Mãng Hoang Kỷ

Chương 890: Chương 890: Chân linh (1)




Nói xong Liệt Băng chân nhân lập tức dẫn theo ba gã thanh niên mới Tử Phủ tiền kỳ, điều khiển pháp thuyền rời khỏi Đông Lưu tộc.

Đông Lưu tộc trưởng chần chừ đôi chút, rồi tới nói chuyện với phụ thân của Đông Lưu Tuyết.

- Tộc trưởng, ngươi nói muốn đưa Tuyết nhi cho Liệt Băng chân nhân kia ư? Như vậy sao được, hơn một tháng sau Tuyết Nhi thành hôn rồi, chẳng lẽ không thể từ chối được sao?

- Sao có thể từ chối, chẳng lẽ ngươi không biết tính nết tên Liệt Băng chân nhân này. Xem thì có vẻ quân tử, nhưng đằng sau thì rất tham lam, háo sắc! Chính vì hắn tham lam, nên Đông Lựu tộc chúng ta mới có thể đưa được ba người vào Hoa Sơn tiên môn, có thể nếu chúng ta không đưa Tuyết nhi đi, sợ rằng hắn thẹn quá hóa giận, liên lụy đến ba người kia. Ba người bọn hắn là tương lai của Đông Lưu tộc chúng ta, vì Đông Lưu tộc, một tiểu cô nương nhưng Tuyết nhi cũng đành phải hi sinh.

- Liễu Hà tộc kia?

- Liễu Hà tộc kia mới chỉ có hai gã Tử Phủ tu sĩ, bộ tộc như thế, sao dám đắc tội Đông Lưu tộc ta? Không cần quan tâm tới họ. Vì bộ tộc, ta cũng có thể hi sinh! Đừng nói với Tuyết nhi, ta cũng chỉ nói qua với ngươi một tiếng, quay lại ta sẽ tự mình nói với Tuyết nhi, tin rằng Tuyết nhi cũng biết phân nặng nhẹ. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi không nên gặp Tuyết nhi nữa, phòng ngừa sơ suất, tất cả tự ta lo.



- Tộc trưởng, ngươi, ngươi thả ta ra… Không, không… ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp phụ thân.

- Ngươi phải biết nặng nhẹ, người đâu, giam xuống dưới, ngày mai ta tự mình áp giải.



Trong hoang dã bao la mù mịt.

- Tuyết tỷ, có chuyện gì mà bóp nát tín phù, đã xảy ra chuyện gì?

- Ta dùng tiểu na di đạo phù trốn thoát, chúng ta không có thời gian, ta muốn ngươi vứt bỏ tất cả, cùng ta rời khỏi đây, thậm chí rời khỏi quận Hoa Sơn, hai chúng ta cùng ở một chỗ, được không?

Lựa chọn giữa tình yêu và tình thân.

Liễu Hà Xuyên quỳ xuống, quay về phương hướng nơi có bộ tộc dập đầu:

- Phụ thân, mẫu thân, đành để cho đại ca và nhị ca hiếu thuận hai người, thứ cho hài nhi bất hiếu, đợi tương lai có cơ hội, hài nhi sẽ trở lại đây.

- Đi.

Màn đêm buông xuống.

Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết rời khỏi gia hương, bỏ trốn.

Tại một nơi hoang vu, Kỷ Ninh đang đứng nhìn cảnh:

- Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết trốn đi

trong quá khứ, nhưng ở trong lòng thì đang ngày càng trầm trọng đi. Bởi vì cho tới bây giờ, tất cả đều giống y như những gì ghi lại trong quyển sách mà Diên Vương đưa tới.

- Chúng ta đi Cửu Khúc Kiếm Tông.

Kỷ Ninh nói.

- Tốt.

Diên Vương biết Kỷ Ninh nếu không tận mắt thấy thì sẽ không bỏ cuộc, lúc này hai người xuyên qua hư không tiến về Cửu Khúc Kiếm Tông.



Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết năm đó một đường phiêu bạt, chú ý cẩn thận, hao phí mất tám năm mới xuyên qua quận Hoa Sơn rộng lớn để vào được Cửu Khúc Kiếm Tông, Liễu Hà Xuyên am hiểu sử dụng kiếm, mà trong tám năm qua thường xuyên gặp nguy hiểm, nên có tiến bộ lớn, Thần Ma Luyện Thể đã bước chân vào cấp độ tu sĩ Tử Phủ, vì vậy bái nhập làm đệ tử của Cửu Khúc Kiếm Tông rất đơn giản, Đông Lưu Tuyết thì dùng thân phận thị nữ đi theo cùng vào, sau hai năm tại Cửu Khúc Kiếm Tông, Đông Lưu Tuyết nhờ có Liễu Hà Xuyên lấy được linh đan trong tông môn đã đột phá cũng trở thành tu sĩ Tử Phủ, và cũng đã trở thành đệ tử chính thức của Cửu Khúc Kiếm Tông.

- Đây là sơn môn của Cửu Khúc Kiếm Tông trong quá khứ.

Diên Vương ở trên không chỉ vào một mảnh phế tích phía dưới.

Kỷ Ninh chứng kiến nơi này, nội tâm liền trầm xuống.

Phế tích rộng lớn tới mấy vạn dặm, hôm nay đã bị không ít yêu quái chiếm cứ.

- Đông Lưu Tuyết, Liễu Hà Xuyên, dựa theo tình báo của ta sưu tập được, bọn họ năm đó ở Lưu Thủy Phong, Lưu Thủy Phong đại khái là tại vị trí này.

Diên Vương nhanh chóng bay đến một chỗ trên mảnh phế tích, đồng thời vung tay lên, lập tức xung quanh những đại yêu cùng đám yêu thú đang chiếm giữ tại đó đều ngã xuống đất.

- Nghịch chuyển thời gian.

Diên Vương lại lần nữa thi pháp.

Cảnh sắc nhanh chóng quay ngược, quay ngược lại mấy chục năm.

Tràng cảnh xung quanh trở nên xinh đẹp vô cùng.

Sông núi đẹp tuyệt trần, linh khí nồng đậm, tùy ý nhìn đâu đâu đều có thể thấy được các đệ tử tu tiên.

- Hà Xuyên, ngươi lại nhường ta rồi.

Đông Lưu Tuyết và Liễu Hà Xuyên đang so kiếm, đến cuối cùng Liễu Hà Xuyên lại:

- thua

tiếp rồi.

- Là kiếm thuật của Tuyết tỷ lại tiến bộ đó chứ.

Liễu Hà Xuyên cười nói.

Kỷ Ninh nhìn cảnh ấy, cảm thấy ấm áp.

- Cách kiếp nạn chỉ còn ba năm nữa.

Diên Vương bên cạnh Kỷ Ninh nói, hắn thao túng thời gian không ngừng trôi qua, Đông Lưu Tuyết và Liễu Hà Xuyên ở:

- Cửu Khúc Kiếm Tông

thời gian qua rất vui vẻ, họ mới nhập môn, nên không đi ra ngoài ma luyện, thời gian đó quả thực như thế ngoại đào nguyên.

Rất nhanh, thời gian đã trôi qua ba năm.

Một ngày xuân tươi đẹp, kỳ thật lúc này:

- Vô Gian Môn

đã tiến vào thế giới Ngô Khung nhiều năm rồi, bên ngoài đã có rất nhiều nơi loạn lạc song trong Cửu Khúc Kiếm Tông vẫn không hề thay đổi, vẫn một cảnh bình tĩnh tường hòa.

- Xôn xao, xôn xao, xôn xao.

Ánh kiếm màu đen lập lòe phiêu hốt.

Nắm trong tay song kiếm, bởi vì tu luyện Thần Ma Luyện Thể, so với kiếp trước càng thêm có anh vũ chi khí, chính là Liễu Hà Xuyên đang tu luyện kiếm pháp ngộ Đạo.

Cách đó không xa, Đông Lưu Tuyết đang ngồi mỉm cười nhìn tới. Nàng biết nam nhân trong lòng nàng cũng đang lo lắng bộ tộc ở quê nhà:

- Liễu Hà tộc”, thế nhưng bọn họ còn lo lắng hơn chính là tên Liệt Băng chân nhân của Hoa Sơn tiên môn kia nên phải cố gắng ẩn nhẫn. Liễu Hà Xuyên thì luyện kiếm đặc biệt khắc khổ, ở Cửu Khúc Kiếm Tông trong lớp tu sĩ Tử Phủ cũng là người rất nổi bật, sớm đã đạt đến đạo chi ý cảnh.

- Hà Xuyên, chúng ta nhất định sẽ có ngày trở về.

Đông Lưu Tuyết cũng tưởng nhớ tới phụ thân.

Bỗng nhiên –

Trên bầu trời xuất hiện một đám mặc áo đen, khoảng chừng hai bảy tên, cơ hồ trong nháy mắt bọn hắn biến thành một đại xà màu đen ba đầu. Đại xà này dài tới ngàn dặm, khí tức bao phủ ngập trời, toàn bộ đại trận trấn phái của Cửu Khúc Kiếm Tông lập tức phát động, hào quang phóng đại.

Ầm ầm ~~~

Thiên Băng Địa Liệt, đại trận trong ngắn ngủi một cái nháy mắt chống đỡ liền sụp đổ.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Làm sao vậy?

Phần lớn các đệ tử nhỏ yếu hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Liễu Hà Xuyên thì lập tức đến bên cạnh Đông Lưu Tuyết, nói gấp:

- Tuyết tỷ, chúng ta..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.