Kỷ Ninh bây giờ không còn là một tên tiểu tử mơ mơ hồ hồ nữa rồi. Ở núi Phương Thốn hắn cũng xem qua nhiều sách vở, hiểu dược ý tứ của phán phạt này, nếu như phán đi nơi nào, tên gọi là gì, tuổi thọ được bao nhiêu, đều là thuận theo Thiên đạo tự nhiên mà phán ra. Trừ phi phán quan tận lực sửa đổi, nhưng việc đó sẽ ảnh hưởng một chút tới công đức cho nên phải có mặt mũi khá lớn mới có thể khiến cho Thập Điện Diêm Vương, đệ nhất phán quan nể tình, sai thủ hạ đi sửa chữa.
Nói thẳng ra thì với Thôi Phán Quan trước kia, cái gì chứ sửa tuổi thọ, đối với hắn thì rất đơn giản.
Thật ra tuổi thọ này chỉ tính khi là phàm nhân, một khi trở thành tu tiên giả… cũng đã bước lên con đường nghịch thiên rồi, trời cao sẽ giáng xuống tam tai cửu kiếp, có điều bước lên được tới đó hay không thì khó nói. Nếu như làm phàm nhân có lẽ sẽ sống được hơn một trăm năm, còn trở thành tu tiên giả mà hơn hai mươi năm đã đạt tới tu sĩ Tử Phủ, nhưng thành tu sĩ Tử Phủ chưa được bao lâu đã bị giết thì tuổi thọ cũng không bằng phàm nhân.
Trong phán phạt của địa phủ, tuổi thọ chỉ có ý nghĩa đối với phàm nhân mà thôi.
- Liễu Hà Xuyên, Liễu Hà tộc, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung?
Kỷ Ninh yên lặng ghi nhớ.
Rồi hắn lấy ra cuốn thẻ tre còn lại, dùng thần thức dò xét.
Sau một lát đã tra ra được tin tức mẫu thân Úy Trì Tuyết.
- Úy Trì Tuyết, người tộc Úy Trì, quận Đông Tự, thế giới Đại Hạ, hơi có công đức, phán đầu thai làm người, chuyển thế đến tộc Đông Lưu, quân Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, tên là Đông Lưu Tuyết, thọ hai trăm năm.
Kỷ Ninh xem xong thấy rất vui mừng.
Đều là quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung.
Diên Vương đứng bên cạnh bèn nói:
- Phán phạt này của phán quan, đều là dựa theo Thiên đạo tự nhiên. Hiển nhiên là song thân ngươi có tình duyên nhiều đời, nên thiên đạo mới đưa bọn họ lại gần nhau.
- Tình duyên nhiều đời?
Kỷ Ninh khẽ gật đầu rồi nói ,”Diên Vương tiền bối, người nói song thân ta ở cùng một nơi?
- Sau khi bọn họ đầu thai, ta cũng giúp ngươi qua quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung điều tra, chỉ có điều cha mẹ người cũng đều chết rồi, những gì tra được đều ghi lại trong sách này.
Diên Vương nhìn Kỷ Ninh, trong tay xuất hiện một quyển sách đưa cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh sững sờ:
- Đã… đã chết, như vậy có lẽ lại đầu thai, tại sao không đầu thai lại một lần
nữa…
Kỷ Ninh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trắng nhợt, thần thức liên tiếp quét qua từng trang sách, tiếp tục xem xét.
- Không.
- Không.
Kỷ Ninh cầm quyển sách, lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh sợ và thống khổ, hắn không hề muốn tiếp nhận kết quả này.
Cha mẹ đúng là có tình duyên, ở kiếp này mặc dù trải qua chút ít khó khăn trắc trở, nhưng bọn họ vẫn được ở cùng nhau, lại còn cùng bước vào con đường tu tiên…
- Thế này là sao? Tại sao lại như vậy?
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Vì sao mà tất cả đều giáng lên người bọn họ, vì sao không giáng lên người ta, tuy bọn họ bước vào con đường tu tiên, những cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Vì sao phải khổ như vậy, vì sao nhất định phải như vậy?
- Ta không tin, ta không tin!
- Đây là giả , giả dối.
Ánh mắt Kỷ Ninh trở nên điên cuồng, sự thật vượt quá khả năng tiếp nhận của hắn, bản năng hắn không muốn tin vào sự thật này! Huống chi đây chỉ là văn bản ghi lại, Kỷ Ninh càng không muốn tin.
- Đệ đệ.
- Sư đệ.
Dư Vi và Tích Nguyệt quận chúa đều lo lắng nói.
Kỷ Ninh chợt nói:
- Ta muốn đi đển tiểu âm tào địa phủ, sẽ đi ngay bây giờ! Sư tỷ… hiện tại tuy An Thiền thành gặp phải khốn cảnh, nhưng ta phải đi, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm gì, nàng bóp nát tín phù này, ta sẽ dùng Đại Na Di trở về ngay.
- Được.
Dư Vi gật đầu liên tục:
- Ta đi cùng đệ.
Nàng cảm nhân được Kỷ Ninh đang rất lo lắng.
- Không cần, mình ta đi là đủ rồi.
Kỷ Ninh nhìn về phía Diên Vương bên cạnh.
- Diên Vương tiền bối, ta muốn đi tiểu âm tào địa phủ, làm thời gian nghịch chuyển để quan sát cảnh phán quan phán phạt song thân ta lúc trước.
Hiện tại ngay cả việc chuyển thế đầu thai được ghi lại trong thẻ tre cũng bị Kỷ Ninh hoài nghi, phải đảo lưu thời gian, tận mắt chứng kiến thì hắn mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
- Được.
Diên Vương gật đầu, hắn nhớ Hạ Hoàng đã nhắc nhở, trong toàn bộ thế giới Đại Hạ, trong những người được Hạ Hoàng coi trọng, phải một mực lôi kéo thì được coi trọng nhất chính là Kỷ Ninh, một người ngay cả độ kiếp còn chưa tới. Kỷ Ninh yêu cầu tất nhiên Diên Vương sẽ không cự tuyệt.
- Ta đưa ngươi đi.
Diên Vương dẫn theo Kỷ Ninh, nhanh chóng bay ra khỏi phủ, lên tới không trung thì trực tiếp xuyên thẳng qua hư không, hai ngươi lập tức biến mất.
Úy Trì Tích Nguyệt, Dư Vi cùng ngẩng đầu lên nhìn hai người rời đi.
- Trước đây gia gia không nói ta biết.
Úy Trì Tích Nguyệt lo lắng.
- Hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp.
Dư Vi thì thầm.
*****
Khí u minh tràn ngập.
Một thế giới rộng lớn, nhìn qua thấy có vô số người mặc áo trắng xếp hàng bước đi, bên cạnh còn có rất nhiều quỷ binh đầu trâu mặt ngựa đang giám sát. Một số người áo trắng ngạc nhiên nhìn chăm chú lên bầu trời, nơi đó xuất hiện hai bóng người.
Hai người xuất hiện trên bầu trời, đúng là Kỷ Ninh và Diên Vương.
- Tiểu địa phủ này so sánh với địa phủ chính thức, quả thật còn kém nhiều. Mà những quỷ hồn chết đi này cũng rất nhiều.
Diên Vương nói, dù sao tất cả mấy chục cái Đại thế giới, vô số tiểu thế dưới nằm trong sự khống chế của Xích Minh Đạo Tổ đều quy về đây, ước chừng cũng khoảng một phần trăm địa bàn Tam Giới.
Kỷ Ninh không lên tiếng, hắn không còn tâm tình để nói chuyện phiếm.
Diên Vương thấy vậy cũng hiểu, không nói tiếp mà dẫn Kỷ Ninh bay thẳng tới một tòa thành thị cực lớn. Trong thành thị kiến trúc san sát, quỷ binh ở khắp nơi, Diên Vương nhanh chóng đi đến một toàn phán quan điện.
- Đây là phán quan điện lúc trước phán phạt mẫu thân ngươi.
Diên Vương dẫn Kỷ Ninh đi thẳng vào trong.
Đám quỷ binh ở cửa đại điện không dám ngăn trở.
Phán quan đang ngồi xem xét trong điện cũng sợ nhảy lên, gã chỉ là một trong vô số phán quan, so với một diêm vương cao cao tại thượng thì kém hơn không biết bao nhiêu.
- Tiểu nhân bái kiến diêm vương.
Gã phán quan này cung kính quỳ sát, đám quỷ binh xung quanh cũng rầm rầm quỳ xuống. Quỷ hồn vốn đang chờ phán phạt đằng kia cũng bị dọa ngây ngẩn cả người.
- Tranh thủ thời gian phán phạt tên này xong đi.
Diên Vương hạ lệnh.