bộ rất nhỏ. Vì thế Phục Hy tự sát đầu thai, không ngộ ra sinh mệnh thiên đạo sẽ mãi không nhớ lại kiếp trước. Phục Hy chuyển kiếp vào nhân tộc thành Tam Hoàng nhân tộc Phục Hy thị, đến nay vẫn chưa nhớ lại kiếp trước.
Bồ Đề kể tiếp:
- Sau khi Phục Hy chuyển thế thành nhân tộc cuối cùng lĩnh ngộ hai thiên đạo âm dương, có thành tựu không tưởng về trận pháp, có thành tựu cao nhất về trận pháp trong tam giới. Tuy thực lực của Phục Hy vô cùng kinh người nhưng mãi chưa ngộ ra sinh mệnh thiên đạo mà không thể thức tỉnh ký ức kiếp trước.
Kỷ Ninh thổn thức, đã lĩnh ngộ hai thiên đạo rồi mà không thể thức tỉnh, thật là ý trời trêu người.