Nam tử khôi ngô có làn da toàn thân màu hồng cảm khái:
- Hiện tại thế giới Đoạn Giác này chưa chính thức bức bách thiếu chủ, nhưng nếu thật sự trở mặt thì chúng ta nhất định phải ra tay. Đến lúc đó kẻ chúng ta thật sự phải ứng phó sẽ là chủ nhân thế giới Đoạn Giác, không biết là chúng ta có địch lại hay không.
- Còn phải xem chủ nhân thế giới Đoạn Giác đã đạt tới cấp độ Đạo Tổ hay chưa?
- Chưa đến cấp độ Đạo Tổ thì không có uy hiếp.
- Nếu đã đến cấp độ Đạo Tổ, chúng ta chỉ có con đường chết mà thôi.
- Chẳng qua chúng ta muốn lui cũng không có đường lui nữa rồi, cho dù chúng ta không cứu thiếu chủ, chủ nhân thế giới Đoạn Giác cuối cùng cũng phát hiện ra Trích Tinh phủ. Lúc đó nếu là cấp độ Đạo Tổ thì sẽ tìm ra được thế giới của chúng ta… Đến lúc đó vẫn phải chiến một trận.
Trên danh nghĩa thì...
Hiện tại Kỷ Ninh chưa độ kiếp thành Thiên Thần, dựa theo di ngôn của Tam Thọ, bọn họ không nên cứu Kỷ Ninh, khi Kỷ Ninh chết đi sẽ đi chọn một truyền nhân khác. Đáng tiếc là bây giờ đang bị vây khốn ở vực Tịch Diệt không ra được, thì nói gì đến việc tuyển chọn truyền nhân kế tiếp.
Ngày hôm nay.
Kỷ Ninh lại liên tục chiến đấu mấy chục trận, lúc này mới ngừng lại làm ra vẻ muốn khôi phục thần lực. Thực tế thì thần lực của Kỷ Ninh còn tới một nửa, dù sao đã đạt đến tầng mười bảy Xích Minh Cửu Thiên Đồ, thần lực Kỷ Ninh trở nên hùng hậu hơn nhiều. Hắn vì muốn phòng ngừa nên mỗi lần tiêu hao hết một nửa là lại dừng lại.
Mà đám chiến sĩ áo choàng tím kia cũng tùacute; để cho Kỷ Ninh khôi phục thần lực.
Tại thời điểm này.
Một nơi trong bóng tối, ba cỗ ý niệm cường đại đang trao đổi.
- Tên Nhân tộc này từ khi bắt đầu giao chiến với nhóm hài tử đời một, khả năng nắm giữ tâm lực của hắn không ngừng tăng lên, tâm lực tiết ra ngoài càng ngày càng ít, chấn động càng lúc càng không rõ ràng. Mà thời gian gần đây, lúc hắn chiến đấu không còn tiết chút tâm lực nào ra ngoài nữa, chúng ta dù cố gắng cảm giác nhưng không có cách nào phát hiện ra chấn động của tâm lực nữa rồi, bây giờ đã không giúp được chúng ta trong việc suy diễn pháp môn tâm lực nữa.
Ý niệm vị Mẫu Hoàng thứ nhất có vẻ không cam lòng.
- Hai vị tỷ tỷ, bây giờ nên làm gì?
Vị Mẫu Hoàng thứ ba hỏi.
- Khoảng thời gian này, số lần chiến đấu phải tính bằng đơn vị hàng nghìn. Coi như chúng ta cũng suy diễn được một ít, muội muội thì đã ngưng tụ được tâm lực, nhập môn tâm lực rồi, đều nhờ vào tên Nhân tộc này.
Mẫu Hoàng thứ hai nói:
- Có điều ta với đại tỷ lại chưa thể ngưng tụ tâm lực được, chứ đừng nói là làm thế nào để vận chuyển tâm lực.
- Dù ta đã ngưng tụ được tâm lực, nhưng dùng như thế nào, vẫn còn đang tìm hiểu.
Mẫu Hoàng thứ ba cũng không cam lòng:
- Nếu như hắn tiếp tục tiết tâm lực ra ngoài, tái chiến thêm trăm năm, ngàn năm nữa thì thật tốt.
Trăm năm, ngàn năm, đối với các nàng quả thật rất ngắn.
Đáng tiếc là Kỷ Ninh chỉ cho các nàng mười tám năm ‘hạnh phúc’, hiện tại Kỷ Ninh đã có thể nắm giữ tâm lực một cách hoàn mỹ, khi thi triển kiếm thuật không tiết một chút tâm lực nào ra ngoài. Dù biết rõ trong kiếm pháp của Kỷ Ninh có ẩn chứa tâm lực nhưng cũng không có cách nào suy diễn ra được. Vì càng tiết ra ngoài nhiều thì càng có thể suy diễn được nhiều.
Lại không có cách nào sưu hồn, dù cận kề cái chết cũng không chịu để cho chúng ta dò xét trí nhớ, thôi giết hắn đi a.
Vị Mẫu Hoàng thứ hai nói.
Mẫu Hoàng thứ ba lại phản đối:
- Trước hết cứ bắt sống, giam giữ trong cơ thể chúng ta, chậm rãi tra tấn, từ từ sẽ ra. Có lẽ đến ngày nào đó có thể dò xét trí nhớ của hắn được.
- Bắt sống hắn, giam giữ trong cơ thể tam muội.
Vị Mẫu Hoàng thứ nhất cũng đồng ý.
- Được rồi.
Mẫu Hoàng thứ hai tán thành.
Vì vậy…
Các nàng liền hạ lệnh.
Bên trong vực Tịch Diệt, tên tướng quân mang áo choàng màu vàng và tám trăm linh một tên chiến sĩ áo choàng tím đang nhàn nhã trò truyện với nhau. Tuy bọn chúng cảm thấy cứ để cho tên dị tộc kia còn sống thật không phù hợp với bản tính của mình. Cả đám bọn chúng đều thật sự muốn giết chết tên dị tộc này. Nhưng đây là mệnh lệnh của Mẫu Hoàng, ai dám vi phạm chứ?
Xôn xao!
Từng đạo ý niệm bám trên tên tướng quân và mấy trăm tên chiến sĩ áo choàng tím đời thứ nhất đều truyền lại mệnh lệnh.
- Các con, lập tức bắt sống dị tộc này, đưa đến thánh điện.
Đang không có việc gì làm, lập tức con mắt tên tướng quân và đám chiến sĩ đều trở lên sáng ngời, tràn đầy vẻ hưng phấn.
Tốt rồi.
Cuối cùng cũng muốn động thủ, trăm vạn chiến sĩ trong quân đoàn đã rất nhàm chán rồi.
- Mẫu Hoàng có lệnh, bắt sống dị tộc, đưa đến thánh điện.
Ý niệm của tên tướng quân chấn động, truyền lại mệnh lệnh cho từng tên chiến sĩ. Dù sao thì được Mẫu Hoàng trực tiếp truyền lệnh chỉ có đám đời thứ nhất. Còn rất nhiều chiến sĩ áo choàng tím không biết.
- Lúc này các ngươi không cần nhúng tay vào, tự ta ra tay.
- Vâng.
Không ai dám vi phạm.
Bởi vì vị tướng quân này còn chưa từng xuất thủ lần nào.
Mà phía xa xa.
Kỷ Ninh đang khôi phục lại thần lực, hai ngôi sao nhỏ lơ lửng trên đỉnh đầu, lực Thái Âm, lực Thái Dương không ngừng chuyển hóa thành thần lực. Dù cảm ứng của Kỷ Ninh đối với xung quanh vẫn rất linh mẫn, tuy nhiên hắn không cảm ứng được tên tướng quân phía xa xa kia muốn động thủ, Hoàng Mao Đại Hùng lập tức nhắc nhở hắn:
- Kỷ Ninh, tên tướng quân kia muốn động thủ rồi.
- Cái gì.
Kỷ Ninh bừng tỉnh, lập tức mở mắt ra.
Ánh nến thiêu đốt trong mắt.
Liếc qua liền thấy bên ngoài vạn dặm tên tướng quân khoác áo choàng màu vàng trên vai đang bay tới hướng này. Tên tướng quân này vẫn khiến Kỷ Ninh kiêng kỵ nhất, nhưng trước giờ chưa từng động thủ, toàn ở phía xa quan sát. Hơn nữa trong suốt mười tám năm chiến đấu vừa qua, chỉ cần mình tỏ ý muốn khôi phục thần lực, đối phương đều dừng lại không động thủ nữa.
- Tướng quân.
Thần thức của Kỷ Ninh truyền thẳng tới:
- Đợi nhiều năm như vậy, xem ra cuối cùng ngươi cũng muốn động thủ.
- Chiến đấu cùng ngươi nhiều lần như vậy. Đối với chiến sĩ tộc ta, ma luyện thế cũng đủ rồi.
Tên tướng quân chầm chậm đạp bước trên hư không tiến đến, dung mạo gã không khác so với những chiến sĩ sừng cong kia. Có điều ánh mắt của gã lại mang vẻ xa xưa già nua, uy áp vô hình cũng đáng sợ hơn rất nhiều:
- Dị tộc, tốt nhất ngươi đừng nên chống cự, còn có thể giữ được tính mạng.
- Không giết ta sao?
Kỷ Ninh hỏi.