Mãng Hoang Kỷ

Chương 172: Chương 172: Con đường sống cùng con đường chết. (1)




Phi Kiếm Phá Không!

Độc Trùng Phi Vũ!

Trong nháy mắt, che trời ngập đất các loại thủ đoạn lao tới Bát Quái Huyết Long Trận. Động Tử Khải ở trong trận thấy thế thì cười lớn nói:

- Tới hay lắm!

Chỉ thấy tám con Giao Long đang uốn lượn chậm rãi bỗng cuồng bạo hẳn lên, cả đám điên cuồng nghênh đỡ từng pháp bảo đang công kích tới. Thỉnh thoảng cái bóng Giao Long lại bị tiêu tán đi đôi chút nhưng rất nhanh lại ngưng kết.

Tám con Giao Long uốn lượn vờn quanh, trước đi sau đến ngặn chặn toàn bộ các thủ đoạn của sáu người Kỷ Ninh.

- Lũ Kỷ tộc nhát gan, có giỏi thì mò vào Bát Quái Huyết Long Trận của ta xem nào.

Bị vây trong mê trận làm Động Tử Khải hoàn toàn bị ngăn trở nên hắn càng điên cuồng hơn.

- Giết được ba sư đệ sư muội của ta là nhờ cái trò lấy nhiều đánh ít của các ngươi. Nếu thực sự so sánh bản lĩnh thì cái đám Kỷ tộc các ngươi còn lâu mới là đối thủ của chúng ta. Nếu mà thực sự đọ sức thì Động Tử Khải ta một mình có thể giết cả lũ các ngươi!

Ở phía bên ngoài Bát Quái Huyết Long Trân, sáu người Kỷ Cửu Hỏa, Ảnh bà bà, lão bộc A Tỉnh, Kỷ Nhất Xuyên, Kỷ Lưu Chân, Kỷ Ninh vẫn còn đang cảm thấy khiếp sợ trước uy lực của đại trận kia.

- Lợi hại.

Kỷ Cửu Hỏa truyền âm nói:

- Tuy đã từng nghe đến sự lợi hại của Bát Quái Huyết Long Trận do Động Tử Khải thi triển, nhưng cũng chưa từng giao thủ nên cũng không biết được. Hiện tại có tổng cộng tám con Giao Long, mà mỗi con Giao Long lại có thực lực cỡ một gã Tử Phủ tu sĩ viên mãn. Tám con hợp lại...tạo thành uy lực thật sự quá kinh người. Nếu chúng ta muốn chết hắn thì e rằng cũng phải chết hai ba người theo.

- Có chuyện gì mà không có mạo hiểm đây?

Ảnh bà bà truyền âm nói:

- Liều chết với tên Động Tử Khải này!

- Cả Kỷ tộc chúng ta mới có ngần này Tử Phủ tu sĩ! Còn Tuyết Long Sơn thì còn nhiều Tử Phủ tu sĩ khác. Nên việc đồng quy vu tận với hắn thật không đáng.

Kỷ Cửu Hỏa gạt bỏ ngay ý định kia.

Kỷ Ninh cũng nhìn về Bát Quái Huyết Long Trận ở phía xa xa.

Làm sao bây giờ?

Qua thời gian tầm một chén trà chiến đấu, tuy Kỷ Ninh mới chỉ điều khiển Tiển Thiên Kiếm Trận phóng ra một đường kiếm quang, nhưng chân nguyên trong người cũng đã tiêu hao quá nửa rồi.

- Dừng tay.

Kỷ Cửu Hỏa truyền âm nói:

- Chúng ta cùng ra tay trong thời gian lâu như vậy rồi mà không có một cơ hội nào. Nếu không mạo hiểm thì không thể giết nổi tên Động Tử Khải này. Hơn nữa đám dây leo kia vẫn đang không ngừng lan tràn ra, chắc chỉ lúc nữa là nó sẽ lan ra ngoài phạm vi của mê trận. Tốt nhất là bỏ đi, lần này để bọn chúng rời đi thôi.

- Cho bọn chúng thoát sao?

Trong mắt Kỷ Lưu Chân tràn đầy sự tiếc nuối.

- Tộc trưởng, lần này bỏ lỡ cơ hội thì sau này nhất định Động Tử Khải sẽ cùng Tử Phủ tu sĩ khác hành động. Đến lúc đó muốn giết hắn lại càng khó.

- Ngu xuẩn.

Kỷ Cửu Hỏa đầy bực tức truyền âm nói:

- Việc chúng ta cần không phải là giết hết người ở Tuyết Long Sơn, mà cái chúng ta cần chính là...làm Kỷ tộc còn có thể truyền thừa lâu dài nữa! Chúng ta phải giữ vững càng lâu càng tốt, phải kiên trì đợi đến lúc sứ giả của vương triều Đại Hạ tới. Một khi kí kết được khế ước thì mới tính là thành công. Mạng của chúng ta còn quan trọng hơn cái mạng của tên Động Tử Khải kia! Bây giờ chúng ta liên thủ liều chết hai ba người thì mới có thể giết chết hai người bọn Động Tử Khải. Nhưng Tuyết Long Sơn cũng sẽ đến trả thù, đến lúc đó sẽ có một đám Tử Phủ tu sĩ tới đây...khi đó chúng ta làm cách nào để kéo dài thời gian đây?

Kỷ Lưu Chân tỉnh ngộ.

Chém giết chỉ là chuyện thứ yếu, việc quan trọng nhất với Kỷ tộc bây giờ là phải tìm cách vượt qua kiếp nạn này.

Nhất định phải kiên trì sống sót đến lúc sứ giả vương triều Đại Hạ tới! Còn về việc giết mấy tên Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn chỉ là chuyện sau đó. Hiện tại dù có giết nhiều mấy thì cũng chỉ nhằm giảm bớt áp lực sau này thôi. Nếu vì chiến đấu mà làm bên ta tổn thất quá lớn thì thật sự không đáng chút nào.

Trong Bát Quái Huyết Long Trận, Động Tử Khải cũng đang rất căng thẳng. Hai đấm khó đánh bốn tay! Sáu gã Tử Phủ tu sĩ vây công thì chỉ cần mỗi người thi triển ra vài loại thủ đoạn là công kích đã tới mức che trời ngập đất rồi. Vừa rồi hắn cũng khó khăn lắm mới đỡ được toàn bộ đòn tấn công. Nếu người Kỷ tộc liều mạng thi triển cấm thuật...thì hắn thật sự sẽ phải gặp nguy hiểm.

- Cho dù phải chết ta cũng muốn ôm bọn chúng chết theo.

Trong mắt Động Tử Khải ánh lên sự điên cuồng.

- Tử Khải sư huynh.

Mộc Tứ đang khoanh chân ngồi với sắc mặt tái nhợt. Bỗng nhiên vẻ mặt hắn hiên lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.

- Dây leo đã lan ra ngoài phạm vi mê trận rồi.

Động Tử Khải ngẩn ra nhưng rồi ngay lập tức mừng như điên:

- Có thể đi ra ngoài rồi phải không?

Có thể sống thì đương nhiên hắn không ở lại mà liều chết nữa.

- Ta có thể cảm ứng được vị trí ở đầu dây leo đằng kia. Chúng ta chỉ cần lao ra một cái là có thể ra ngoài.

Mộc Tứ liền đứng dậy.

- Tử Khải sư huynh, ngươi thi triển Bát Quái Huyết Long Trận tốt lắm. Bây giờ chúng ta đi thôi.

Khoảng không bỗng xuất hiện một cái lá cây.

Lá cây liền vươn ra cao tới vài trượng. Mộc Tứ cùng Động Tử Khải đều leo lên trên lá cây. Mà ở xung quanh bọn hắn vẫn còn tám con Giao Long vây quanh, hiển nhiên là Động Tử Khãi vẫn duy trì Bát Quái Huyết Long Trận.

- Đi.

Vèo!

Lá cây liền bay đi theo một tuyến đường ngoằn ngoèo, lúc thì tiến thẳng, lúc thì rẽ trái, rồi lúc thì lùi lại. Tới tới lui lui...đúng là cực kỳ quái. Trên thực tế thì tất cả chỉ là cảm giác về phương hướng bị rối loạn mà thôi. Nhìn thì có vẻ như đang liên tục thay đổi phương hướng nhưng trên thực tế bọn hắn vẫn đang thẳng tiến ra phía ngoài.

Phù...Ở trên lá cây, Mộc Tứ cùng Động Tử Khải chợi thấy núi rừng hoang vu trước mặt.

- Đã ra ngoài rồi.

- Đã ra ngoài rồi. Chúng ta đã ra được bên ngoài rồi.

Trên mặt Động Tử Khải và Mộc Tứ đều hiện lên vẻ sợ hãi pha lẫn vui mừng. Trốn ra khỏi mê trận là cán cân đã chuyển từ tay đối phương sang bên bọn hắn rồi. Đúng là cực kỳ thống khổ, hiện tại có thể nhìn lại bầu trời thì dĩ nhiên sẽ vô cùng sung sướng.

- Kỷ tộc!

Động Tử Khải nghiến răng nghiến lợi.

Mộc Tứ cũng mang sắc mặt âm u:

- Ba sư đệ sư muội đã chết thảm ở đây. Thù lớn như vậy có thể không báo sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.