- Ta nghĩ chắc không bao lâu nữa ngươi sẽ ra ngoài lưu lạc. Đã là người tu tiên thì ai cũng phải trải qua rèn luyện sống chết thì mới có thể đi xa hơn trên con đường tu tiên.
Bắc Sơn Bách Vi cười.
- Cho nên ta cũng chuẩn bị cho ngươi một bản đồ! Đây là bản đồ của cả vương triều Đại Hạ.
- Bản đồ vương triều Đại Hạ?
Kỷ Ninh kinh ngạc.
Vương triều Đại Hạ to lớn tới cỡ nào?
- Đứng kích động vội. Vương triều Đại Hạ to lớn tới nhường nào? Phần bản đồ này chỉ miêu tả quận An Thiền là còn tỉ mỉ chút. Còn những địa phương ở vương triều Đại Hạ khác lớn gấp ngàn vạn lần thì chỉ tóm tắt đại khái để ngươi không bị lạc đường thôi.
Bắc Sơn Bách Vi bất đắc dĩ.
- Ngay cả ta còn chưa bao giờ được nhìn thấy bản đồ thực sự của toàn vương triều Đại Hạ.
Kỷ Ninh thầm cảm động. Đối với người tu tiênkhi ra ngoài mạo hiểm, bản đồ quan trọng tới mức nào khỏi phải nói. Bởi vì vùng đất vô tận này có rất nhiều nơi thần bí, nguy hiểm, đáng sợ. Nếu dại dột không biết xông vào vùng đất chết thì đúng là có chết vẫn còn thấy oan.
- Mọi chuyện đã xong rồi. Ta đi đây.
Bắc Sơn Bách Vi đứng dậy cười.
- Ta biết ngươi là thiên tài tu luyện nên cũng rất cần thời gian, vì thế ta mới khẩn trương như thế này.
- Đi nhanh như vậy sao?
Kỷ Ninh cũng đứng dậy.
- Hắc Bạch học cung của ngươi cũng nằm trong thành An Thiền. Lúc nào ta cũng có thể tới cơ mà.
Bắc Sơn Bách Vi liền dẫn tôi tớ và Vân Chu rời đi.
Kỷ Ninh nhìn lên bầu trời, dõi theo đám người Bắc Sơn Bách Vi hóa thành đường sáng bay đi. Sau đó hắn mới cúi đầu nhìn về phía sáu bảo vật trên khay ngọc.
- Tiểu Thiên Kiếm Trận của ta đang cần phi kiếm, giờ lại có thêm hai bộ nữa rồi.
Kỷ Ninh nhìn hai bộ phi kiếm này. Một bộ bảy mươi hai phi kiếm, một bộ mười tám phi kiếm. Đặc biệt là mười tám Lưỡi phi kiếm kia, đúng là phi kiếm nhân giai thượng phẩm.
- Tuy ta chưa thi triển nhiều Tiểu Thiên Kiếm Trận. Nhưng vị Bắc Sơn Hắc Hổ kia đã biết được ta cần lượng lớn phi kiếm rồi. Không hổ là một trong những người có khả năng trở thành An Thiền Hầu. Nắm bắt tin tức thật nhanh nhạy.
- Ta bây giờ mới chỉ là cảnh giới Tử Phủ. Nhưng việc kiếm đủ bảy trăm phi kiếm nhân giai cũng đã không khó nữa rồi.
- Đến lúc thành Vạn Tượng thì sẽ phải có hơn bảy trăm phi kiếm địa giai. Tới Nguyên Thần thì cần phi kiếm thiên giai.
Kỷ Ninh cảm thán. Tiểu Thiên Kiếm Trận có thể làm cho Thư Hoa tiên nhân phải kiêng kị rồi, mà mình lại có “Nữ Oa Đồ”, còn đường đi là kiếm tiên nên đúng là rất thích hợp để sử dụng 'Tiểu Thiên Kiếm Trận'. Tin rằng Tiểu Thiên Kiếm Trận trong tay mình sẽ tấn công mạnh hơn vị Thiên Kiếm tiên nhân kia. Kỷ Ninh tiếp tục xem xét.
- Cánh chim?
Kỷ Ninh nhìn cánh chim màu đen trên khay ngọc kia.
- Cái này tốt hơn nhiều cái mà ta lấy được sau khi giết chết tên đệ tử Tuyết Long Sơn.
Nhưng cánh chim bây giờ cũng không có tác dụng lắm với Kỷ Ninh. Chủ yếu là dùng để giải tạo “Phong Dực Độn Pháp.
Đây chính là môn thần thông mà một gã Thiên Tiên được tổ tiên Uất Trì tộc cứu dùng để cảm ơn. Theo những gì mà nhìn được từ năm môn thần thông mới ở Hắc Bạch học cung thì cũng có thể biết được mức độ trân quý của thân thông thế nào. Khó trách tại sao Uất Trì tộc phải dùng pháp bảo cánh chim để che dấu.
- Con thuyền!
Kỷ Ninh nhìn về bốn lễ vật còn lại, mỉm cười.
- Pháp bảo nhân giai cực phẩm. Sau này ta chạy bộ còn nhanh hơn ấy chứ.
Hắn đưa tay ra luyện hóa dễ dàng cánh chim và con Thuyền.
- Pháp bảo chướng khí.
Kỷ Ninh nhìn về kiện lễ vật thứ năm rồi cầm một cái bình ngọc màu trắng lên. Sau khi luyện hóa xong thì liền phát hiện ra trong bình ngọc có một viên trân châu màu trắng. Viên chân châu màu trắng được bao bọc bởi một tầng chướng khí nồng đậm.
- Tất cả các ngươi lùi ra xa một chút.
Kỷ Ninh nhìn qua xung quanh. Vân Lộ đứng cách đó không xa cũng vội lui ra sau.
- Lên.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.
Lập tức trong đình viện tràn ngập Lượng lớn chướng khí màu trắng. Chướng khí màu trắng tràn ngập trong khoảng mười trượng. Đậm đặc tới mức dù Kỷ Ninh dùng đôi mắt Thần Ma của mình cũng chỉ lờ mờ nhìn được ngón tay của mình. Thậm chí đến cả nguyên lực xung quanh, Kỷ Ninh cũng không thể nào cảm ứng được.
- Nghe đồn pháp bảo chướng khí thích hợp cho việc chạy trốn là vì thứ nhất nó làm cho người ta không thể dùng mắt thường nhìn vật xung quanh, thứ hai là vì không thể cảm ứng được xung quanh.
Kỷ Ninh gật đầu nhẹ.
- Quả đúng như vậy. Ngay cả ta là người phóng chướng khí ra mà còn không nhìn được người xung quanh cơ mà. Sau này ta chỉ cần phóng ra chướng khí là lập tức cả địch lẫn ta đều không thể nhìn thấy gì, có thể chọn bừa một hướng mà chạy trốn. &Chướng khí cũng phân biệt địch ta. Kỷ Ninh luyện hóa cả bình ngọc và viên trân châu bên trong. Nhưng chướng khí lại chỉ ẩn bên trong hạt trân châu mà thôi.
- Không biết thần thức có thể nhìn rõ không.
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.
Vù vù! Thần thức liền được phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đình viện.
- Sao?
Kỷ Ninh lộ ra vẻ mặt vui mừng. Tuy rằng chướng khí lợi hại, thậm chí có thể xáo trộn của lực Lượng trời đất nhưng dưới thần thức thì nó lại hoàn toàn rõ ràng.
- Tốt.
Kỷ Ninh mừng rỡ.
- Đối với những người ngoài thì pháp bảo chướng khí này chỉ là bảo vật dùng để chạy trốn. Nhưng đối với ta thì ta lại có thể dùng nó để mê hoặc kẻ địch rồi lao vào cận chiến.
Trong đầu Kỷ Ninh hiện lên một kế sách. Thần thức của mình lại không chịu ảnh hưởng của chướng khí. Bây giờ có thể dễ dàng giải quyết Vạn Tượng chân nhân rồi.
- Lại có thêm một đòn sát thủ nữa.
Kỷ Ninh cười.
Kỷ Ninh lập tức nhìn về phía cái bình ngọc còn lại. Một ngàn cân nguyên dịch! Đây chính là một tài sản có giá trị kinh người. Một pháp bảo địa giai thông thường cũng chỉ có giá mười cân nguyên dịch. Nói cách khác một ngàn cân nguyên dịch này có thể đổi được một trăm pháp bảo địa giai bình thường! Nếu đổi pháp bảo địa giai có chút lợi hại thì cũng có thể đổi khoảng mười tám món.
Như khi trước, Bắc Sơn Bách Vi với Bắc Sơn Hồ còn phải đỏ mắt tranh nhau có chín mươi cân nguyên dịch đó.
- Quà tặng của Bắc Sơn Hắc Hổ cũng thật không nhỏ chút nào.
Kỷ Ninh không do dự thu pháp bảo vào, cầm trên tay một bình ngọc rồi bay thẳng vào trong tĩnh phòng.