- Những đệ tử Hắc Bạch học cung này ngoài tên thích song tu kia ra còn những người khác đều có đạo tâm không tầm thường chút nào.
Cuối cùng thì Vân Lộ cũng phải thầm hãi mà than. Những người có thể vào Hắc Bạch học cung này đều là thiên tài tuyệt thế cả. Hơn nữa nàng còn nghe ra chủ nhân Kỷ Ninh nhà nàng lại còn là người nổi trội nhất trong số những thiên tài tuyệt thế đó. Được người khác ví như yêu nghiệt! Vì thế nên các vị sư huynh sư tỷ mới tới để kết giao.
- Kỷ Ninh sư đệ, ta dẫn hai vị sư tỷ tới đây. Chẳng biết ngươi có muốn gặp hay không đây.
Một âm thanh dịu dàng truyền tới. Ba người Kỷ Ninh đang nói chuyện cũng phải quay đầu lại, rất nhanh đã nhìn thấy trên không trung có ba đường sáng.
- Cửu Liên sư tỷ đã muốn gặp sư đệ thì sư đệ sao dám không đây.
Kỷ Ninh ngầng đầu nhìn Cửu Liên sư tỷ trên không trung. Bên cạnh Cửu Liên sư tỷ là một nữ tử yểu điệu mặc áo đỏ và một cô gái sắc xảo mặc áo bạc. Ba cô gái này cùng đáp xuống.
- Các nàng.
Nhìn thấy ba vị sư tỷ này, Vân Lộ lập tức cảm thấy tự ti. Khí chất lỗi lạc của ba vị sư tỷ này mới đúng là tiên nữ.
- Đây là Thanh Thanh sư muội, còn đây là Bạch Thủy sư tỷ.
Cửu Liên sư tỷ mỉm cười nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Gặp qua Kỷ Ninh sư đệ.
Nữ tử yểu điệu áo đỏ nhìn Kỷ Ninh.
- Gặp qua Kỷ Ninh sư đệ.
Cô gái áo bạc cũng nói.
Tới tận lúc trời chạng vạng tối thì Bắc Minh Phong mới an tĩnh trở lại. Các vị sư huynh sư tỷ đều đã rời đi. Chính là lại có một người khác tới. Đó chính là Bắc Sơn Bách Vi.
- Bách Vi, ngồi đi.
Kỷ Ninh cùng Bắc Sơn Bách Vi ngồi xuống.
- Ta biết kiểu gì hôm nay ngươi sẽ bề bộn đủ các loại việc, sẽ có không ít đồng môn tới gặp gỡ ngươi. Cho nên ta mới cố chờ đến lúc trời sắp tối thì mới đến.
Bắc Sơn Bách Vi cười.
- Bách Vi ngươi quả thật lợi hại đấy.
Kỷ Ninh khen. Bắc Sơn Bách Vi cười ha ha.
- Chuyện đơn giản như vậy sao ta lại không đoán được. À đúng rồi, hôm nay ta tới chính là theo lệnh của cha.
- Phụ thân của ngươi?
Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Bắc Sơn Hắc Hổ chính là cái khí thế làm cho hắn cảm thấy đáng sợ, tuyệt đối không thua gì vị chưởng giáo Hắc Bạch học cung. Hơn nữa nếu xét về góc độ khí phách thì đúng là một nam nhân mãnh liệt! Một trong những người có khả năng trở thành An Thiền Hầu!
- Tới có việc gì vậy?
Kỷ Ninh ngẩn ra.
- Bộp bộp.
Bắc Sơn Bách Vi vỗ tay. Lập tức ở phía sau hắn có hai gã người hầu Tử Phủ tu sĩ tiến tới rồi lấy ra từ pháp bảo trữ vật một khay ngọc màu đen. Khay ngọc màu đen này có hai chữ Hắc Hổ được điêu khắc tinh xảo. Bản thân khay ngọc lại cực kỳ sáng. Đẹp đẽ tới mức có thể gọi là một tác phẩm nghệ thuật. Trên khay ngọc màu đen có đặt một vài kiện vật phẩm. Chỉ nhìn qua là đã có thể thấy có sáu món được đặt trên khay ngọc.
Gồm hai bình ngọc, thuyền nhỏ, cánh chim màu đen, hai bộ phi kiếm lớn cỡ kim may.
- Hai bộ phi kiếm này, một bộ có bảy mươi hai chuôi, một bộ có mười tám chuôi. Đều là phi kiếm nhân giai thượng phẩm.
- Cánh chim màu đen này là pháp bảo cánh chim nhân giai thượng phẩm.
- Con thuyền này cũng là pháp bảo phi hành nhân giai cực phẩm.
- Bình ngọc này, là pháp bảo khí độc. Chính là một bảo vật dùng để trốn chạy.
- Còn bình ngọc này là một ngàn cân nguyên dịch.
Bắc Sơn Bách Vi từ từ nói:
- Ngươi nhận lấy tất đi.
Kỷ Ninh nhìn tới ngây ngẩn cả người.
Với ánh mắt của hắn nhìn ra thì những đồ vật này đều không tầm thường chút nào. Ngoại trừ cái cánh chim màu đen hơi kém kia ra thì những thứ khác đều cực kỳ quý.
- Ta, ta làm sao có thể nhận hết được.
Kỷ Ninh liền nói:
- Tất cả đều là những thứ cực kỳ quý.
- Cha ta ra lệnh cho ta đem những đồ này tới. Còn những chuyện khác ta không quan tâm.
Bắc Sơn Bách Vi chắp tay sau lưng nói:
- Ngươi không cần phải quá khiêm tốn. Ngươi cũng đã từng có duyện gặp mặt cha ta một lần. Cha ta tặng quà mừng cũng là ý tốt nên nhận lấy cũng chẳng sao mà.
Kỷ Ninh hơi chần chừ.
Khi trước Bắc Sơn Bách Vi đã là bằng hữu của mình rồi. Vì thế nên mình không thể loại bỏ quan hệ với phủ Bắc Sơn Hắc Hổ được. Một khi đã như vậy thì cứ nhận thôi.
- Được.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Thế mới đúng chứ. Những thứ này cũng không phải là thứ đáng giá với cha ta đâu.
Bắc Sơn Bách Vi liền nói:
- Đúng rồi, tên Mạnh Nham mà ngươi bảo ta tìm ta cũng đã tìm ra rồi. Đúng là hắn chưa gia nhập được môn phái nào cả. Có cần ta phái người đưa hắn tới Hắc Bạch học cung không
- Mạnh Nham?
Ánh mắt của Kỷ Ninh sáng lên. Lúc trước trên đường tới thành An Thiền, tuy chỉ ở chung mấy ngày nhưng hắn lại rất có cảm tình với Mạnh Nham. Một người có khả năng quên cả mạng sống của mình vì người khác như vậy đáng để Kỷ Ninh đi giúp.
- Vân Chu!
Kỷ Ninh hô lên.
Rất nhanh Vân Chu đã chạy tới, hắn liền khom người nói:
- Kỷ Ninh sư huynh gọi ta?
Kỷ Ninh gật đầu rồi quay đầu nhìn về phía Bắc Sơn Bách Vi nói:
- Bách Vi, tí nữa ngươi dẫn Vân Chu đi cùng. Về sau ngươi cử người đưa Vân Chu tới gặp Mạnh Nham. Làm sao để Vân Chu dẫn Mạnh Nham về Hắc Bạch học cung là được.
- Được.
Bắc Sơn Bách Vi gật đầu.
- Vân Chu, ngươi đã nghe rõ chưa?
Kỷ Ninh nhìn về phía Vân Chu. Sở dĩ để Vân Chu đi là vì Kỷ ninh nhìn ra được con người Vân Chu có năng lực nhìn người biết việc. Chỉ cần mình căn dặn là nhất định hắn sẽ làm ổn thỏa.
Vân Chu liền nói:
- Kỷ Ninh sư huynh yên tâm. Nhất định ta sẽ mời Mạnh Nham sư đệ về.
- Ừ.
Lúc này Kỷ Ninh mới gật đầu.
Bắc Sơn Bách Vi cười.
- Ta đã làm xong việc mà phụ thân giao phó. Tiếp theo chính là lễ vật do ta chuẩn bị.
- Bách Vi, ngươi làm gì…
Kỷ Ninh muốn từ chối.
- Đừng từ chối.
Bắc Sơn Bách Vi liền nói:
- Ta và ngươi cũng đã làm huynh đệ một thời gian rồi. Lần vào Hắc Bạch học cung này ngươi đã tỏa sáng khắp cả Luận Đạo Điện rồi. Người huynh đệ như ta sao lại không có quà mừng đây? Ngươi cũng yên tâm. Bởi vì quy định của cha ta nên ta cũng không thể đem tặng nhiều được. Lễ vật này cũng không quý trọng gì lắm.
Kỷ Ninh cười. Bắc Sơn Bách Vi đã nói như vậy rồi thì mình còn biết làm cách nào đây?
Bắc Sơn Bách Vi lật tay lấy ra một bộ sách nhìn khá bình thường. Tuy bộ sách này làm bằng chất liệu gỗ không tệ nhưng Kỷ Ninh liếc mắt nhìn qua vẫn không thể phát hiện ra gì.