Đây chính là kiếp nạn cuối cùng của nghiệp hỏa, tầng thứ ba - ngàn thế tâm kiếp !
Kiếp nạn đáng sợ nhất khi nghiệp hoả buông xuống chính là Ngàn thế tâm kiếp, chuyện này giống như trải qua ngàn lần chuyển thế, nếu đạo tâm có chút dao động, chỉ sợ sẽ mất đi phương hướng... Dù sao với tu tiên giả mà nói, trải qua đời này nối tiếp đời khác, trí nhớ cũng dần dần mơ hồ, sẽ khiến nhân cách ban đầu hỗn loạn.
Chỉ cần trải qua ngàn kiếp, cũng đủ để rất nhiều Tán Tiên trực tiếp trầm luân, mất phương hướng, sau đó thần hồn bị nghiệp hoả đốt cháy mà chết.
Huống chi, ngàn thế tâm kiếp không phải chỉ đơn giản là nhập thân, chuyển thế ngàn lần... Như Kỷ Ninh, hắn nhập thân một ngàn lần, từng thân xác hắn nhập vào đều khiến hắn đồng cảm, sinh cảm giác hối hận. Nếu như tuỳ ý chuyển thế, nhập thân vào một số ‘ác nhân’, chỉ sợ cũng sẽ không rung chuyển được cảnh giới Băng Tâm của Kỷ Ninh.
Nhưng mà nhập thân vào nguyên một đám trong lòng có cùng tâm trạng với Kỷ Ninh, thì dần dần sẽ ảnh hưởng đến bản tâm của Kỷ Ninh.
Lúc này,tất cả cùng hội tụ!
Hơn một ngàn thế bộc phát tình cảm mãnh liệt, liền đạt đến một tình trạng không thể tưởng tượng được, đây là kích cuối cùng của Ngàn thế tâm kiếp, cũng là một kích đáng sợ nhất! Không biết bao nhiêu nhân vật tuyệt thế đã thua ở bước này.
- Bành.
Cảnh giới Băng Tâm cũng hoàn toàn bị bao phủ, Kỷ Ninh hoàn toàn không có cách bảo trì trạng thái Băng Tâm.
- Ngươi đáng chết.
- Đều tại ngươi.
- Chết đi,chết đi.
- Đi chết đi.
...
- Ta muốn ngươi chết.
- Vì A Phù báo thù.
Ngàn bóng người bị nhập thân đều xuất hiện trước mắt, bọn hắn rống hận, khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
- Đều là lỗi của ta, đều là ta, đều do ta. Nếu như lúc đầu ta không đập vỡ viên Càn Khôn Châu kia, tất cả bọn hắn cũng có thể còn sống, còn có cha mẹ, con cái, sư phụ, sư huynh đệ bọn họ, nếu không phải vì ta, bọn hắn cũng có thể sống vui vẻ.
Kỷ Ninh đã hoàn toàn bị tình cảm trùng kích vào giữa ma chướng.
- Chết đi sẽ được giải thoát, ta có lỗi với bọn hắn, không cách nào đối mặt, chỉ có chết đi...
...
Tại vực Tịch Diệt,bên trong bóng tối hư không vô tận, Kỷ Ninh theo triều tịch phiêu lãng, bị thuỷ triều hư không lần lượt trùng kích bốn phía.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, trôi lơ lửng giữa hư không.
Nếu như bọn Bạch thúc, Tiểu Thanh nhìn thấy, sẽ lập tức phát hiện khí tức Kỷ Ninh đang suếu nhanh chóng, và giờ phút này, ngàn thế tâm kiếp chân chính cuối cùng cũng bộc phát.
...
- Bảy ngày qua rất nhanh.
- Sẽ qua bảy ngày, chủ nhân nhất định còn sống, nhất định phải còn sống.
- Sư huynh.
Bên trong Yên Sơn, Bạch Thuỷ Trạch, Tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc đều yên lặng cầu mong, Bạch Thuỷ Trạch không ngừng uống rượu giải sầu, Mộc Tử Sóc không ngừng hối hận, Tiểu Thanh càng không ngừng lẩm bẩm trong miệng.
Bọn hắn đều cầu mong...
Bảy ngày trước là lúc nghiệp hoả buông xuống.
Bảy ngày sau, lúc này chính là thời khắc Kỷ Ninh gặp nguy hiểm nhất.
- Nhất định phải còn sống a.
...
Bên trong Hư Không triều tịch ở vực Tịch Diệt, khí tức Kỷ Ninh nhanh chóng suy giảm, mà khi suếu đến một tia cuối cùng, lại không cách nào suếu tiếp. Dường như phía dưới có cái gì đó dẫn dắt đạo tâm Kỷ Ninh, để đạo tâm không tan vỡ.
Bên trong tâm trí Kỷ Ninh.
Một mảnh đen tối.
Trong lúc ngàn thế tâm kiếp trùng kích xuống, đạo tâm Kỷ Ninh đã suếu đến tận cùng, đã lâm vào một mảnh bóng tối tuyệt vọng.Theo lý thuyết, Kỷ Ninh sẽ trầm luân, nhưng Kỷ Ninh lại không.
- Ta muốn tiêu dao tự tại!
- Ta muốn nắm giữ vận mệnh, không muốn bị vận mệnh trêu đùa!
- Ta không cần mọi người yêu ta, rời khỏi ta...
Đúng lúc đạo tâm lâm vào thời điểm nguy hiểm nhất.
Âm thanh bắt đầu vang lên tại chỗ sâu nhất trong lòng Kỷ Ninh, đó là âm thanh kiên định, đó là tiếng hò hét cố chấp của Kỷ Ninh.
Kiếp trước ở trên địa cầu thì Kỷ Ninh có hò hét như vậy.
Kiếp này,tại Yên Sơn chứng kiến cha mẹ lần lượt rời đi, hắn cũng có khát vọng giống như trước.
Làm cho Kỷ Ninh ngộ ra kiếm tâm của mình, chính là chân chính đại tiêu dao đại tự tại, nắm giữ vận mệnh của mình trong tay!
Đây là thanh âm phát ra từ chỗ sâu nhất trong lòng Kỷ Ninh.
- Ta...
- Ta là Kỷ Ninh.
- Ta cầu chính là đại tiêu dao, đại tự tại, vận mệnh do ta nắm giữ.
Đạo tâm Kỷ Ninh nhanh chóng ngưng tụ, bắt đầu kéo lên, tại vực Tịch Diệt, trên thân thể thiếu niên trôi lơ lửng, khí tức cũng nhanh chóng tăng vọt.
Kỷ Ninh dần dần khôi phục thanh tỉnh, lý trí dần trở về.
Lúc trước tín niệm trong lòng Kỷ Ninh, thuần tuý là bản năng mà không phải là lý trí.
Mà theo lý trí trở về, đạo tâm Kỷ Ninh khôi phục nhanh hơn, càng thêm cô đọng:
- Bọn hắn chết có lỗi của ta, nhưng đã chết rồi thì đã là chuyện của quá khứ. Thời gian không cách nào quay lại, chuyện quá khứ không thể cải biến.Vì không cách nào thay đổi sự trừng phạt chính mình, đó là bị vận mệnh trêu đùa. Chân chính là chúa tể của ta, chỉ có chính bản thân ta!
Xôn xao.
Trong Hư Không triều tịch tại vực Tịch Diệt,thiếu niên trôi nổi bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt của hắn sáng chói như vì sao, thâm thuý vô tận.
- Ta chịu đựng được, nghiệp hoả... ta đã vượt qua.
Thiếu niên nhẹ giọng thì thầm.
Nghiệp hoả đã thành hư vô, mắt thường khó gặp, phải dùng thần thức, tâm thức dò xét mới có thể chứng kiến, nghiệp hoả hư vô vẫn như trước bao quanh Kỷ Ninh, chẳng qua là không hề có các loại ảo ảnh tâm kiếp, rồi ‘diệt hồn kiếp’, ‘hồng trần kiếp’, ‘ngàn thế tâm kiếp’ lúc trước cũng không tái xuất hiện, thế nhưng hư vô nghiệp hoả một mực vờn quanh cũng sẽ một mực đốt cháy thần hồn Kỷ Ninh, làm Kỷ Ninh đau đớn. Cái đau đớn này không so sánh được với ‘diệt hồn kiếp’, dù sao ‘diệt hồn kiếp’ cũng gây ra đau đớn vô hạn còn đau đớn do thần hồn bị đốt cháy chỉ có hạn mà thôi.
Nhưng mà thần hồn bị đốt cháy so với thân thể bị đốt cháy còn đau đớn hơn nhiều.
Vượt qua nghiệp hoả tuy có thể trui luyện tâm linh nhưng nỗi khổi thần hồn bị đốt cháy... cũng là tội nghiệt chi phạt.
- Khó trách đều nói, có thể bị nghiệp hoả quấn thân mà không chết, mới thực sự là tuyệt thế Đại Ma Đầu.
Kỷ Ninh cảm khái.
- Một Đại Ma Đầu nếu chủ động sát sinh vô số, để cho nghiệp hoả buông xuống. Rồi lại vượt qua ngàn thế tâm kiếp thì đủ hiểu nội tâm hắn đã đạt đến trình độ nào.
- Ta vượt qua nghiệp hoả, lại đạt đến cảnh giới Băng Tâm, thậm chí thiếu chút nữa là đạt tới cảnh giới Chúa Tể rồi.
Kỷ Ninh âm thầm cảm khái.
Đột phá gông cùm xiềng xích, thức tỉnh ở thời khắc cuối cùng.