- Kỷ tộc!
Thanh âm của Động Tử Khải ầm ầm vang vọng mấy trăm dặm.
- Các ngươi hãy đợi đến lúc cả tộc bị diệt đi!
Vèo!
Một chiếc lá cây xẹt qua trời cao rồi mau chóng biến mất ở chân trời.
Trong mê trận chỉ còn lại sáu bóng người, đúng là sáu người Kỷ Cửu Hỏa. Kỷ Cửu Hỏa quay đầu nhìn về phía núi rừng hoang vu. Ở phía xa xa có thể thấy bóng người mờ mờ. Kỷ Cửu Hỏa lớn tiếng nói:
- Biên Hà tộc, Khấu tộc, Hắc Hỏa Giáo...
Vừa mở miệng thì lập tức từng bóng người xé trời bay qua.
- Thứ lỗi cho ta bất lực.
- Cửu Hỏa huynh, bọn ta cũng không dám nhúng tay vào.
Từng âm thanh truyền tới.
Từng bóng người dẫm lên pháp bảo bay đi. Tử Phủ tu sĩ của các thế lực khác ở Yên Sơn cũng bị luồng nguyên khí thiên địa dao động lúc trước hấp dẫn. Tuy bọn họ không thể nhìn thấy Kỷ tộc chiến đấu cùng Tuyết Long Sơn nhưng cũng có thể đoán ra. Đặc biệt là câu nói đầy oán hận của Động Tử Khải làm bọn họ đều có thể đoán ra được hàm ý.
- Ôi.
Mắt dõi theo từng đường sáng bay đi xa xa, Kỷ Cửu Hỏa chỉ còn biết lắc đầu.
- Mỏ quặng nguyên thạch liên lụy quá nhiều nên chắc chắn sẽ hấp dẫn nhiều Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn tới tiếp. Cũng khó có thể trách được Hắc Hỏa Giáo, Biên Hà tộc, Khấu tộc không muốn nhúng tay vào.
Ở Yên Sơn, Kỷ tộc cùng phe với Hắc Hỏa Giáo, Biên Hà tộc, Khấu tộc. Cùng nhau chống cự lại Tuyết Long Sơn và Thiết Mộc tộc.
Nhưng thực chất là liên minh của bọn họ chống cự lại chi nhánh ở Yên Sơn của Tuyết Long Sơn! Mà mỏ quặng nguyên thạch này...rất nhanh sẽ làm Tử Phủ tu sĩ ở tông môn Tuyết Long Sơn lao tới Yên Sơn. Đến lúc đó việc càn quét Hắc Hỏa Giáo, Biên Hà tộc, Khấu tốc chỉ là chuyện đơn giản. Vì thế bọn họ cũng không dám nhúng tay vào, dù có chỗ tốt lớn thế nào cũng không dám nhúng tay.
- Tộc trưởng, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Kỷ Lưu Chân mở miệng.
Đám người Kỷ Ninh nhìn về phía tộc trưởng.
Kỷ Cửu Hỏa nói từ tốn:
- Chi nhánh ở Yên Sơn của Tuyết Long Sơn đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ba tên Tử Phủ tu sĩ đã ngã xuống. Nên dĩ nhiên bọn chúng sẽ mời chào đồng môn, đệ tử ở nơi khác của Tuyết Long Sơn nhanh chóng tới đây thôi.
Với sự hấp dẫn của mỏ quặng nguyên thạch thì đến lúc đó chắc chắn sẽ có một lượng lớn Tử Phủ tu sĩ tới đánh giết ở Yên Sơn.
Từng người đều gật đầu.
- Những kẻ bọn chúng mời chắc chắn đều ở gần Yên Sơn. Với tốc độ của Tử Phủ tu sĩ thì chắc chỉ cần vài ngày là tới.
Kỷ Cửu Hỏa nói:
- Chúng ta có hai con đường.
- Con đường thứ nhất, chúng ta sẽ trốn đi.
Kỷ Cửu Hỏa nói:
- Làm Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn dùng mọi cách cũng không thể tìm thấy chúng ta. Chỉ cần trốn vài ngày nữa đến lúc sứ giả đến là chúng ta có thể ký kết khế ước chuyển nhượng. Con đường này tương đối an toàn...tuy nhiên nó làm cho vô số tộc nhân của Kỷ tộc lâm vào nguy hiểm.
- Tử Phủ tu sĩ sẽ tới rất nhanh, chỉ một hai ngày là tới rồi. Mà trong thời gian ngắn ngủi một hai ngày này, mười vạn tộc nhân của Kỷ tộc ta căn bản không thể đi được bao xa.
Kỷ Cửu Hỏa cảm khái.
- Một đoàn Tử Phủ tu sĩ của Tuyết Long Sơn không tìm thấy chúng ta. Vì phát tiết lửa giận sẽ tàn sát bốn phía tộc nhân Kỷ tộc ta, rồi bắt tộc nhân Kỷ tộc ta làm nô lệ. Đó là chuyện bình thường.
Sắc mặt đám người Kỷ Ninh đều thay đổi.
Hơn mười vạn tộc nhân đó!
- Con đường thứ hai.
Kỷ Cửu Hỏa nói:
- Ta sẽ kiếm một chỗ công khai bày ra đại trận. Rồi ta trực tiếp tuyên bố...Đám Tuyết Long Sơn có bản lĩnh cứ đến đây mà giết bọn ta.
- Tuyết Long Sơn là một tông một cực lớn. Mà tông môn đã lớn cỡ này thì sẽ cực kỳ coi trọng thanh danh. Chúng ta công khai bày đại trận thì nhất định làm đám Tử Phủ tu sĩ toàn lực xông tới phá trận. Còn nếu như làm ngược lại, bọn chúng đi hạ sát một đám phàm nhân thì đúng là tự hạ thấp thân phận. Việc này mà truyền ra thì đúng là một vết nhơ cực lớn với thanh danh của Tuyết Long Sơn. Nhưng nếu như chúng ta trốn đi làm bọn chúng không tìm thấy thủ phạm. Vì biểu hiện sự uy nhiêm không để cho ai xâm phạm của Tuyết Long Sơn, bọn chúng chắc chắn sẽ tàn sát tộc nhân Kỷ tộc.
Đám người Kỷ Ninh đều gật đầu.
Đúng.
Tông môn lớn cần thanh danh!
Nếu bọn họ trốn đi, thì thanh danh uy nghiêm không thể xâm phạm của tông môn lớn sẽ làm bọn chúng có cớ để tàn sát tộc nhân Kỷ tộc làm gương cho kẻ khác.
Nhưng nếu bọn họ đứng ra công khai thách đấu. Thì đối phương không thể tiếp tục đi giải quyết phàm nhân nữa.
- Mọi người nói đi, chọn con đường nào đây?
Kỷ Cửu Hỏa nhìn về phía những tộc nhân của mình.
Sáu người nhìn nhau.
Sương mù lượn lờ, Kỷ Ninh nhìn năm vị trưởng bối đang đứng xung quanh. Bất kể là tộc trưởng, hay là cha mình, mỗi người đều rất nghiêm túc để đưa ra quyết định ngay lập tức.
- Ta là tộc trưởng.
Kỷ Cửu Hỏa từ tốn nói:
- Vì tộc nhân của Kỷ tộc, vì uy danh của Kỷ tộc! Ta sẽ đứng ra nghênh chiến với Tuyết Long Sơn!
Ảnh bà bà cùng nói giọng khàn khàn:
- Ta đã sống gần bốn trăm năm rồi. Chẳng lẽ vì sống tạm thêm chút ngày nữa mà Kỷ Ảnh ta bắt tộc nhân lâm vào nguy hiểm sao? Hơn nữa có thể vượt qua sống chết cùng đại ca thì ta thật sự cảm thấy rất hài lòng rồi.
- Chủ nhân ở đâu ta ở đó.
Lão bộc A Tỉnh vốn kiệm lời cũng nói ra.
- Theo ba ông bà già chúng ta chứ.
Kỷ Cửu Hỏa mỉm cười.
- Tộc trưởng!
Kỷ Lưu Chân mở miệng nói:
- Thiên phú của ta ta biết. Trong các thế hệ Tử Phủ tu sĩ thì ta cũng chỉ tính là kẻ bình thường, gần như là không thể thành Vạn Tượng chân nhân được! Trận chiến này...là cuộc chiến quan trọng liên quan tới vận mệnh của Kỷ tộc ta nên ta chắc chắn sẽ không lùi bước!
Kỷ Nhất Xuyên thì mỉm cười nói:
- Tình hình của ta thì tộc trưởng cũng đã biết. Con đường tu tiên của ta vốn đã đứt rồi nên ta cũng chỉ muốn được thanh thản mà chết. Một trận chiến này, ta nhất định phải tham gia.
- Hai người các ngươi...
Kỷ Cửu Hỏa lắc đầu.
Kỷ Ninh nghe thế thì ngẩn ra.
Con đường tu tiên đã đứt?
Không phải phụ thân đã nói muốn một lòng theo đuổi con đường tu tiên sao? Như thế nào lại thay đổi vậy?
- Phụ thân, con đường tu tiên của người đã đứt rồi sao?
Kỷ Ninh mang vẻ khó tin nhìn phụ thân.