Mãng Hoang Kỷ

Chương 846: Chương 846: chúa tể (2)




Cũng bởi vì trong lòng có chấp niệm mạnh... chấp niệm này thức tỉnh Kỷ Ninh, ngưng tụ đạo tâm, để Kỷ Ninh hiểu rằng, chúa tể bản thân mình, nhất định phải là chính mình. Mặc dù chết cũng phải chính mình nguyện ý mới có thể chết. Về phần người khác muốn mình chết? Qủa thực là nằm mơ.

Thế nhưng hiểu được chỉ là một chuyện, Kỷ Ninh biết rằng bản thân còn chưa đạt tới cảnh giới Chúa Tể.

Hậu Nghệ Tiễn Thuật các cấp độ tâm lực, cảnh giới thứ nhất: Nhập môn, thứ hai : Băng Tâm, thứ ba: cảnh giới Chúa Tể!

Một khi đạt tới cảnh giới Chúa Tể.

Chủ nhân bản tâm, chính là chính mình!

Tất cả bên ngoài đừng mơ tưởng làm rung chuyển, nếu quả thật đạt tới cảnh giới Chúa Tể, mặc kệ là Hồng Trần kiếp hay Ngàn thế tâm kiếp cũng không có khả năng làm suếu Kỷ Ninh, bởi loại trùng kích tình cảm bên ngoài này, Kỷ Ninh sẽ hoàn toàn không thấy.

Nếu như nói cảnh giới Băng Tâm là ở sâu bên trong nội tâm cùng bên ngoài cách ly, bảo trì Băng Tâm cảnh mà nói.

Thì cảnh giới Chúa Tể là một loại siêu nhiên hơn thế. Ngăn chặn không bằng khai thông, tâm lực đạt tới cảnh giới Chúa Tể, cường giả sẽ không áp chế tình cảm dục vọng , ngay cả sâu trong nội tâm cũng không chống đỡ, mặc cho tất cả tình cảm trùng kích...giống như Đại Vũ trị thuỷ, mặc cho nước sông nước biển lao nhanh, tất cả đều bị ta khống chế.

- Còn thiếu chút nữa.

- Trải qua kiếp nạn cuối Ngàn thế tâm kiếp, cảnh giới Băng Tâm của ta đã gần viên mãn. Cách cảnh giới Chúa Tể rất gần.

Kỷ Ninh cũng hiểu rằng, dù mình nắm được, thậm chí tại thời khắc tuyệt vọng cuối cùng mơ hồ cảm nhận được một tia Chúa Tể, thì muốn chính thức đột phá tới tầng thứ kia, vẫn còn rất xa xôi.

Tâm linh đột phá...

So với ngộ đạo càng khó hơn.

Với tu tiên giả mà nói, đạo tâm là quan trọng nhất, tiếp theo là ngộ đạo, cuối cùng mới là tu vi!

Nếu đạo tâm không đủ mạnh, mặc dù ngươi ngộ đạo cao hơn, tu vi cao hơn, cũng sẽ tẩu hoả nhập ma, thực lực càng cao, cái chết càng nhanh.

Đạo tâm phải đủ mạnh mẽ, ngộ đạo phải đến một trình độ nhất định, mới có thể đột phá cảnh giới. Đối với nhiều tuyệt thế thiên tài, thậm chí tiên nhân chuyển thế, một khi thức tỉnh trí nhớ kiếp trước mà nói, cảnh giới ngộ đạo của bọn hắn đều rất cao, tâm cũng rất mạnh, như vậy có thể trực tiếp sử dụng nguyên dịch, linh đan để đề thăng tu vi, nhưng cũng không thể đề thăng tu vi vượt qua mức độ cực hạn mà đạo tâm,ngộ đạo thừa nhận.

Tu vi có thể tăng nhanh, nhưng đạo tâm, ngộ đạo thì không có cách nào.

- Như vậy mà ta cũng không thể đạt tới cảnh giới Chúa Tể, đáng tiếc a, nếu có thể đạt tới,tại Tam Giới cũng coi như là Thần Tiễn Thủ cực hạn rồi.

Kỷ Ninh cảm khái.

Hậu Nghệ Tiễn Thuật đối với cảnh giới tâm lực phân chia làm năm cấp độ.

Đạt tới tầng thứ ba, cảnh giới Chúa Tể coi như đã là Thần Tiền Thủ cực hạn trong Tam Giới.

Tầng thứ tư thì hiện nay trong Tam Giới, chỉ có mấy vị Thần Tiễn Thủ mạnh nhất mới đạt đến được.

Tầng thứ năm chính là cấp độ của Hậu Nghệ, chẳng qua Thượng Cổ Đại Thần Hậu Nghệ sớm đã biến mất không biết bao lâu rồi, có người nói hắn đã chết, cũng có người nói hắn ẩn cư tại một chỗ nào đó rồi. Nhưng dù sao hắn biến mất cũng quá lâu rồi... Một cường giả khó có thể kiên nhẫn mà biến mất lâu như vậy. Cho nên suy đoán Hậu Nghệ đã chết cũng có không ít.

Cấp độ tâm lực của Kỷ Ninh hiện tại là cảnh giới thứ hai, Băng Tâm gần viên mãn, tâm lực mạnh mẽ có thể xem như Thần Tiễn Thủ nhất đẳng trong Tam Giới.

Lúc trước Kỷ Ninh chẳng qua chỉ là nhập môn, coi như bước chân vào hàng ngũ thần tiễn thủ mà thôi.

- Banh.

Một lớp Hư Không thuỷ triều trùng kích trên người Kỷ Ninh, đánh Kỷ Ninh bay ra mấy ngàn dặm, cũng đánh thức Kỷ Ninh.

- Trùng kích thật mạnh, nếu không phải ta tu luyện Bát Cửu Huyền Công thì đã sớm xong đời.

Kỷ Ninh mới từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, bắt đầu quan sát bốn phía, một mảnh hắc ám vô tận hư không, mơ hồ có thể thấy được Hư Không phong bạo.

- Nơi này là chỗ nào? Ồ... tại sao không có lấy một chút Thiên Địa nguyên khí nào?

Kỷ Ninh khiếp sợ phát hiện không có nguyên khí,tu tiên giả đều luyện hoá Thiên Địa nguyên khí bổ sung nguyên lực, tiên nhân cũng phải bổ sung pháp lực bản thân.

- Còn có... Đạo đâu rồi?

- Thiên Đạo ở đây đâu rồi?

Kỷ Ninh khiếp sợ phát hiện, quá khứ rõ ràng có thể cảm ứng được Kiếm đạo, Tích Thuỷ Đại Đạo...bây giờ tất cả đều không tồn tại, đều không cảm ứng thấy. Không có Thiên Đạo, như vậy kiếm pháp thi triển ra cũng không dẫn dộng được uy năng của Thiên Địa.

- Không có Thiên Địa nguyên khí, ngay cả mấy ngày cũng không sống nổi?

Kỷ Ninh khó tin nhìn xung quanh là hư không đen tối vắng vẻ vô tận.

- Nơi này, đây rốt cuộc là chỗ nào?

- Không ngờ vẫn còn có nơi như thế này. Ngay cả Thiên đạo cũng không có… Thế này thì ảo diệu và ý cảnh của đạo đều vô dụng rồi.

Kỷ Ninh đảo tay lấy ra một thanh Bắc Minh Kiếm, khẽ vung trường kiếm trong tay khiến kiếm quang lóe lên nhưng cũng không có động tĩnh gì khác. Phải biết rằng đến cảnh giới của Kỷ Ninh thì một kiếm xuất ra cũng mang theo uy lực của Thiên địa, ví như thức thứ chín của Tam Xích kiếm có thể hóa thành một đầu Thần long màu đen

Nhưng bây giờ mặc cho Kỷ Ninh vung kiếm thi triển bất kì loại kiếm thuật nào thì mỗi kiếm xuất ra cũng chỉ có kiếm quang lóe lên rồi biến mất, kiếm quang chính là ánh sáng phản chiếu từ thân Bắc Minh Kiếm!

- Cảnh giới đạo dù cao hơn cũng vô dụng sao?

- Đây là chốn quái quỷ nào vậy?

Kỷ Ninh buồn bực nhưng chợt trong lòng khẽ động :

- Chẳng lẽ đây là thế giới phế tích thượng cổ trong truyền thuyết sao?

Lúc ở Phương Thốn Sơn thì Kỷ Ninh đã biết đến thế giới phế tích thượng cổ, đây là nơi nguy hiểm nhất, tồn tại trong vô tận hư không bên ngoài Tam giới

Truyền thuyết…

Thế giới Bàn Cổ Thượng Cổ tan vỡ sinh ra Tam giới Thiên Địa Nhân. Nhưng thế giới Bàn Cổ thượng cổ vẫn lưu lại một chút:

- hài cốt”, đám hài cốt này được gọi là thế giới phế tích thượng cổ! Đám phế tích thượng cổ này không còn là một thế giới nguyên vẹn nữa mà chỉ là một thế giới vỡ nát, điều này càng khiến nó trở nên đáng sợ, không gian thời gian hỗn loạn, nguy cơ trùng trùng.

Ngay cả Chân Thần Đạo Tổ tiến vào đó cũng có khả năng nguy hiểm tính mệnh

- Không đúng.

Kỷ Ninh lắc đầu:

- Thế giới phế tích thượng cổ dù gì đi nữa cũng là một thế giới vỡ nát, mà sao quanh ta toàn là hư không phong bạo, lẽ nào ta vẫn còn ở trong hư không?

- Đại Hùng tiền bối, La Hầu Cung.

Kỷ Ninh chợt hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.